Giáng sinh vui vẻ - 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



A a a, Vũ của tui thật là đẹp trai! !

A a, Vũ Vũ cầm cái cái hộp nhỏ thật là đáng yêu! !

A a a, Vũ của tui đoạt giải rồi! !

Không được, ta phải mau lên weibo save hình đi! !

Ừ tấm này đẹp mắt, save lại.

Cái này cũng đẹp mắt, save lại save lại.

"⋯⋯ ai nha! Ta đang save hình, không có việc gì gọi điện thoại cho ta làm gì!" Vương Thanh đang vui vẻ save hình , một cú điện thoại liền cắt đứt. Vương Thanh không vui lẩm bẩm nhận điện thoại.

"Xin chào,  chúng tôi là ⋯⋯ "

"Ba!" Còn là điện thoại quảng cáo ! Không vui cúp điện thoại, Vương Thanh vội vàng liền lại lên weibo.

Vũ của tui thật cmn đẹp mắt! !

Vương Thanh không nhịn được ở đáy lòng lặng lẽ xổ một câu thô tục.

Vừa save hình, vừa nhìn thời gian, không sai biệt lắm người này cũng sắp xong chuyện về nhà.

Vương Thanh còn trong lòng suy tính , tính toán Phùng Kiến Vũ sau khi về nhà phải hảo hảo thương yêu một chút.

Lúc đang ngẩn ra , Phùng Kiến Vũ gọi điện thoại đến

" Alo , Đại Vũ ~ "

"Thanh nhi,  bên này em xong rồi , chờ một lát em sẽ trở về." Phùng Kiến Vũ lắc lư cổ có chút đau nhức , một tay giơ điện thoại, một tay hơi kéo kéo cổ áo sơ mi

" Ừ, anh ở nhà chờ em đấy."

" Được."

"Đại Vũ."

"Sao?"

"Em thật giỏi!" Phùng Kiến Vũ lẳng lặng cười, tựa hồ những mệt mỏi cho tới bây giờ đều đáng giá .

"Thanh nhi, giáng sinh vui vẻ"  nhịp bước có chút vui vẻ , đi ra, ngẩng đầu mơ màng nhìn bầu trời . Phùng Kiến Vũ có chút lạnh rụt cổ một cái, cười cùng người đối diện chúc phúc.

Vương Thanh sững sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ trả lời anh một câu nói như vậy , sau đó ngẩng đầu nhìn lịch , lễ giáng sinh tựa hồ đã qua rồi, hôm nay là 26 a .

"Đại Vũ, nhanh lên một chút trở lại."

" Ừ, vậy em cúp đây ." Vương Thanh nghe được Phùng Kiến Vũ bên kia truyền tới tiếng gió, khẽ ừ một tiếng liền cúp điện thoại.

Đã một năm rồi ,  Đại Vũ của anh càng ngày càng giỏi ! Bảo bối của anh càng ngày càng nhiều người thích. Thật cmn kiêu ngạo! !

Phùng Kiến Vũ lúc 0h về đến nhà, trừ ở cửa mở một ngọn đèn, bên trong nhà không có một chút ánh sáng.

Phùng Kiến Vũ gọi một tiếng: "Thanh nhi?"

"Đại Vũ,tròn một năm vui vẻ." Vương Thanh vỗ một tiếng mở đèn. Nhà trang trí rất đẹp , ngày kỉ niệm thuộc về hai người bọn họ , còn có người yêu của anh  đứng ở cách đó không xa 

Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa lẳng lặng cùng Vương Thanh đối mặt.

"Tròn một năm vui vẻ, Thanh nhi."

Vương Thanh nghe vậy tiến lên khom người hôn lên môi Phùng Kiến Vũ , đem người thật chặc ôm vào trong ngực.

"Đại Vũ, mười năm quá ngắn, có lẽ cả đời đều không đủ."

"Vậy thì kiếp sau gặp lại."

" Ừ, kiếp sau em vẫn là Phùng Kiến Vũ, anh vẫn là Vương Thanh." Vương Thanh thâm tình nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ cũng thâm tình nhìn anh, nói: "Không, kiếp sau em làm Vương Thanh, anh làm Phùng Kiến Vũ. Còn em bảo vệ anh."

"Hảo ~" Vương Thanh đầy mắt cảm động.

Cảm động không tới một giây, Phùng Kiến Vũ lại nói: "Như vậy em liền có thể đè anh ~ "

Lời còn chưa dứt liền bị Vương Thanh trực tiếp túm quần ôm vào trong phòng ngủ .

"Làm gì nha!"

"Hừ, trước tiên nên qua tốt kiếp này, em mới hãy nghĩ đến kiếp sau đi!"

"Không phải như anh nghĩ mà ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ bất mãn than phiền.

"Vậy kiếp này anh trước tiên phải kiếm đủ vốn, ít nhất đủ để cho bảo bối em khởi cái danh xưng Ai Lục Pháo này a ~ " (editor : tui bó tay cái này đừng hỏi tui nghĩa là j)

"⋯⋯ "

" Bảo bối , tới đây, đêm còn dài  ~ "

"⋯⋯pa⋯⋯ "

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy