"Người anh thích , là em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa nhìn thấy Vương Thanh sau khi tan học bị một cô bé chận ở cửa phòng học, nhìn tiểu cô nương đỏ mặt bày tỏ mà Vương Thanh thì mặt đầy lãnh đạm , nghiêng mặt sang bên nhìn thấy Phùng Kiến Vũ mắt sáng lên hô : "Đại Vũ."



Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ bước đi tới.



Phùng Kiến Vũ mới vừa đi tới trước mặt Vương Thanh , người này liền duỗi cánh tay dài ôm lấy bả vai Phùng Kiến Vũ.


Ngượng ngùng nói với cô gái bên cạnh : "Tôi đã có người mình thích, cho nên không cần phải lãng phí thời gian vì tôi nữa, tôi và bạn còn có việc, đi trước."



Nói xong không chút khách khí ôm lấy bả vai Phùng Kiến Vũ bỏ đi.



Phùng Kiến Vũ nghiêng mặt sang nhìn người bên cạnh,gò má tinh xảo ,lúc không cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh đạm, nhưng mỗi một lần người này cười lên , lại như tắm gió xuân



Cười cong mi mắt, lộ ra những cái răng trắng nho nhỏ, còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.



Phùng Kiến Vũ nghĩ: Người này thật rất đáng để yêu.



"Nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nhập thần như vậy ." Vương Thanh bất đắc dĩ nhìn Phùng Kiến Vũ ngẩn người, ngay cả mình dừng bước cũng không phát hiện.



"Không có gì, nghĩ đến người anh thích là người như thế nào ?"



"Người anh thích sao ." Vương Thanh nhẹ nhàng xúc động một chút.



Phùng Kiến Vũ hỏi: " Ở trong trường học chúng ta ?"



" Ừ."



Phùng Kiến Vũ lại hỏi: "Hệ của chúng ta ?"



" Ừ."



Phùng Kiến Vũ hỏi: "Ở trong lớp chúng ta?"



" Ừ."



Phùng Kiến Vũ lại hỏi : " Ở trong phòng kí túc của chúng ta ?"



" Ừ."


Phùng Kiến Vũ ngạc nhiên , ngước mắt nhìn Vương Thanh tự tiếu phi tiếu



Thấp giọng hỏi: "Vậy⋯⋯ là ai a?"



" Ừ, người đó kém anh mười một cm, có một khỏa lệ chí nho nhỏ , thích ăn địa tam tiên , người đó rất khả ái, người đó luôn cưng chìu anh, mua cho anh sữa chua, quan trọng nhất chính là người đó tên là Phùng Kiến Vũ."



Vương Thanh càng nói, đầu của Phùng Kiến Vũ cúi càng thấp, cuối cùng hận không thể chui vào ngực Vương Thanh .



"Thế nào? Câu trả lời của anh làm em không hài lòng?"



"Không..." Phùng Kiến Vũ trả lời.



Đưa tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ cưng chìu nói: "Người anh thích... Ừ... là em."



-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy