"mỗi một hoạt động của em cũng không thể thiếu anh "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Phùng Kiến Vũ bay chuyến sáng sớm về Bắc Kinh , kéo cả người mệt mỏi mới vừa vào cửa nhà đã nhìn thấy Vương Thanh ở trong phòng bếp bận rộn cùng cháo trong nồi ừng ực ừng ực sôi trào .



Vương Thanh nhìn Đại Vũ vành mắt đen thui , đau lòng vô cùng. Liền kéo người ngồi ở trước bàn.



"Đại Vũ, ăn cơm xong , nhanh nghỉ ngơi một chút đi."



Phùng Kiến Vũ không có nói nhiều, ôn nhu cười cười liền vùi đầu bắt đầu ăn cháo, có chút phỏng miệng, sau đó đi tắm cả người mát mẻ thoải mái.



Sau khi ăn no, cả người trên dưới ấm áp, có chút mơ màng buồn ngủ.



"Đi ngủ đi, buổi chiều anh gọi em ." Vương Thanh dỗ người đi ngủ. Nhìn người nhiều ngày không thấy mang nụ cười thiếp đi. Vương Thanh lúc này mới rón rén ra cửa.



Bởi vì hắn đã hẹn xong tiệm bán hoa, hắn muốn đích thân làm lẵng hoa.



Mình tự tay lựa chọn hoa, tự mình làm, mặc dù không đẹp bằng tiệm bán hoa làm nhưng ít ra là tâm ý của mình.



Vương Thanh nghiêm túc chọn hoa mà Phùng Kiến Vũ thích , thần sắc vô cùng nghiêm túc.



Phùng Kiến Vũ du du tỉnh lại! Cũng không nhìn thấy Vương Thanh , hơi ngạc nhiên lúc này mới nhìn thấy Vương Thanh để lại cho cậu tờ giấy.



Người này luôn chu đáo như vậy .



Đại Vũ, anh ở tiệm bán hoa dưới lầu . Nếu như em thức dậy , gọi điện thoại cho anh.



Phùng Kiến Vũ mỉm cười , cậu cũng biết người này sẽ tặng cho mình một lẵng hoa . Phùng Kiến Vũ đơn giản thu thập một chút liền đi xuống lầu tìm Vương Thanh.



Nhưng không nghĩ tới xa xa đã nhìn thấy người này đứng ở trước lẵng hoa , cầm đủ loại hoa khoa tay múa chân .



Phùng Kiến Vũ tựa hồ căn bản không nghĩ tới người này sẽ đích thân làm cho cậu một lẵng hoa



Vương Thanh nghiêm túc làm tới làm lui, căn bản không cảm giác được Phùng Kiến Vũ đang đến gần.



Chủ tiệm hoa vỗ lưng Vương Thanh một cái, Vương Thanh lúc này mới nhìn thấy Phùng Kiến Vũ liền đứng thẳng người, nhìn Phùng Kiến Vũ cười ngây ngô.



"Anh sao lại tự mình làm?"



"Tại anh muốn chính tay làm chút gì cho em mà ⋯⋯ "



"Anh nha!" thanh âm Phùng Kiến Vũ lộ ra vui sướng.



Vương Thanh nhìn lẵng hoa đã cắm xong, xoay người lại dặn dò nhân viên trong tiệm hỗ trợ sửa sang lại một chút, lúc này mới dắt Phùng Kiến Vũ về nhà chuẩn bị họp báo buổi chiều



Nhân viên tiêm nghe ở xa xa ⋯⋯



"Thanh nhi, anh thật tốt ⋯⋯ "



"Không, Đại Vũ, anh chẳng qua là hy vọng mỗi một hoạt động riêng của em cũng có anh ở cạnh bên em."



Nhân viên trong tiệm nhìn bóng lưng của hai người đi xa ⋯⋯ nhìn lẵng hoa có chút thảm không nỡ nhìn ⋯⋯ cái này ta làm sao mà sữa chữa chứ?



Cũng ngàn vạn lần đừng nói đây là lẵng hoa của tiệm tui nha ⋯⋯



Còn không chờ nhân viên oán hận xong, Vương Thanh liền gọi điện thoại tới: "Nhớ dùng giấy màu xanh! !"



Nhân viên trong tiệmkhóc không ra nước mắt ⋯⋯



Quá ngược rồi! ! ⋯⋯
-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy