Đoản văn Thanh Vũ- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  [Mười năm trước ]


Vương Thanh nhìn cậu bé đối diện mặt mày thanh tú khuôn mặt tinh xảo, hắn biết hắn bị đánh bại, thua bởi cậu bé đối diện, thua vì yêu.


Hắn nói: "Tôi và các bạn hẹn ước mười năm, mười năm sau, trên sân khấu vẫn là chúng tôi , dưới sân khấu vẫn là các bạn "


"Chúng ta lại thêm một cái mười năm nữa đi." Phùng Kiến Vũ mắt cười chúm chím nhìn Vương Thanh ngồi đối diện nói ra lời hẹn ước. Thanh nhi, cái em muốn không phải mười năm, mà là cả đời.


Khi đó hắn biết hắn không phải là nhập vai tuồng quá sâu, mà là đã sớm trầm luân.


[ Tám năm trước ]


Các đề mục giải trí đều bị ảnh đế Vương Thanh chiếm cứ, không phải vì điều gì khác, mà là vì người này trong lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại tuyên bố rút lui khỏi ngành giải trí.


"Thanh nhi, tại sao phải rời đi. Không phải đã nói chúng ta cùng nhau phấn đấu sao?" Phùng Kiến Vũ nhìn người đang bình tĩnh ung dung ngồi đối diện, hắn không hiểu tại sao người này phải rời khỏi, tại sao ở tại thời khắc bọn họ đang ở đỉnh cao huy hoàng nhất lại lựa chọn rời đi.


"Không có tại sao, Đại Vũ, ngành giải trí quá phức tạp, em phải tự chiếu cố chính mình thật tốt."


"Anh muốn rời khỏi em sao? Anh muốn đi đâu?" Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nhìn cậu ấy, tựa hồ muốn từ trên mặt cậu ấy tìm kiếm một tia phủ định.


"Thật xin lỗi, Đại Vũ."


"Anh không nên... thật xin lỗi⋯⋯ " Vương Thanh không nói gì nữa, né tránh nhìn vào mắt Phùng Kiến Vũ. Thấy Vương Thanh yên lặng, Phùng Kiến Vũ càng tức giận hơn, thở hổn hển đẩy cửa rời đi.


Nhìn Phùng Kiến Vũ biến mất ở cửa, Vương Thanh chán chường tựa lưng vào ghế ngồi, thật lâu không nói gì.


Cuối cùng Vương Thanh cũng không nói cho Phùng Kiến Vũ biết chuyện Tổng giám lấy tiền đồ Phùng Kiến Vũ uy hiếp mình . Vương Thanh biết hắn bây giờ không có năng lực hộ cậy ấy chu toàn.


Hắn nói với chính mình, chỉ có rời đi mới có thể bảo vệ cậu ấy tiền đồ bằng phẳng.


Tháng tư , Bắc Kinh, gió xuân thổi nhẹ , mưa xuân lất phất , hoa đào dần nở rộ, cũng là lúc Vương Thanh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Phùng Kiến Vũ. Không lưu lại một chút dấu vết, biến mất vô ảnh vô tung.


[ Sáu năm trước ]


Công ty 宇芒 khai thác thị trường Trung quốc , thu mua một số lớn công ty giải trí, nhanh chóng chiếm cứ thị trường giải trí trong nước.


Ảnh đế Vương Thanh ngày xưa không chỉ một lần nữa chiếm cứ các đề mục giải trí,mà hình ảnh của cậu còn được vinh quang đăng trên ảnh bìa các tạp chí về tài chính – kinh tế hàng đầu


Phùng Kiến Vũ nhìn người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ trước ống kính, hắn sau này sẽ là ông chủ mới của mình? A, rất châm chọc.


"Vương tổng, tại sao vai diễn mới của tôi lại đổi thành người khác!" Phùng Kiến Vũ giận, trợn mắt nhìn người đàn ông đang cười không biết xấu hổ.


"Bởi vì anh không muốn em diễn cảnh hôn a." dáng vẻ đương nhiên


"Vậy còn đại diện thương hiệu , tại sao cũng cắt mất của tôi!"


"Bởi vì em phải khỏa thân⋯⋯" bộ dáng anh chỉ vì muốn tốt cho em⋯⋯


"Chỉ là để trần nửa người trên!"


"Lộ mặt cũng tệ lắm rồi, còn muốn trần nửa người trên!" dáng vẻ không cho phép nghi ngờ!


"Vậy tại sao quảng cáo của tôi cũng cự tuyệt! !"


"Bởi vì em phải đi nước ngoài quay quảng cáo ⋯⋯ đi tận nửa tháng!"


"Anh giao hết công việc của tôi cho người khác , vậy còn ký hợp đồng với tôi làm gì! !" Phùng Kiến Vũ mười phần bất đắc dĩ nhìn người đàn ông vô cùng ngây thơ đang đối mặt với mình , khác hẳn với bộ dáng trưởng thành trên màn ảnh


" Làm ấm giường cho anh !"


Trả lời hắn chính là tiếng sập cửa thật mạnh


[Bốn năm trước]


Phùng Kiến Vũ đã ký hợp đồng với công ty Vương Thanh hai năm dài đằng đẵng , hai năm này , tất cả công việc của Phùng Kiến Vũ đều là do Vương Thanh tự mình xét duyệt đồng ý, toàn công ty trên dưới đều biết Phùng Kiến Vũ đối với Vương Thanh là một nhân vật đặc biệt


Bởi vì ⋯⋯ chỉ cần Phùng Kiến Vũ đi công tác, Vương Thanh lập tức bỏ lại công ty ,mang theo dáng vẻ chim non gào khóc đòi ăn , hấp ta hấp tấp chạy theo sau lưng Phùng Kiến Vũ ⋯⋯


"Vương Thanh, anh rốt cuộc muốn thế nào!" Phùng Kiến Vũ mắt nhìn nam nhân cứ lẽo đẽo đi theo phía sau mình, bây giờ làm lão tổng công ty lại rảnh rỗi như vậy sao?


"Anh chỉ muốn ở cùng em ⋯⋯" mặt.ủy khuất


"Tôi có còn công việc! Không cần anh đi theo tôi !"


"Không được a ⋯⋯ "


"Vì cái gì lại không được? Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào , tôi cũng đáp ứng anh, nếu không được⋯⋯" mình chỉ là một diễn viên nhỏ , đi tới đâu cũng có lão tổng công ty đi theo sau ⋯⋯ loại cảm giác này thật không tốt! !


"Anh muốn quy tắc ngầm với em." Mặt đầy hưng phấn.


Trả lời hắn vẫn chính là một cái bóng lưng


[Hai năm trước ]


Phùng Kiến Vũ ký hợp đồng năm thứ tư, đột nhiên nhận được thư của một fan gửi đến , trong thư kể về câu chuyện tám năm về trước.....tám năm trước hắn cùng Vương Thanh mới vừa bắt đầu sự nghiệp , mà thời điểm đó, bọn họ không trở về được nữa rồi.


Người viết thư là một cô gái , hôm nay là ngày cô ấy kết hôn, cô ấy nói trước khi kết hôn chỉ là muốn cám ơn hắn đã làm bạn với cô ấy tám năm , tám năm qua, cô ấy từ đầu đến cuối vẫn thủy chung nhìn hắn trưởng thành, cô gái hỏi hắn: "Đại Vũ, còn nhớ ước hẹn mười năm của chúng ta không?"


Phùng Kiến Vũ cầm thư, đã sớm lệ rơi đầy mặt, không biết là vì cô gái làm cho hắn cảm động hay là bởi vì hồi ức,hoặc là bởi vì người kia.


Phùng Kiến Vũ phát một cái WEIBO: 2015 năm các bạn vẫn còn ở đây không? Ảnh kèm theo là một tấm hình năm đó .


Phía dưới WEIBO có hỏi thăm, có rơi lệ, có trả lời vẫn còn . Rất nhiều câu trả lời, chỉ có một câu làm Phùng Kiến Vũ lại lần rớt nước mắt.


Ngày 26 tháng 12 năm 2015 lời các anh nói, em vẫn không có quên, em còn giữ tấm vé , em còn nhớ Thanh ca nói, chúng ta lại hẹn mười năm nữa đi . Mười năm chớp mắt bồi Thanh vũ.


Ngày 26 tháng 12 năm 2025 Thành Đô


Phùng Kiến Vũ đứng trên sân khấu quen thuộc, mọi thứ vẫn như xưa nhưng cũng có chút xa lạ Phùng Kiến Vũ nhìn mọi người dưới sân khấu , trong tay bọn họ giơ những bảng đèn không giống nhau , cũng giống nhau mười năm trước vậy, Phùng Kiến Vũ nghe dưới sân khấu vang lên tiếng gọi tên Vương Thanh


Phùng Kiến Vũ buồn bã cười nói một câu: "Thật xin lỗi, hôm nay Thanh ca của các bạn không có ở đây, nhưng mà các bạn vẫn còn nguyện ý cùng tôi hẹn lại mười năm sao?"


Dưới sân khấu truyền tới tiếng khóc thút thít ⋯⋯ mắt Phùng Kiến Vũ cũng đỏ lên, đã nói sẽ ở bên cạnh người đàn ông của mình, vậy mà cũng chỉ là ở bên cạnh hắn đến nửa vở kịch lại phải rời đi ⋯⋯ chỉ còn một mình hắn vở kịch này làm sao để kết thúc đây.


"Ước định là của hai người, anh làm sao lại để một mình em ở lại " giọng trầm thấp của Vương Thanh từ phía sau sân khấu vang lên, bóng người cao ngất đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ, cùng đối mặt với Phùng Kiến Vũ khóe mắt đang đỏ.


"Đại Vũ,em nguyện ý gả cho anh không?" Quỳ một chân trên đất, tay cầm chiếc nhẫn.


Dưới sân khấu truyền tới tiếng hét ầm ĩ, Vương Thanh đưa ngón trỏ ra đặt ở bên môi "Ngoan, suỵt ⋯⋯" ôn nhu giống y hệt cậu bé mới lớn năm đó.


Trong nháy mắt an tĩnh, tựa như trong thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ. Phùng Kiến Vũ nhẹ khẽ gật đầu, bọn họ đã bỏ lỡ mười năm, nhưng bọn họ vẫn còn có mười năm kế tiếp, còn có cả một đời rất dài phía sau. -END-  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy