"Tròn một năm chi hắn không hiểu "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh lần đầu tiên thấy Phùng Kiến Vũ là ở cửa phòng cấp cứu tại một bệnh viện nào đó ở Bắc Kinh


Khi đó Phùng Kiến Vũ mới vừa cấp cứu xong một đứa trẻ gặp tai nạn xe cộ, cả người toàn là máu nói với Vương Thanh : "Yên tâm đi, đứa trẻ không có sao. Một hồi tỉnh lại là có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."



Mà giờ khắc này Vương Thanh đứng trước Phùng Kiến Vũ sửng sốt một chút


"A? Cái gì đứa trẻ?"



"Đứa trẻ mới vào phòng cấp cứu⋯⋯ anh không phải là người nhà của nó sao?"



Có chút nghi ngờ nhìn Vương Thanh.



Vương Thanh nhìn người trước mắt mệt mỏi lại hết sức nghiêm túc cười lắc đầu một cái.



"Tôi không phải ⋯⋯" Vương Thanh lời còn chưa nói hết, Phùng Kiến Vũ liền xoay người tiến lên tiếp một đôi vợ chồng được đưa vào phòng cấp cứu.



Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ hơi suy tư một chút, cong khóe miệng rời đi.



Vương Thanh lần thứ hai nhìn thấy Phùng Kiến Vũ là trong một buổi tiệc trao đổi y học



Phùng Kiến Vũ coi như đại diện bệnh viện tham dự, một thân âu phục cắt may khéo léo , mặt mũi tinh xảo , đứng ở trong đám người, Vương Thanh mới vừa tới buổi tiệc liền chú ý tới hắn.



Vương Thanh đầu tiên là sững sốt một chút, cầm hai ly rượu chát liền tiến tới.



Phùng Kiến Vũ nhìn người trước mắt có chút quen thuộc cũng không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào nên chút nghi ngờ cau mày.



"Xin chào, tôi là Vương Thanh."



"A? Xin chào, Vương tổng." Thì ra là tổng tài tổ chức buổi tiệc này



"Xin chào , chúng ta lần trước ở bệnh viện đã gặp một lần, em nhận lầm tôi là người nhà của đứa bé gặp tai nạn ." Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ cũng biết hắn không nhớ, liền kiên nhẫn giải thích.



"A! Xin lỗi, lần trước ⋯⋯" nghĩ đến lần trước , Phùng Kiến Vũ muốn biện giải cho mình một chút, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào ⋯⋯



Vương Thanh tốt bụng cười cười, khoát tay một cái không thèm để ý , đem ly rượu trong tay mình đưa tới.



Phùng Kiến Vũ nhìn ly rượu Vương Thanh đưa tới , nghĩ đến tửu lượng một ly đã say của mình ⋯⋯ do dự một chút mới nhận lấy ⋯⋯



Vương Thanh cười chạm ly rượu một hơi cạn sạch. Phùng Kiến Vũ cắn răng một chút cũng uống cạn ly.



Vương Thanh lần thứ ba nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ⋯⋯



Thật ra thì cũng không coi là lần thứ ba ⋯⋯



Bởi vì sau tiệc rượu , Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đã say ôm trở về nhà ⋯⋯



Một lần say rượu loạn tính ⋯⋯ Phùng Kiến Vũ đến lúc này bị Vương Thanh quấn lấy ⋯⋯



Ngày ngày đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ la hét muốn chịu trách nhiệm với cậu!



Phùng Kiến Vũ nhìn người đàn ông một thước chín mươi mấy trước mặt, có chút không biết làm sao.



Nói không muốn ở chung một chỗ cũng không phải , người đàn ông này đối với cậu rất tốt, Phùng Kiến Vũ không phải là không có cảm giác.



Nhưng mà ở chung một chỗ ⋯⋯! ! ! Mình lại ở bên dưới ! ! ! Phùng Kiến Vũ phiền não gãi gãi đầu ⋯⋯



"Đại Vũ ~có đói không? Anh làm cho em địa tam tiên mà em thích này ."



Quen cửa quen nẻo, Vương Thanh vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ phiền não , giơ giơ hộp giữ ấm trong tay.


" Sao vậy ? Có chuyện phiền lòng? Hay là công việc không thuận lợi ⋯⋯ "



"Không phải ⋯⋯ "



"Vậy thì em sao vậy ?" Vương Thanh không nhìn nổi dáng vẻ cau mày của Phùng Kiến Vũ .



"Vương Thanh, anh tại sao phải thích tôi?"


Vương Thanh thở phào, đưa tay sờ chân mày Phùng Kiến Vũ .



"Không được cau mày, không thích hợp với em⋯⋯ "



"Tôi đang hỏi anh tại sao phải thích tôi ⋯⋯ tôi ngoại trừ biết xem bệnh thì cái gì cũng không biết ! Không ôn nhu, cũng không giỏi chăm sóc , không biết làm việc nhà, không biết làm cơm, thậm chí tôi là bác sĩ cấp cứu nên luôn phải làm thêm giờ ⋯⋯ còn khiến cho đường đường một tổng tài như anh phải nấu canh cho tôi⋯⋯ "



Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ than phiền xong trả lời một câu:



"Vì em mà bệnh, thuốc và châm cứu cũng không chữa được a ⋯⋯ "



-END-



Lý do yêu em , em không hiểu, thậm chí chính hắn cũng không hiểu tại sao yêu em ⋯⋯ nhưng mà yêu chính là yêu ⋯⋯ không có lý do, cũng không cần biết lý do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy