{Một cái chìa khóa mở một cái khóa trọn đời chỉ yêu một người }- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


{Một}


Khoa trương


"Thanh nhi, anh nói em nên chọn hát bài hát nào tương đối khá?" Phùng Kiến Vũ ngồi trước máy vi tính không ngừng tìm kiếm ca khúc.


"Chọn bài hát? Em muốn chọn kiểu bài hát gì?" Vương Thanh mới vừa rửa mặt xong, tay cầm khăn lông vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ.


"Em cũng không biết a." Phùng Kiến Vũ phiền não gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh một tay chống bàn một tay lười biếng lau tóc


"Muốn chọn tình ca không?"


"Tình ca?"


"Đúng vậy, nhất định sẽ dễ nghe."


"Nhưng mà..." Phùng Kiến Vũ dừng lại một chút. Vương Thanh hơi nhếch miệng, người này rõ ràng trong lòng đã có bài hát, bất quá là muốn mình cho hắn một cái khẳng định thôi.


"Vậy em nhìn trúng bài hát nào? Nói cho anh nghe một chút." Vương Thanh buồn cười sờ sờ đầu Phùng Kiến Vũ .


"Em sao? Muốn hát Khoa trương..."


"Không được!" Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời liền bị Vương Thanh bác bỏ.


"Tại sao?"


"Âm quá cao, tổn thương giọng."Vẻ mặt Vương Thanh toàn là không cho phản bác


Phùng Kiến Vũ cau mày nhìn chằm chằm Vương Thanh, mắt cũng không chớp một cái.


"Đại vũ, nghe lời."


"Nhưng là..." Phùng Kiến Vũ muốn nói lại thôi.


Vương Thanh thở dài hỏi: "Tại sao nhất định phải hát Khoa trương?"


"Bởi vì anh thích Trần Dịch Tấn..." âm thanh Phùng Kiến Vũ nhỏ mà kiên định. Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ hồi lâu gật đầu một cái.


Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh gật đầu lập tức cười đem tên bài hát viết trên giấy, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Vương Thanh một cái, nói : "Còn có một ca khúc muốn hát Cần ai đó ở bên."


"A? Một ca khúc buồn như vậy?"


"Bởi vì em cần anh bên cạnh em!" Vương Thanh nhìn đôi mắt kiên định của Phùng Kiến Vũ , mỉm cười tiến tới hôn Phùng Kiến Vũ một chút, ôn nhu nói: "Anh sẽ một mực bên cạnh em, cho đến bạc đầu."


{Hai}


Bạn học lầu 2


Vương Thanh nhìn Cậu Đào bên dưới không ngừng đào hố, ngồi ở lầu hai cười không thấy mắt. Lưu Đạo nhìn người bên cạnh cười đến ngốc , bất đắc dĩ lắc đầu một cái.


Vương Thanh nhìn Đại Vũ và người hâm mộ tương tác , chẳng qua là ngoắc ngoắc môi không nói gì.


Xem ra đám khuê nữ rất hiểu chuyện, nhắc tới người nào hiểu Đại Vũ, liền rối rít chỉ về phía mình, Vương Thanh chính là hài lòng gật đầu một cái.


Màn ảnh dừng lại ở vấn đề thứ nhất, Lưu đạo kế bên thấp giọng hỏi Vương Thanh: "Đại Vũ thích Triệu Vân hay là Tào Tháo?"


"Triệu Vân." Vương Thanh vừa dứt lời liền nghe thấy Phùng Kiến Vũ môi mỏng khẽ mở phun ra hai chữ: Triệu Vân.


Vương Thanh chỉ cười nhạt , chờ đợi đề tiếp theo.


Khi màn ảnh dừng lại ở vấn đề thứ 3 , Lưu đạo không chút do dự lựa chọn: "Địa tam thiên ." 


Vương Thanh không đồng ý lắc đầu một cái, đáp: "Thịt tương."

Lưu đạo bất mãn phản bác: "cậu ấy không phải thích nhất địa tam thiên sao?"


"Em ấy thích cơm trắng ăn chung với thịt tương."


...


Lưu đạo không nói lời nào nữa.


Vương Thanh cũng không để ý người bên cạnh, chẳng qua là ở đáy lòng lặng lẽ trả lời câu hỏi về Đại Vũ


Tôn Ngộ Không. (Đại Vũ thích nhất khỉ nhỏ)


Bên cạnh người nhà một chút. (nghỉ ngơi đương nhiên là bên cạnh ta! ! )


Bột trà xanh Nhật Bản (matcha) . (cái này ta cũng thích ~)


Xem tiểu thuyết. (Đại Vũ an tĩnh xem tiểu thuyết là đẹp mắt nhất nha) mỉm cười giơ lên hai gậy phát sáng trong tay mình làm ra một cái X


Rau xanh . (không có sao, anh đưa hết thịt cho em)


Không muốn làm bài tập. (sớm quen biết anh là tốt rồi! ! )


Đã chơi một nửa lúc còn lại mấy người , toàn sân khấu la lên lầu 2, Vương Thanh bình tĩnh ngoắc ngoắc môi, gật đầu, bày tỏ đồng ý.


Vương Thanh một bên bày tỏ đồng ý, một bên yên lặng tiếp tục trả lời một cái vấn đề kế: Chơi. (nói đến nghỉ ngơi , ta nhất định sẽ cùng Đại Vũ chơi khắp nơi a! ! )


Ăn ngon. (các ngươi tặng , cộng thêm ta mua. ) làm một cái ⭕.


Cây oải hương. (đã quên Provence rồi không? )


Sinh ngữ, lịch sử. (sau này ta cũng thích nhất sinh ngữ cùng lịch sử)


Có cũng không tệ, còn dùng chọn sao? (thật ra thì không có siêu năng lực cũng có thể, có ta. )


Còn lại một cái? Còn có một cái? làm thế nào còn dư lại như vậy nhiều? Hừ! ! Coi như các ngươi đều đáp đúng! ! Đại vũ cũng là ta! !


{Ba}


Cả đời khóa lại


Năm nay là năm tuổi của Đại Vũ, hồi đầu năm tôi đã đưa cho em ấy một con khỉ nhỏ bằng vàng, hy vọng cái vật nhỏ này có thể phù hộ em ấy năm tuổi bình an, không cầu em ấy đại phú đại quý, chỉ cầu em ấy một năm nay bình bình an an. . ." Từ lúc Vương Thanh lên sân khấu , tầm mắt Phùng Kiến Vũ chưa từng rời khỏi hắn, mà Vương Thanh cả người cũng một mực an tĩnh đứng ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ .


Rõ ràng là sinh nhật của em ấy ,nhưng bản thân còn muốn khẩn trương hơn, cả người lúc nào cũng căng thẳng . Cho đến khi chủ đề chuyển tới trên người Vương Thanh , Vương Thanh mới cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.


"Lần này tôi đưa em ấy chính là một cái khóa cùng một chìa khóa... Hy vọng em ấy sau này gặp phải bất kỳ vấn đề cũng có thể dễ dàng giải quyết..."


Khoảnh khắc Vương Thanh đưa ra quà tặng , Phùng Kiến Vũ liền chăm chú nhìn Vương Thanh, là vòng tay, ổ khóa cùng chìa khóa.


Phùng Kiến Vũ phản ứng đầu tiên nghĩ tới là lời hứa nhà Tam Hoàn. Phùng Kiến Vũ lập tức ướt mắt.


"Thật ra thì hai chúng ta cái loại quan hệ này, anh cũng không có cầu em càng ngày càng đỏ, thật ra thì chúng ta... anh vẫn phải nói một tiếng em cực khổ rồi ." Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ bên cạnh


Đại Vũ, anh lúc nào lại không muốn cho em cả đời bình an?


"Vòng tay có tháo ra không ?" Cậu ở một bên cười hỏi.


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đang đeo vòng tay cho mình lắc đầu trả lời: "Không tháo."


Phùng Kiến Vũ giơ tay lên thật cao , hướng người ái mộ phía dưới khoe quà tặng mới của mình , Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ, mân mân môi rất an tĩnh nhìn Phùng Kiến Vũ vui vẻ


"Cái chìa khóa này... Anh phải nói lời xin lỗi em. . . Lúc trước đã đáp ứng em... Nhưng là bây giờ nhà Tam Hoàn anh không mua nổi, con người anh là như vậy, năng lực không đạt được anh liền thừa nhận, không mua nổi chính là không mua nổi, tương lai lúc anh có khả năng mua nổi, anh sẽ đem cái khóa nhà , thiết lập thành cái khóa mà chìa khóa này có thể mở được"


Phùng Kiến Vũ an tĩnh nhìn Vương Thanh đáy mắt tràn đầy áy náy đang nhìn mình , cười len lén lắc đầu một cái.


"Đời người có được một người như vậy mà nói mười năm hai mươi năm đều có thể." Thanh nhi, anh xem không chỉ có anh nhớ, em cũng nhớ mười năm hẹn ước của chúng ta . Anh nói mỗi một năm đều cùng nhau.


Anh nhớ, em cũng nhớ.


Đây là hẹn ước độc nhất chỉ thuộc về hai chúng ta


{Bốn }


Câu chuyện hậu sinh nhật


"Thanh nhi, cám ơn anh."


Phùng Kiến Vũ rất chăm chú nhìn Vương Thanh, thấp giọng nói cám ơn. Vương Thanh cười sờ đầu Phùng Kiến Vũ một cái.


"Đại vũ, thật xin lỗi, anh không thể thực hiện lời hứa."


"Thanh nhi, một ngày nào đó anh sẽ thực hiện không phải sao?"


" Ừ."


"Anh cũng sẽ một mực bên cạnh em không phải sao?"


" Ừ."


"Bất kể mười năm hai mươi năm?"


" Ừ, cả đời."


"Thì đó còn có quãng đời rất dài như vậy, anh cần gì nói xin lỗi ? Một ngày nào đó anh sẽ thực hiện, anh không cần nói xin lỗi. Chỉ cần một mực bên cạnh em, bồi em đến khi cái chìa khóa này có thể mở được cửa nhà của chúng ta."


" Ừ." Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ đung đưa vòng tay đeo ở cổ tay trước mặt mình . Nhẹ khẽ cười.


Đại Vũ, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không để cho em đợi quá lâu.


{Lời cuối sách }


Nên nói như thế nào về quan hệ của hai người đây?


Tựa như tình bạn lại vừa tựa như tình yêu nói chung cũng có thể là thân tình.

Thời gian năm năm , có thể đổi rất nhiều, thậm chí có thể làm cho một người chậm rãi quen với việc ở bên cạnh một người khác.

Cả hai đều rất may mắn khi thời niên thiếu, lại có thể gặp được một người như vậy.


Có thể sóng vai bên đi bên cạnh nhau , nâng đỡ lẫn nhau, chỉ cần một cái ánh mắt là biết người còn lại đang nghĩ gì.


Có lẽ nếu thật sự gặp được , thì dù mười năm hai mươi năm đều có thể, thậm chí mười năm hai mươi năm còn ngại ngắn, cả đời không đủ đi.


Ta tin tưởng


Trên thế giới nhất định sẽ có một đôi chân nhân cp tu thành chính quả Bọn họ sẽ hạ xuống bàn tay đang cầm dao của bạn Xóa đi nước mắt bị ngược của bạn , đánh vỡ cái gọi là BE Xuyên qua những năm tháng gian khổ chờ phát đường Ôm trong tay tràn đầy tình yêu ấm áp và sâu nặng Đi về phía bạn mỉm cười nói với bạn rằng Chúng tôi thật sự rất hạnh phúc ,cám ơn bạn vẫn luôn ở đây Nhất định sẽ có một ngày như vậy Nếu ngươi phải đợi ta và ngươi sẽ cùng nhau đợi Đến khi cái chìa khóa này có thể mở khóa kia Nguyện các ngươi kiếp sau vẫn là Vương Thanh Phùng Kiến Vũ Mà ta kiếp sau vẫn làm Thanh Vũ cẩu


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy