[Nhất kiến chung tình]-吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rất nhiều năm sau đó, khi Phùng Kiến Vũ đang phỏng vấn thì nhận được câu hỏi: Có chuyện gì hoặc là câu nói nào làm cho cậu không thể quên được


Phùng Kiến Vũ cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Có một người nói với tôi một câu nói."


"Là câu nói như thế nào , lại có thể làm cậu nhớ mãi không quên như vậy ?" Tựa như thấy bát quái vậy, ký giả trong nháy mắt liền xẹt tới! Không buông tha bất kỳ cái gì có liên quan với vị này , cậu bây giờ đang là thần tượng ăn khách, mỗi tin tức đều có thể bạo phát


Phùng Kiến Vũ hạ thấp tầm mắt tránh khỏi camera . Tất cả mọi người đều rất an tĩnh, không có ai tiếp tục truy hỏi, hồi lâu sau, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn vào camera , hơi ửng đỏ vành mắt.


Thấp giọng rù rì nói: "Người đó nói: Tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình, không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đã thích cậu, mà là sau khi nhìn thấy cậu rồi, thì không quên được nữa."


Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu sau, Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng cười lên, không phải loại câu nói như vậy mới có thể làm các bạn nhớ mãi không quên sao ?


Mọi người thấy trong nháy mắt cậu lại cười , mới hiểu được người này mới vừa rồi bất quá là đọc cho họ nghe một lời thoại.


"Đại Vũ, thật biết nói đùa. Làm hại tôi thương tâm như vậy." Một nữ kí giả tuổi tác không lớn sụt xịt mũi oán trách một câu, ký giả phía dưới lại bắt đầu năm mồm bảy miệng tiếp tục phỏng vấn .


Phùng Kiến Vũ cười một tràng tiếp nhận hết phỏng vấn, trở lại phòng nghỉ ngơi, khi chỉ còn lại một mình, trong nháy mắt liền nở nụ cười khổ. Vừa rồi các ngươi cũng cho là ta đang gạt các ngươi sao.


Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ màn hình điện thoại di động ảnh một thanh niên tươi cười vui vẻ , mi mắt nhẹ cong , lông mi nhỏ dài , mặt mũi tinh xảo , đứng ở dưới ánh mặt trời hướng về cậu nở nụ cười trong sáng, hàm răng nhỏ trắng tinh , ánh chiều tà đậu trên người hắn dát lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.


"Thanh nhi ⋯⋯" phòng nghỉ ngơi chỉ còn tiếng khóc nức nở nỉ non khe khẽ.


Phùng Kiến Vũ một mình che dù đứng trong mưa , nhìn cậu thanh niên đối diện ⋯⋯


"Gần đây khỏe anh không?"


"Chỉ có một mình , anh có quen không?"


"Em sống không tốt , thật sự không tốt ,bởi vì anh không ở đây"


"Anh tại sao lại ác như vậy , sao lại nhẫn tâm rời bỏ em."


"Thanh nhi ⋯⋯ "


Phùng Kiến Vũ ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt cậu thanh niên cười vui vẻ trên mộ bia lạnh như băng .


Bên tai tựa như lại truyền tới thanh âm ôn nhu của người đó : "Anh đối với em nhất kiến chung tình , không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đã thích em, mà là sau khi nhìn thấy em rồi, thì không quên được nữa."


Phùng Kiến Vũ thấp giọng đáp trả: "Em cũng vậy, không thể quên được ⋯⋯ "-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy