Quà giáng sinh - Blue- 兰茜儿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ gây gổ, hơn nữa lần này rất nghiêm trọng. Vốn là hai người bởi vì công việc nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều , vốn là phá lệ quý trọng thời gian ở chung với nhau, nhưng là, lần này bởi vì hai người gây gổ,nói chưa đến hai câu liền chia phòng ngủ.



Tại sao gây gổ chứ ? Bởi vì hôm nay hai người vừa thấy mặt đã cảm xúc mạnh mẽ như lửa hôn nhau , sau đó không khống chế được lẫn nhau xích lõa . Kết quả, Vương Thanh liền phát hiện eo Phùng Kiến Vũ còn có trên đùi đều là dấu vết xanh xanh tím tím


Vương Thanh đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Phùng Kiến Vũ phát video vũ đạo , "Đại Vũ, những vết thương này, có phải em gần đây luyện vũ đạo gây ra phải không."



Phùng Kiến Vũ quay mặt sang một bên, không dám nhìn Vương Thanh. Trong lòng cũng thầm chửi mình: Không phải đã nghĩ hôm nay tuyệt đối không được cởi quần áo trước mặt Thanh nhi hay sao! Kết quả, hôn hai cái liền bị cởi sạch sẻ . Ai, Phùng Kiến Vũ ngươi thật là lực kềm chế quá kém



"Cái đó, không phải concert  sắp đến rồi sao . Anh cũng biết, em cùng người ta xuất thân chính quy không cách nào so sánh được, muốn dùng hết khả năng, để em có thể làm mọi chuyện tốt hơn"



Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ tính tình quật cường , lại là cung xử nữ chủ nghĩa hoàn mỹ , cũng không có biện pháp khuyên cậu cái gì. Dẫu sao mình cũng muốn phải dốc hết toàn lực đem những gì tốt nhất biểu diễn cho người ái mộ của mình hay sao 


Vương Thanh khom lưng hôn thắt lưng bị thương của Phùng Kiến Vũ , sau khi hôn mấy cái nhẹ như lông vũ, Vương Thanh lè lưỡi ở thắt lưng Phùng Kiến Vũ nặng nề đảo qua.



"A... Thanh nhi... nhột..." Eo là bộ phận nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh thoáng trêu chọc một chút, cậu đã không chịu nổi.



"Đại Vũ, ngày mai là lễ giáng sinh rồi . Năm ngoái, chúng ta là cùng nhau trải qua, năm nay chúng ta vẫn cùng nhau trải qua có được hay không." Vương Thanh hôn lỗ tai Phùng Kiến Vũ , đầu lưỡi ướt át chui vào ốc tai cậu dụ dỗ nói.



Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ đến, lễ giáng sinh cả ngày hình như đều có công việc, nhất thời cũng không có lòng hưởng thụ Vương Thanh hầu hạ. Phùng Kiến Vũ xoay người, kéo tay Vương Thanh , "Cái đó, Thanh nhi, ngày mai công việc quá nhiều, em có thể không có biện pháp cùng anh trải qua giáng sinh rồi . Sang năm có được hay không, hoặc là chúng ta tối nay trước thời hạn trải qua."



Vương Thanh mất hứng nói , "Anh cũng không có bắt em cả ngày cũng cùng anh trải qua lễ giáng sinh, anh cũng có công việc a. Ý anh là, buổi tối chúng ta cùng nhau là được rồi."



Phùng Kiến Vũ mặt lộ vẻ khó xử, bởi vì cậu đã cùng biên đạo múa hẹn tối mai muốn cùng nhau luyện vũ đạo rồi ."Thanh nhi, thật xin lỗi. Em đã hẹn biên đạo múa rồi, có lẽ thật không có biện pháp bồi anh cùng nhau trải qua giáng sinh rồi."



Vương Thanh một câu cũng không nói từ trên giường bước xuống, cài lại nút áo hai người mới vừa rồi ý loạn tình mê cởi ra . Anh thật sự nổi giận, bởi vì đối với anh lễ giáng sinh có ý nghĩa rất quan trọng. Giáng sinh năm ngoái , anh cùng Phùng Kiến Vũ trốn ở trong chăn bởi vì ngày mai là fanmeeting Nay Hạ mà vô cùng khẩn trương. Hai người lẫn nhau an ủi, lẫn nhau động viên



"Đại Vũ, em tính một chút, tháng này, chúng ta tổng cộng gặp nhau mấy lần." Vương Thanh đột nhiên cười lên, nhưng Phùng Kiến Vũ không thấy được ở trên mặt anh là một nụ cười châm biếm



Phùng Kiến Vũ cúi đầu, bấu đầu ngón tay mình, "Cái đó, hai ba lần đi." Tháng này Phùng Kiến Vũ công việc quá bận rộn, hai người cơ hồ không thể gặp mặt.



"Không đúng, có một lần, là anh len lén đến đến phi trường đi đón em vội vã gặp mặt một lần."



"Thanh nhi, thật xin lỗi."



"Không cần phải nói xin lỗi, anh chỉ là muốn hỏi em một chút , em rốt cuộc có yêu anh hay không . Nếu như có một ngày, giữa sự nghiệp em khổ tâm gầy dựng cùng anh em phải chọn một, em sẽ chọn cái gì." Vương Thanh mặt đầy mệt mỏi nhìn Phùng Kiến Vũ.



"Thanh nhi, em..."


"Mẹ em gọi điện thoại cho anh, nói là bà ấy gọi điện thoại cho em không được. Phùng Kiến Vũ, em cũng được lắm, mẹ em để cho em đi coi mắt chuyện lớn như vậy em cũng không nói cho anh biết , anh không đáng cho em tín nhiệm như vậy sao?" Hai người quen biết nhau lâu như vậy, Vương Thanh lần đầu tiên dùng ánh mắt thất vọng nhìn Phùng Kiến Vũ.



"Thanh nhi, em không có, em là sợ anh sinh khí..." Phùng Kiến Vũ nhìn ra, Vương Thanh lần này là thật sự nổi giận.



"Chúng ta cần yên tĩnh một chút, suy nghĩ thật kỹ một chút, chúng ta còn muốn tiếp tục hay không . Phùng Kiến Vũ, đã nhiều năm như vậy, anh cũng mệt mỏi rồi." Vương Thanh không quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, chỉ là một bóng lưng cũng đủ để cho Phùng Kiến Vũ cảm nhận được anh rất khổ sở.



"Thanh nhi, anh đây là muốn cùng em chia tay..."



"Anh sẽ cho gọi điện thoại cho Tuyên Tuyên, để cho cô ấy ngày mai tới đây đón em. Em ngày mai còn phải làm việc, nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong, Vương Thanh cũng không quay đầu lại rời đi.



" Ầm " tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Phùng Kiến Vũ . Cậu ngơ ngác ngồi ở trên giường,không cảm giác được nước mắt từ trên mặt chảy xuống 


Sau khi ra cửa Vương Thanh liền gọi điện thoại cho Tuyên Tuyên, "Đại Vũ ở chỗ của tôi , ngày mai trực tiếp tới đây đón em ấy là được."



Nếu trước kia Phùng Kiến Vũ ở chổ của Vương Thanh ngủ lại, Vương Thanh nhất định sẽ tự mình đưa cậu đi, nhưng hôm nay anh lại chủ động gọi điện thoại cho Tuyên Tuyên để cho cô ngày mai qua đón Phùng Kiến Vũ, Tuyên Tuyên cảm thấy rất kinh ngạc.



Tuyên Tuyên thận trọng hỏi, "Thanh ca, cậu cùng Đại Vũ gây gổ sao?"



Bên đầu điện thoại kia nửa ngày cũng không có thanh âm, Tuyên Tuyên liền biết mình đã đoán đúng.



"Thanh ca, Đại Vũ gần đây công việc quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ có lúc tính khí không tốt , cậu nhường em ấy không được sao."



"Là chuyện lúc trước , không nói được."



"Thanh ca, dẫu sao tôi cũng là một người ngoài, không thể nói thêm cái gì. Nhưng là, nói thật, Đại Vũ em ấy thật sự rất yêu cậu. Hai ngày trước luyện vũ đạo khổ cực như vậy , em ấy cứng rắn kiên trì . Tôi cho là em ấy sẽ nói với tôi tất cả cũng là vì người hân mộ, nhưng em ấy lại nói là muốn cho cậu thấy dáng vẻ nổi bật nhất của em ấy."



Sau khi cúp điện thoại , Vương Thanh đứng ở dưới lầu,nhìn về phía phòng ngủ của Phùng Kiến Vũ. Người anh tâm tâm nhớ nhớ, yêu sâu đậm đang làm gì ở đó


Vương Thanh không có rời đi,anh ngồi ở trong xe của mình,  không chớp mắt nhìn trên lầu thật lâu không có tắt đèn



Đêm này, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ cũng không có ngủ.



Ngày hôm sau Vương Thanh mang đôi mắt thâm quầng đi làm, còn bị chị Trương cười nhạo một phen.



Vương Thanh vẫn không gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ , anh không biết phải mở miệng thế nào



Buổi tối Vương Thanh làm việc xong , choáng choáng váng váng về đến nhà, đối mặt anh vẫn là bóng tối lạnh lẽo. Vương Thanh kỳ thực đặc biệt mong chờ về nhà có thể nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, nhưng anh biết, cái này căn bản không khả năng, huống chi tối hôm nay Phùng Kiến Vũ đi tập luyện cho concert



Vương Thanh đi tới phòng ngủ, mở đèn, mới phát hiện trên giường đặt một hộp quà siêu cấp lớn . Vương Thanh nghi hoặc đi lên trước, gõ gõ cái hộp, nửa ngày bên trong cũng không có phản ứng.


Vương Thanh nhẹ nhàng mở cái nơ trên hộp quà ra , bốn mặt của hộp quà rơi xuống, bên trong là Phùng Kiến Vũ mặc quần áo ông già nô en co lại thành một đoàn


Vốn là ở trong hộp chờ Vương Thanh nhưng Phùng Kiến Vũ lại ngủ mất , bị ánh đèn chói mắt thức tỉnh. Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng dụi mắt một cái, làm nũng nói: "Thanh nhi,anh làm sao giờ này mới trở về a, em cũng chờ hơn một canh giờ."



Vương Thanh kinh ngạc nhìn Phùng Kiến Vũ, anh không biết tại sao Phùng Kiến Vũ vốn là nên ở phòng tập luyện vũ đạo nhưng hiện tại lại ăn mặc đáng yêu như vậy ngồi ở trên giường của anh


"Đại Vũ, em, em không phải là đang ở phòng tập luyện vũ đạo sao?"



"Cái đó a , em dời lại rồi . Thanh nhi, giáng sinh vui vẻ!" Phùng Kiến Vũ mặt tươi cười nhìn Vương Thanh. Thấy Vương Thanh kinh ngạc , Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy ở trong cái hộp hít thở không thông này ngây người hơn một giờ cũng không có cực khổ , ngược lại có một chút ngọt ngào



Phùng Kiến Vũ đứng lên, Vương Thanh mới phát hiện Phùng Kiến Vũ chỉ có nửa người trên mặc áo ông già nô en , nửa người dưới là xích lõa



Phùng Kiến Vũ đem cái hộp đá qua một bên, kéo Vương Thanh ngồi lên giường, chính mình bước ngồi ở trên người anh , từ trên cao nhìn xuống anh. " Này, em dời lại công việc trở về cùng anh trải qua lễ giáng sinh, anh chẳng lẽ cứ như vậy nhìn em suốt một đêm sao?"



Vương Thanh bị thanh âm của Phùng Kiến Vũ gọi trở về , anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu , lúc này mới có cảm giác chân thật



Hai tay Phùng Kiến Vũ vịn bả vai Vương Thanh , cúi đầu khẽ hôn lên môi anh, "Thanh nhi, quà giáng sinh này , anh có thích hay không, có hài lòng hay không."



Vương Thanh cũng nhẹ nhàng hôn đáp lại Phùng Kiến Vũ , bàn tay ở bắp đùi cậu khẽ vuốt ve, cuối cùng trượt đến mông cậu , ngón tay ở ngay giữa bờ mông cậu qua lại nhào nặn ma sát. Lâu như vậy không đụng chạm thân thể Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh có chút không nhịn được, không có một chút bôi trơn liền cắm vào một ngón tay.



Ngón tay cắm vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh mới phát hiện trong nội bích cậu đã vô cùng mềm mại, cũng có chút đã ươn ướt, Vương Thanh cười hôn gò má cậu , "Gấp gáp như vậy a, tự mình đã bôi trơn rồi a. "

Phùng Kiến Vũ không có chối, chẳng qua là gò má đỏ bừng chôn ở cổ Vương Thanh



Thấy bộ dáng của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh liền không nhịn được. Xoay mình một cái đem Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân , đem hai chân cậu hung hãn tách ra, không có cho cậu cơ hội thở dốc, liền đỉnh vào tiểu huyệt của cậu, cả cây tiến vào, hận không thể đem cả tinh nang (tờ-rứng ) cũng nhét vào cái chỗ ấm áp đó .



"A... Thanh nhi..." thân thể Phùng Kiến Vũ cong lên , tiểu huyệt cũng không thể khống chế co rút lại, thật chặc bao quanh vật cứng xâm nhập vào.



Vương Thanh thừa dịp cái này cởi bỏ quần áo trên người Phùng Kiến Vũ, cúi đầu ngậm hai điểm nhạy cảm trước ngực cậu. Nhất thời thân thể trắng nõn của Phùng Kiến Vũ liền nhuộm màu hồng hồng. (os editor : ta không cười a lãnh đạo , tuyệt đối ko cười , hắc hắc ,  lãnh đạo tin ta , hắc hắc )



"Đại Vũ, thoải mái không ?" đầu lưỡi Vương Thanh ở trước ngực Phùng Kiến Vũ đảo quanh liếm láp



"Thoải... Thoải mái..." Phùng Kiến Vũ mặt đỏ tới mang tai đáp trả.



"Vậy em, có muốn anh hay không a." Vương Thanh chôn vật cứng ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ không động, nhưng lại khiêu khích những chỗ nhạy cảm khác trên người cậu 


Phùng Kiến Vũ dùng hai tay che mặt mình, cam chịu lớn tiếng hét lên, "Muốn!"




Vừa dứt lời, Vương Thanh liền nâng mông Phùng Kiến Vũ lên bắt đầu từ từ trừu sáp. Vật cứng của Vương Thanh ở trong mật huyệt Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng rút ra cắm vào, anh quá rõ chỗ mẫn cảm của cậu ở nơi nào, không bao lâu liền đem cậu thương yêu rên rỉ ra.



"Thanh nhi... mau... nhanh lên một chút... không đủ..." thân thể Phùng Kiến Vũ hoàn toàn bị Vương Thanh nắm ở trong tay, lý trí đã sớm bay đến ngoài chín tầng mây, rên rỉ nói ra cảm nhận sâu kín trong đáy lòng



Vương Thanh ánh mắt trầm xuống, đem hai chân thon dài của Phùng Kiến Vũ tách ra càng lớn



Vương Thanh thay đổi mới vừa rồi ôn nhu chậm rãi tiến công, tăng nhanh tốc độ trừu sáp, gel bôi trơn trong tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ hòa lẫn tràng dịch bị Vương Thanh đâm vào phát ra tiếng nước



"Thanh nhi... hảo... thật thoải mái... a... ân... đều... đều bị lấp đầy rồi... ngô... a..." Phùng Kiến Vũ đầu óc trống rỗng, căn bản không biết mình đang nói cái gì.



Mức độ rút ra cắm vào của Vương Thanh càng ngày càng lớn, tiến vào nơi đó càng ngày càng sâu, ngay cả chất lỏng mang ra cũng càng ngày càng nhiều, không bao lâu gra trải giường phía dưới hai người đã ướt một mảng.



Đột nhiên Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ bế lên, cậu không hề chuẩn bị-  chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể Vương Thanh . Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đè ở trên tường, ngậm môi Phùng Kiến Vũ hung hãn hôn lên .



Tiểu huyệt Phùng Kiến Vũ thật chặc bao quanh vật cứng của Vương Thanh , hai chân cậu gắt gao  vòng ở thắt lưng anh , rất sợ sơ ý một chút mình liền rớt xuống.



Sau lưng Phùng Kiến Vũ là vách tường lạnh như băng , phía trước là lồng ngực nóng như lửa của Vương Thanh ,cậu theo bản năng càng muốn gần sát vào anh một chút , nhưng không nghĩ tới động tác này khiến cho anh càng đi sâu vào bên trong, Phùng Kiến Vũ cảm giác Vương Thanh cơ hồ muốn đỉnh đến tuyến tiền liệt của cậu rồi



Vương Thanh gắt gao nâng cái mông Phùng Kiến Vũ một trận mãnh liệt trừu sáp ,trong phòng an tĩnh chỉ còn lại thanh âm thể xác va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người.



Phùng Kiến Vũ lúc này đã bị làm đầu óc choáng váng tứ chi như nhũn ra rồi , ý thức sau cùng chỉ là muốn gắt gao ôm lấy Vương Thanh. Một khoái cảm mạnh mẽ kéo tới, Phùng Kiến Vũ cắn bả vai Vương Thanh , ở phía trước căn bản không có đụng vào bởi vì phía sau quá thoải mái mà bắn ra.



Thấy Phùng Kiến Vũ đã không có khí lực, Vương Thanh lại đem cậu đặt ở trên giường, chậm rãi trừu sáp



"Thanh nhi... anh... anh sao còn chưa bắn ra..." Phùng Kiến Vũ yếu ớt hỏi.



Vương Thanh cúi đầu liếm vết hôn anh mới vừa rồi lưu lại trên xương quai xanh của Phùng Kiến Vũ, "Cảm giác giống như trúng độc vậy, làm sao cũng không đủ. Thật muốn một mực làm em , thẳng đến đem em làm chết ở trong ngực anh."



Nghe được Vương Thanh lộ liễu to gan bày tỏ như vậy, Phùng Kiến Vũ thẹn thùng muốn tìm cái lỗ chui vào, "Vương Thanh...anh... anh... mặt người dạ thú..."



Vương Thanh ôn nhu ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ rút cắm , "Đúng vậy, mặt người dạ thú với em."



Phùng Kiến Vũ cảm thấy vật cứng trong cơ thể mình bắt đầu nảy lên, liền biết Vương Thanh sắp bắn tinh rồi



Phùng Kiến Vũ lộ ra một nụ cười hết sức cám dỗ , hai tay vòng qua cổ Vương Thanh , hai chân như rắn nước quấn lấy eo anh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói, "Bắn đi... toàn bộ... toàn bộ đều cho em..."



Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời, Vương Thanh đột nhiên tăng tốc độ, để cho Phùng Kiến Vũ lại rơi vào con sóng cao trào. Theo tiếng thở dốc nặng nề của Vương Thanh , tinh dịch nóng bỏng rót vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ. Khoái cảm giống như hồng thủy vỡ đê vậy tấn công Phùng Kiến Vũ không có một chút điểm phòng bị cậu lại bắn ra.



Phùng Kiến Vũ xấu hổ đem mặt vùi vào trong chăn, nhưng vẫn không thể nào tránh thoát tiếng cười trầm thấp cùng thanh âm hấp dẫn của Vương Thanh, " Chỉ như vậy liền bắn, thoải mái đến như vậy sao?" Qua nửa ngày Phùng Kiến Vũ cũng không để ý đến anh.



Vương Thanh không thể làm gì khác hơn là đem Phùng Kiến Vũ từ trong chăn đào lên, ôm lấy cậu đi vào phòng tắm làm công tác thu thập.


Chờ Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ đi ra, cậu đã là một bộ dáng mơ mơ màng màng muốn ngủ rồi


Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ nằm trên giường, trên giường cũng đã được Vương Thanh đổi một bộ gra giường mới sạch sẽ


Phùng Kiến Vũ rúc ở trong ngực Vương Thanh , ở trước ngực Vương Thanh anh cọ a cọ  , vô ý thức nỉ non, "Thanh nhi, em, em yêu anh. So với công việc vẫn yêu anh hơn  , so với cá mặn khuê nữ vẫn yêu anh hơn , so với chính bản thân mình vẫn yêu anh hơn."



Vương Thanh một tay ôm Phùng Kiến Vũ, một tay từ trong túi quần áo ở đầu giường lấy ra một vật.



Vương Thanh đem chiếc nhẫn DEMO giống với cái của mình đeo vào tay cậu , "Trừ anh và em, những chiếc nhẫn còn lại đều là nhẫn nữ, Đại Vũ em là độc nhất vô nhị của anh, anh yêu em."



Nửa ngày Phùng Kiến Vũ cũng không có trả lời Vương Thanh, Vương Thanh cúi đầu nhìn một cái, Phùng Kiến Vũ đã hô hấp đều đều ngủ. Vương Thanh cưng chìu cười một tiếng, hôn lên tay đeo nhẫn của Phùng Kiến Vũ , "Giáng sinh vui vẻ, quà giáng sinh của anh."


The end


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy