"Ngàn vạn lần không nên cùng lưu manh học khiêu vũ "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Phùng Kiến Vũ mới vừa kết thúc phỏng vấn của tinh nhạc phường , Vương Thanh liền điện thoại tới.



Cũng không biết là người này có đang xem truyền hình trực tiếp hay không sao canh thời gian chính xác như vậy.



"Đại Vũ? Xong việc?" thanh âm của Vương Thanh qua điện thoại truyền vào lỗ tai Phùng Kiến Vũ trầm thấp lại mang cảm giác đang cười đễu



" Ừ, mới vừa xong việc."



"Mau trở về, anh ở nhà chờ em."



" Được." Phùng Kiến Vũ cười cúp điện thoại, cự tuyệt lời mời cùng nhau ăn tối của Cậu , tâm tình cực tốt, mang hoa của khuê nữ tặng hoa chuẩn bị về nhà.



Không để ý tới sau lưng Quách Đào than phiền: "Trọng sắc khinh bạn!"



Phùng Kiến Vũ bỉu môi một cái, cười đáp: "Ngói ca ngày mai ngày mốt sẽ trở về." Sau đó nghênh ngang mà đi.



Phùng Kiến Vũ vừa vào cửa liền đối mặt với một cái hôn sâu của Vương Thanh



"Anh làm gì nha!" Bất đắc dĩ đẩy người bên cạnh.



"Anh đây không phải là nhớ em sao~" đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ ủy ủy khuất khuất.



"Hừ." Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, hắn không tin người này sẽ không ở nhà xem truyền hình trực tiếp.



Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, đi tới thấp giọng nói: "Đại Vũ, em nói em đi phỏng vấn, sao lại nhắc tới anh vậy ?"



Phùng Kiến Vũ liếc người đã biết mà còn hỏi , chân mày cau lại: "Vậy nếu anh không thích, lần sau em không nhắc nữa."



Vương Thanh lập tức liền nóng nảy: "Đừng nha đừng nha, anh nào có không thích, cao hứng còn không kịp! Thật giống như anh thời khắc nào cũng đều ở bên cạnh em vậy."



"Thật ngốc !" Cười chọt chọt Vương Thanh một chút.



"Đúng rồi, Thanh nhi, anh lát nữa nhớ dạy em nhảy Demo, em đã đáp ứng với khuê nữ rồi ."



"Đó là khuê nữ của anh ⋯⋯ "



"Sao?"



"Dĩ nhiên cũng là của em, anh đều là của em !"



"Nhưng mà, anh cũng phải học hát và học nhảy bài hát mới của em ! Bởi vì em hôm nay cũng đã hát Demo a!"



"Được được được, anh nhất định sẽ học, lựa ngày không bằng thử luôn hôm nay đi ,bây giờ anh sẽ dạy em nhảy."



Vừa nói xong liền chạy đi lấy điện thoại di động bật bài hát. Trong điện thoại di động truyền tới giai điệu quen thuộc.



Vương Thanh đầu tiên nhảy cho xem Phùng Kiến Vũ một lần, sau đó mới dạy từng bước từng bước .



"Không đúng không đúng, Đại Vũ, tay em phải như thế này." Vương Thanh từ phía sau ôm lấy Phùng Kiến Vũ.



"Đại Vũ, eo dùng sức." tay Vương Thanh sờ lên eo Phùng Kiến Vũ



" Đúng, Đại Vũ, giơ tay lên, hông lui về sau" Vương Thanh xẹt qua mông Phùng Kiến Vũ .



"Đại Vũ ⋯⋯ "



"Sao?" Đang học nghiêm túc đột nhiên bị Vương Thanh ôm lấy làm Phùng Kiến Vũ sợ hết hồn



Nhìn vào ánh mắt của Vương Thanh nhất thời sững sốt, vừa tức giận vừa buồn cười.



"Đại Vũ, chúng ta ngày khác học tiếp , hôm nay học bài khác ?" Cười đễu ôm Phùng Kiến Vũ vào phòng ngủ, chân thon dài đóng cửa phía sau lại.



Chỉ lưu lại một phòng cảnh xuân kiều diễm⋯⋯



-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy