Hoa ❀- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phùng Kiến Vũ phẫn hận trợn mắt nhìn Vương Thanh, sau đó yên lặng đưa tay xoa xoa hông của mình.

Vương Thanh đưa tay sờ mặt Phùng Kiến Vũ , dỗ đến: "Đại Vũ, một hồi chúng ta ra ngoài đi bộ một chút?"

"Không đi."

"Làm sao? Còn tức giận hả?" Vương Thanh cười lắc đầu một cái, sau đó cúi người xuống hôn lên môi Phùng Kiến Vũ

"Đau thắt lưng!" Phùng Kiến Vũ không vui đưa tay đẩy Vương Thanh ra, sau đó đưa tay đi sờ điện thoại di động của mình.

"Em khát."

Vương Thanh bị từ chối mà mắc cở bỉu môi một cái, nhu thuận đứng dậy đi rót nước cho bảo bối nhà mình

Phùng Kiến Vũ nghiêng mặt sang bên nhìn bóng lưng của Vương Thanh, sau đó cười quay đầu, lên WEIBO.

Thời gian trôi qua thật mau, đảo mắt cũng đã gần một năm, mười năm ước hẹn của bọn họ năm thứ nhất sắp qua rồi

Đêm Giáng sinh, hy vọng mỗi một năm đều có thể bình an, sau đó một mực bầu bạn bên cạnh nhau , có lẽ mười năm hai mươi năm cũng không đủ a.

Phùng Kiến Vũ một bên tự mình cảm thán đột nhiên ngồi dậy bắt đầu đùng đùng đánh chữ chuẩn bị phát WEIBO.

Lúc Vương Thanh bưng nước ấm đi vào, Phùng Kiến Vũ mới vừa bấm gởi. Tay cũng không đưa ra, không ngẩng đầu, liền trực tiếp uống ly nước Vương Thanh đưa đến bên khóe miệng. Ánh mắt còn dừng lại ở trên điện thoại di động.

Vương Thanh tò mò tiến tới nhìn một cái.

"Đại Vũ, em lại kêu bọn họ bảo bảo! !"

"Nào có? Em đánh là báo báo."

"Trong dấu ngoặc rõ ràng là bảo bảo! !"

"Trong dấu ngoặc là pinyin! !" Phùng Kiến Vũ trừng mắt nhìn Vương Thanh, sau đó Vương Thanh ủy khuất quyệt miệng không nói chuyện.

Một đôi mắt vẫn ủy khuất nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ thở dài, đưa tay sờ mặt Vương Thanh  nói: "Em chỉ có duy nhất một bảo bảo là anh thôi ."

"Ân ân." Vương Thanh dùng sức gật đầu.

"Sau này cũng chỉ có một mình anh."

"Ân ân." Vương Thanh mặt đầy cảm động.

"Cho nên ~ "

" Ừ, cái gì?"

"Cho nên bảo bảo của em tại sao lại tặng hoa cho cô gái khác ?"

"Đó là khuê nữ, không phải cô gái khác ⋯⋯ "

"Sao ?"

"Đại Vũ ~ anh cũng tặng hoa cho em ."

"Đem ra nha ~" Phùng Kiến Vũ không khách khí đưa tay ra

Vương Thanh thần bí cười cười hề hề, sau đó đưa hai tay ra ở Phùng Kiến Vũ trước mặt lắc lư.

"Em nhìn trên tay anh không có cái gì cả."

" Ừ."

"Một giây sau anh biến ra một đóa hoa cho em ." Vừa dứt lời Vương Thanh liền làm ra động tác hai tay chống cằm: "Nhìn, hoa."

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh đem mình biến thành hoa , cười ha hả. Bất quá người  đáng yêu như vậy , mình tại sao lại có thể bị hắn đè ! ! Rất là không hiểu! !

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy