"Ngoan, gọi ca ca "- 青鱼的咩

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



〈1〉


Đối diện nhà họ Vương là một nhà họ Phùng , mới vừa dọn tới mấy ngày, vợ hai nhà liền rất tốt với nhau, không có chuyện gì liền đi kiểm tra thai kỳ hoặc cùng đi dạo phố một chút, trao đổi phương pháp an thai , luôn luôn thổ tào hai lão gia nhà mình không biết chiếu cố người khác.


Phùng ma bày tỏ con trai quá bướng bỉnh , muốn sinh một đứa bé gái, Vương ma bày tỏ đứa trẻ quá dày vò người khác ,mau mau từ trong bụng mình bình an đi ra là được.


Phùng ma: Ngày dự sinh của hai chính ta cũng gần nhau , làm sui gia không?


Vương ma vỗ ngực: Vậy ta đây tuyệt đối cưng chìu khuê nữ nhà chúng ta a!


Hai người mẹ càng nói càng hăng say, lúc Phùng ma cầm thức ăn trở về nhà, bụng đau nhói, khẩn trương để cho Phùng ba đưa đến bệnh viện. Đang cảm thán mình có phải đang mang thai Na Tra hay không thì khi Vương ma mới vừa ngồi trên ghế sa lon, bụng dưới liền có một trận đau, cuối cùng cũng để cho Vương ba đưa đến bệnh viện.


Hai vị ba ba ở ngoài cửa ngó dáo dác, gấp gáp vô cùng, lo lắng vợ của mình


Trong phòng sanh "Oa" một tiếng, bên kia đứa trẻ của Vương mà cũng dường như cảm ứng được , theo cái đánh thanh thúy của y tá , "Òa" khóc lên.


"Chúc mừng, là hai đứa bé trai."


〈2〉


Vương Thanh từ nhỏ liền thích khi dễ tiểu ca ca lớn hơn hắn mấy giây , nói là khi dễ, ngược lại thì nên nói là muốn hấp dẫn sự chú ý của người kia, tỷ như mượn cục gôm không trả, chờ người kia tới đòi, cướp lấy bút chì , làm hư cái gọt bút chì gì gì đó.


Ít nhất, Vương ma cho là như vậy.


"Dì, Thanh Thanh lại làm hư đồ của con !" Phùng Tiểu Vũ ôm đồ gọt bút chì bị tháo hư chạy đến trước mặt Vương ma tố cáo.


"Ngoan, " Vương ma ôn nhu sờ đầu Phùng Tiểu Vũ , sau đó một giây sau thay đổi thành mẫu dạ xoa, cầm dép đuổi khắp phòng.


Thanh Thanh ủy khuất đội cái chén trên đầu , còn một bên dè dặt che chở, rất sợ nước bên trong đổ ra.


"Ngoan,gọi ca ca ." Phùng Tiểu Vũ ôm tay ở bên cạnh nói, trên mặt là nụ cười ngọt ngào để cho Thanh Thanh cả người giật mình một cái, hắn cảm thấy Phùng Tiểu Vũ không phải thiên sứ, là một tiểu ác ma cầm tiểu đinh ba làm càn


Thanh Thanh bĩu môi, nhỏ giọng gọi, "Vũ ca ca. . ."


"Ngoan ~" Phùng Tiểu Vũ tiến lên ở trên mặt hắn hôn một cái, Thanh Thanh sững sốt, gương mặt "chầm chậm" đỏ lên,cái chén trên đầu rớt xuống đất bể tan tành.


"Vương Thanh!" Trong phòng bếp truyền tới thanh âm của Vương ma


"Chạy mau!" Phùng Tiểu Vũ thuần thục mở cửa sổ ra, kéo Thanh Thanh nhảy ra, chạy tới bên hồ nước .


Thanh Thanh không vui nhặt hòn đá trên đất, hỏi Phùng Tiểu Vũ: Cậu tại sao cứ thích khi dễ tớ?


Phùng Tiểu Vũ đem đá trong tay hắn đoạt lại, ném xuống hồ nói : Bởi vì dáng vẻ cậu khóc rất khả ái.


〈3〉


Thành tích học tập của Phùng Tiểu Vũ đặc biệt tốt, ở trong lớp đều hạng nhất nhì , Thanh Thanh thì kém hơn một chút, lên trung học đệ nhị cấp bắt đầu chán học, ỷ vào mình cao một thước chín đi khắp nơi làm xằng làm bậy.


Vương ma cho là đứa trẻ đã lớn, đánh không được, chỉ có thể để cho Phùng Tiểu Vũ hỗ trợ giáo dục.


Phùng Tiểu Vũ đẩy mắt kiếng, tan học ngay tại hẻm tối chặn Vương Thanh lại


Vương Thanh đang dựa vào tường hút thuốc, không nghĩ tới Phùng Tiểu Vũ đơn thương độc mã lại tới, bộ dạng thư sinh yếu ớt nhìn rất dễ khi dễ, mấy tên côn đồ tiến lên đẩy cậu, điếu thuốc Vương Thanh ngậm trong miệng lung lay, vừa muốn lên tiếng ngăn cản,


Đã muộn,


Mấy người kia đã bị Phùng Tiểu Vũ đánh gục.


Chân Vương Thanh mềm nhũn, thiếu chút nữa khụy xuống, nhưng hắn tự nói với mình: Không có chuyện gì! Đừng sợ! !Ngươi còn cao hơn hắn nha ! !


Phùng Tiểu Vũ nhìn hắn vịn tường sắc mặt thâm trầm giống như táo bón, nhướng mày , đi lên chính là một bạt tai, "Sững sờ cái gì? Mau về nhà!"


Vương Thanh muốn ở trước mặt đàn em giữ mặt mũi, mặt lạnh cự tuyệt, "Tớ không!"


"Tớ cho cậu thời gian ba giây, " Phùng Tiểu Vũ cầm lấy điếu thuốc trong tay hắn, kẹp ở trên đầu ngón tay không nhanh không chậm hút, "3. . ."


"Ca. . ." Vương Thanh lập tức níu lấy vạt áo đồng phục học sinh của cậu gọi lên.


"Về nhà?"


" Về!" Vương Thanh ngoan ngoãn gật đầu.


"Thật nghe lời." Phùng Tiểu Vũ cười đem khói thuốc phả trên mặt hắn , trên mặt còn treo nụ cười ngọt ngào giống như khi còn bé như vậy , "Lần sau nhìn thấy cậu hút thuốc lần nữa , lão tử liền đánh gãy chân cậu."


Vương Thanh liều mạng gật đầu, bọn đàn em kinh ngạc nhìn lão đại giống như một bảo bảo ngoan ngoãn bị Phùng Tiểu Vũ mang về nhà.


〈4〉


"Đến, Thanh nhi, ăn nhiều một chút." Phùng Tiểu Vũ gắp thức ăn cho Vương Thanh


Phùng ma gắp cho Vương Thanh một cái đùi gà thật lớn, Vương Thanh lại gắp vào chén Phùng Tiểu Vũ


"Thanh nhi tự con ăn đi, tiểu Vũ tự mình gắp là được rồi !" Phùng ma nói.


Vương Thanh lại gắp cánh gà cho Phùng Tiểu Vũ


Phùng ma nhìn Phùng Tiểu Vũ bình thường bị bệnh sạch sẽ , thật không nghĩ tới hắn sẽ ăn thức ăn Vương Thanh gắp tới , cười trêu ghẹo nói, "Ban đầu dì còn tưởng rằng tiểu Vũ nhà chúng ta là con gái, cùng mẹ con đã hẹn làm sui gia a."


"Con lại thấy Vương Thanh ngược lại rất là ngoan, làm vợ con còn tạm được ." Phùng Tiểu Vũ uống canh nói.


"Tớ..."


"Tớ tớ cái gì ? Bài tập làm xong chưa ?" Phùng Tiểu Vũ một ánh mắt sắc bén liếc qua , Vương Thanh lại kinh sợ , lập tức ăn cơm xong chạy về nhà làm bài tập.


〈5〉


Vương Thanh thật ra thì không sợ Phùng Tiểu Vũ, thậm chí rất thích cậu.


Mặc dù Phùng Tiểu Vũ luôn là làm cho hắn bị mẹ mắng, hắn vẫn là rất thích cậu.


Bởi vì Phùng Tiểu Vũ vô luận bất cứ lúc nào cũng sẽ luôn bảo vệ hắn , giống như hắn bị con gián dọa sợ oa oa kêu khóc, Phùng Tiểu Vũ đều là người đầu tiên chạy ra đem con gián đánh chết .


Ngay lúc đó, bé Thanh Thanh đã cho là, Phùng Tiểu Vũ là anh hùng trong lòng hắn, một anh hùng sẽ không bao giờ bị đánh bại


Phùng Tiểu Vũ luôn là người có thể quản được hắn


〈6〉


Gần đây thành tích của Phùng Tiểu Vũ có chút tuột dốc, lúc cùng Vương Thanh đi trở về nhà còn thường xuyên mất thần.


Vương Thanh quyết định tan học hỏi cậu một chút, liền ở hành lang chờ cậu, không nghĩ tới bên cạnh Phùng Tiểu Vũ có một cô gái một mực nói chuyện cùng cậu, còn đem kẹo nhét vào trong tay Phùng Tiểu Vũ.


Vương Thanh trong lòng có cảm giác khó chịu , nhìn bọn họ cười cười nói nói, còn mình một mình đứng ở hành lang hờn dỗi, đợi Phùng Tiểu Vũ thật lâu, Phùng Tiểu Vũ vẫn còn đứng ở phòng học trong chơi.


Vương Thanh sắp tức chết, vung vẫy ba lô bước đi.


Trong phòng học Phùng tiểu Vũ liếc thấy bóng dáng của hắn , len lén cong khóe miệng.


Vương Thanh rất tức giận, hắn cho là mấy ngày nửa mình sẽ không thèm nói chuyện với Phùng Tiểu Vũ nữa , không nghĩ tới Phùng tiểu Vũ buổi tối hôm đó ôm sách đến tìm hắn , hắn liền không nhịn được nữa , nhào vào lòng người ta nũng nịu.


"Vũ ca ca, tớ nhức đầu, cậu có thể xoa xoa cho tớ hay không ?"


"Uống nhiều nước vào."


"Tớ đau thắt lưng. . . Tớ muốn nằm một lát. . ."


"Uống nước đi."


"Trong miệng tớ có nổi bong bóng , không biết có phải là thượng hỏa..."


"Nơi nào vậy? Tớ xem một chút." Phùng Tiểu Vũ tiến tới.


Vương Thanh nhìn mặt cậu , nhất thời cũng là quỷ mê đầu óc, cong môi hôn hắn một chút, "Nơi này đây."


"Nơi đó?" Phùng Tiểu Vũ nheo mắt lại, ngay tại lúc Vương Thanh cho là cậu muốn thu thập hắn, Phùng Tiểu Vũ nắm lấy cằm hắn kéo tới hôn lên , hôn xong sắc mặt vẫn như bình thường vừa làm bài vừa nói


" Ừ,bị loét rồi , dùng kem dưa dấu là được."


Vương Thanh cười tươi như hoa , ngay cả thuốc cũng thấy ngọt


"Vợ." Hắn cả gan kêu một câu.


Người đang làm bài đỏ mặt, hắng giọng một cái, ra lệnh, "Không làm không xong không cho phép ngủ!"


" Được, vợ!"


Sau đó Vương Thanh bị vả một cái


〈7〉


Khi Vương Thanh nổi giận, đối mặt Phùng Tiểu Vũ, cáu kỉnh cơ hồ là biến mất.


Phùng Tiểu Vũ là lớp trưởng lại dáng dấp đẹp mắt, nhưng hắn thực sự chịu không nổi các nữ sinh mỗi ngày đều đưa cậu thư tình.


Đáng hận hơn chính là, Phùng Tiểu Vũ còn không thèm giữ khoảng cách mà lại còn vui đùa với các cô ấy


Nhưng khi hắn nhìn thấy có nam sinh tỏ tình với Phùng Tiểu Vũ , lập tức nổi nóng , xông lên liền đem người nam sinh kia đánh một trận, kéo Phùng Tiểu Vũ trở về nhà.


Cửa phòng khóa một cái, đem người ấn ở trên giường liền hôn xuống , hắn sờ lên thân thể không biết bao nhiêu ngày đêm mong nhớ , dè đặt lại vạn phần thành kính hôn cậu, giống hắn là tín đồ trung thành nhất.


Khi hắn tiến vào cậu , thõa mãn trước đó chưa từng có giống như đợt sóng vậy ùn ùn kéo đến cắn nuốt hắn, cả tế bào trên người từ trên xuống dưới đều kêu gào , run rẩy.


Hắn hôn lên môi Phùng Tiểu Vũ , đem cậu ôm càng chặc hơn.


Hắn tựa như nghe Phùng Tiểu Vũ nói, "Tớ yêu cậu."


〈8〉


"Thanh Thanh rất sợ con gián sao?" Phùng Tiểu Vũ cầm con gián đã chết hỏi hắn.


Hắn ủy khuất gật đầu một cái, mếu máo thiếu chút nữa khóc lên.


Phùng Tiểu Vũ đem con gián ném đi , đi tới hôn lên gò má hắn , "Thanh Thanh phải ngoan nga, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."


...


Nửa đêm, Phùng Tiểu Vũ bị Vương Thanh siết tỉnh, nghe hắn nãi âm run rẩy nói, "Vũ ca ca. . . ta sợ. . ."


Phùng Tiểu Vũ ở trong bóng tối cười, phỏng đoán hắn đang mơ thấy chuyện mình cầm con gián dọa hắn.


Giơ tay lên vuốt vuốt lưng hắn nhẹ giọng trấn an, "Thanh Thanh phải ngoan nga, ca ca sẽ bảo vệ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy