Nãi công ! Cũng là công! (1)- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        "Đại Vũ, muốn hôn hôn mới có thể rời giường ~" 

 Phùng Kiến Vũ nhìn nam nhân ở trên giường hướng mình làm nũng muốn hôn hôn , huyệt Thái Dương co giật, hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn quen biết người này. 

 "Đại Vũ, không hôn hôn, ôm một cái cũng được ~" Vương Thanh liếc mắt nhìn người đang đứng ở bên giường không nhúc nhích , thử trả giá lần nữa.

 "Đại Vũ ~" Phùng Kiến Vũ không thèm để ý đến người trên giường , xoay người bước ra cửa, thật là một nam nhân ngây thơ !

 Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ rời đi chỉ để lại bóng lưng, bất đắc dĩ nhún nhún vai, đợi nửa ngày, thấy người này thật không có ý định trở lại lúc này mới chậm rãi từ trên giường bò dậy. 

 Lắc lư đi đến phòng ăn, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi trước bàn đút tiểu Ngốc manh ăn cơm.

 "Ba thật lười, bây giờ mới rời giường!" Tiểu Ngốc manh nhìn Vương Thanh từ xa xa đi tới, le lưỡi oán trách.

 "Ăn cơm của con cho tốt đi!" Nhìn thấy con trai mình được người mình yêu vô cùng quan tâm chăm sóc , người nào đó nhịn không được nổi máu ghen trừng hai mắt uy hiếp con trai nhà mình một câu. 

 "Thanh nhi, mau ăn cơm." Phùng Kiến Vũ trợn mắt nhìn người đang cùng con trai tranh sủng .

 Nhìn thấy Vương Thanh ủy khuất bỉu môi ngồi yên ở đó gặm bánh mì, Phùng Kiến Vũ lúc này mới tiếp tục đút tiểu Ngốc manh ăn cơm. 

 Ăn cơm xong , dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ lúc này mới đồng ý đem tiểu Ngốc manh đưa đến nhà cha mẹ, ngay cả Hạ Hạ còn ở trường học không biết gì cũng bị phân đến một nhà khác.

 "Đại Vũ, anh muốn uống sữa chua ⋯⋯" trên đường trở về Vương Thanh đứng mãi không chịu đi, cứ nhìn từng hàng từng hàng sữa chua trong tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi! 

 Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đi mua cho người này hai ly sữa chua, lúc này mới dẫn được người đang cảm thấy mỹ mãn này về nhà. 

 Nhưng không nghĩ tới mới vừa về đến nhà, Phùng Kiến Vũ đi uống chút nước, khi trở lại, chỉ thấy người này đang ngồi ở trên giường hờn dỗi, điện thoại di động cũng bị người nào đó ném qua một bên! 

 "Làm sao vậy ? Đây là ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ khom người nhặt điện thoại di động, khó hiểu nhìn một chút. 

 Mới nhìn một cái, Phùng Kiến Vũ liền ha ha cười thật lớn. 

 "Đã nói Vũ Thanh là vương đạo !" 

 "Ba ba mới là công!"

 "Là công, thì cũng là nãi công!" 

 "Nãi công!" 

 "Nãi công +1 " 

 "Nãi công +2 " 

 "Nãi công +10086 "

 "Nãi công + số qq " 

 "Nãi công + số điện thoại di động!" 

 ⋯⋯ 

 Nhìn WEIBO xoát bình luận của khuê nữ, Phùng Kiến Vũ nhìn tiểu hài tử đang tức giận, nguyên lai bởi vì cái này sinh hờn dỗi a ⋯⋯

 "Đại Vũ, bọn họ nói ta nãi!"

 "Được rồi được rồi ⋯⋯" một bên an ủi người đang hờn hỗi, một bên dưới đáy lòng không nhịn được thổ tào ⋯⋯ khuê nữ cũng nói không sai a ⋯⋯ 

 "Hừ, anh biết là em cũng cho là như vậy !" Vương Thanh tức giận đem Phùng Kiến Vũ đang đứng bên cạnh kéo ngã xuống giường .

 Xoay người đè lên,đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh khóe miệng khẽ cong nói: "Đại Vũ, nãi công cũng là công." Nói xong, chính xác hôn lên đôi môi đang hé mở của Phùng Kiến Vũ . 

 Ngón tay cũng linh hoạt theo vạt áo xốc xếch của Phùng Kiến Vũ tiến vào. Thấy người dưới thân mặt ửng đỏ, mắt ngậm hơi nước mờ mịt, nhẹ giọng rên rỉ. 

 Người nào đó rốt cuộc dùng hành động để chứng minh cho người dưới thân biết là :" Nãi công? Cũng là công!" 

 [Tiểu phiên ngoại ] 

 Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ cuối cùng đem Hạ Hạ, tiểu Ngốc manh, còn có một người không nghe lời đặc biệt dính người Vương Thanh Thanh ,ba người bạn nhỏ dỗ dành nghe lời lên giường, một mình đến phòng khách, chuẩn bị nghiên cứu kịch bản của mình .

 Một thanh âm không nghe lời liền từ trong phòng ngủ truyền tới. 

 "Đại Vũ, anh muốn uống sữa chua." 

 "Không phải mới vừa uống xong sao!" 

 "Anh còn muốn uống ⋯⋯" thanh âm ủy khuất.

 "Không được, em còn phải làm việc, anh mà còn gọi em liền đánh anh đó!" Phùng Kiến Vũ giơ giơ tay dọa người trong phòng ngủ đang nũng nịu , uy hiếp nói. 

 Một hồi an tĩnh, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc thở phào, chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu kịch bản , bên trong phòng ngủ lại truyền tới thanh âm người nào đó . 

 "Đại Vũ, một hồi nữa lúc em vào đánh anh, nhớ mang theo giùm anh ly sữa chua nha ⋯⋯ " 

 -END-     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy