Rượu giao bôi-吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vương Thanh năm 18 tuổi quen biết Phùng Kiến Vũ.


Năm nhất Đại học, Vương Thanh ở chỗ tân sinh viên báo danh vô tình gặp được Phùng Kiến Vũ cũng tới báo danh , thiếu niên nhíu lông mày thanh tú , nhìn chằm chằm bản đồ đơn giản trong tay, mủi chân vô thức đá đá mấy cục đá ven đường . Bên cạnh còn có một rương hành lý.


Vừa lúc đó Vương Thanh đẩy hành lý tới báo danh, ngay tại ven đường nhặt được một người cùng hắn rất có duyên phận, một cậu bé hay bị lạc đường cùng ngành cùng lớp cùng ở chung phòng kí túc ,bạn học Phùng Kiến Vũ .


Năm 19 tuổi , Vương Thanh muốn tham gia hôn lễ của huynh trưởng , lại không yên tâm một đứa trẻ hay lạc đường , nên dẫn người đó đi theo .


"Thanh nhi, thật ra thì anh không mang theo em cũng được. Em đi theo có vẻ không tốt lắm."


"Không có sao, chỉ có một mình em ở kí túc xá trải qua cuối tuần, anh không yên tâm." Quay đầu liếc mắt nhìn cái người mà phải đi hết một năm mới có thể nhớ được phương hướng đường đi trong trường đại học , nhưng vẫn không nhớ rõ vị trí căn tin . Vương Thanh vẫn là không yên tâm kéo người này đi tham dự hôn lễ.


" Chờ em sau này kết hôn , em cũng muốn có một cái hôn lễ trong nhà thờ ." Dưới lễ đường Phùng Kiến Vũ mặt đầy hâm mộ kề sát bên tai Vương Thanh , nhỏ tiếng một chút phác họa hôn lễ của mình .


Vương Thanh cũng chỉ nhàn nhạt... liếc mắt nhìn một cái , không lên tiếng.


"Thanh nhi, đến lúc đó anh nhất định phải đến nha." Nghiêng mặt sang bên cạnh, thấy Vương Thanh mặt đầy chuyên chú xem hôn lễ . Phùng Kiến Vũ không nói gì.


20 tuổi, Phùng Kiến Vũ kết giao với một cô bạn gái, mặt mày tinh xảo, tính cách ôn nhu quan tâm chăm sóc.


Vương Thành khi nhìn thấy Phùng Kiến Vũ nắm tay cô gái bên cạnh , chỉ là hơi giật mình sững sốt một chút, nhưng không lên tiếng. Rồi sau đó, Vương Thành bắt đầu phai nhạt dần trong thế giới của Phùng Kiến Vũ .

21 tuổi, Phùng Kiến Vũ thất tình, Vương Thanh trong giấc mộng bị một người vì thất tình nên ra ngoài tản bộ lại không may bị lạc đường đánh thức.


Đến khi Vương Thanh quần áo hỗn loạn, mồ hôi ướt đầu xuất hiện trước mặt Phùng Kiến Vũ, nghênh đón hắn không phải là Phùng Kiến Vũ khóc lóc thảm thiết, mà là một cái ôm thật chặt giống như muốn hòa vào tận xương máu.


"Thanh nhi, anh có thể yêu em không ?"


Vương Thanh sững sốt một chút.


"Thanh nhi, đừng đẩy em ra ." Phùng Kiến Vũ đem mặt chôn ở hõm vai Vương Thanh, thanh âm phát ra từ lồng ngực, trầm thấp nhưng lại mang theo ý cầu xin.


"Thanh nhi, em yêu anh, vẫn luôn yêu anh, anh cũng yêu em có được hay không?" Giọt nước mắt ấm áp rơi xuống cổ Vương Thanh .


" Được." Vương Thanh ôm lấy người trong ngực, rốt cuộc có thể danh chánh ngôn thuận ôm em. 22 tuổi. Tốt nghiệp đại học, hai người rốt cuộc danh chánh ngôn thuận bắt đầu cuộc sống ở chung .


Ấm áp, yên lặng, thỉnh thoảng cũng có gây gổ cãi vả.


Phùng Kiến Vũ thấy sợ hãi thời gian trôi quá nhanh như vậy.


24 tuổi, Phùng Kiến Vũ đáp ứng yêu cầu của người nhà , trở về Đông Bắc . Vương Thanh được công ty điều động công tác đến Sydney.


Chênh lệch múi giờ 3 tiếng, lại thêm một người vì công việc một người vì áp lực gia đình , hai người càng ngày càng xa nhau.


26 tuổi Vương Thanh nhận được điện thoại của Phùng Kiến Vũ . Thanh âm quen thuộc bên tai vang lên, Vương Thanh không kịp hỏi tình trạng đối phương gần đây thế nào liền bị tin báo hôn lễ của đối phương làm chấn động hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.


"Thanh nhi, tháng sau là hôn lễ của em , anh có thể đến làm rể phụ không?" Như vậy em có thể cùng anh sánh bước bên nhau đi trên thảm hồng tiến vào lễ đường rồi ⋯⋯ Phùng Kiến Vũ ở đáy lòng lặng lẽ nói thêm một câu.


Điện thoại bên kia trầm mặc rất lâu, chợt có tiếng hít thở nặng nề truyền tới. Phùng Kiến Vũ thở dài nói: " Anh chỉ cần đến là được."


Phùng Kiến Vũ dừng lại một chút, không đợi đối phương trả lời lại nói: "Quên đi, anh hay là đừng đến ⋯⋯ "


Nói xong vội vã cúp điện thoại. Thanh nhi, anh vẫn là đừng đến , thật ra thì em rất hy vọng anh có thể đến náo loạn hôn lễ rồi mang em đi , nhưng em lại sợ anh cái gì cũng không làm, mà em thì lại muốn đi cùng anh ⋯⋯


Hôn lễ Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh không tới nhưng quà tặng được gửi đến . Một chai rượu tự tay chưng cất. Khi nhìn thấy chai rượu được gói cẩn thận , Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt rơi lệ, bình rượu đó là lúc bọn họ vừa mới ở chung với nhau, tự tay chưng cất , chính là muốn cùng nhau uống trong ngày hôn lễ của hai người.


Mà nay, Vương Thanh đưa tới ly rượu này cùng một câu nói.


Cậu bé của anh , anh cạn ly em tùy ý. (我干杯你随意 một câu trong bài hát lời chúc hôn lễ của Trần Dịch Tấn)


28 tuổi, Phùng Kiến Vũ ly hôn, một thân một mình sống cùng cô con gái nhỏ.


Vương Thanh nghe chuyện này, liền từ chức cả đêm trở về nước, ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ . Giống như năm đó.


"Thanh nhi, anh khi đó tại sao nhẫn tâm như vậy cùng em nói chia tay."


"Thật xin lỗi."


"Em không cần anh xin lỗi ,anh nói cho em biết tại sao?" Tựa như sợ ồn đến con gái đang ngủ say ở phòng bên cạnh , Phùng Kiến Vũ kềm chế thanh âm nhưng vẫn lộ ra bi thương.


Vương Thanh ôm chặt lấy người trong ngực, thật xin lỗi, Đại Vũ, khi đó anh không có năng lực bảo vệ em. Anh không muốn em phải lựa chọn giữa anh và ba mẹ em , anh không muốn làm em khó xử.


Nhưng mà Vương Thanh chỉ mím môi một cái, không lên tiếng.


"Thanh nhi, ước mơ của em thật ra rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: Trên đường có anh."


Vương Thanh cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán người trong ngực, nhẹ giọng nói: "Đường dài bao nhiêu, anh cùng em đi."


Rốt cuộc sau bảy năm xa nhau , hai người cũng có thể cùng nhau uống chung ly rượu.


Từ nay về sau bên nhau đến bạc đầu.


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy