Nhất? Ai nha ⋯⋯ - 吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Quách Kỳ Lâm Cậu chính là người ưu tú nhất, cầu tiến nhất, nỗ lực nhất, có năng lượng nhất, thân thiện dễ gần nhất, thông hiểu nhất, dịu dàng đáng yêu nhất Dù thế nào cũng đều là nghệ sĩ tương thanh, hài kịch, kịch tương thanh, diễn xuất, MC, nhà nghệ thuật trẻ tốt nhất Chúc cậu mong muốn thành thật, gia đình vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc, thuận lợi Những lời tôi biết chỉ có nhiêu đây Đại Lâm sinh nhật vui vẻ Chú ý sức khỏe Khen cậu như thế Có phải là phải mang hai bình rượu Đức Vân Hồng ăn mừng với nhau không

⋯⋯

Vương Thanh vùi ở trên ghế sa lon vắt hết óc soạn một cái WEIBO phát lên chúc  Đại Lâm sinh nhật vui vẻ. Phát xong WEIBO rốt cuộc như trút được gánh nặng thở phào, soạn một cái WEIBO cũng mệt chết hắn! !

Còn không chờ Vương Thanh rỗi rãnh một chút, Phùng Kiến Vũ liền gọi điện thoại tới.

"Đại Vũ ~" Phùng Kiến Vũ vừa nghe cũng biết giờ phút này tâm tình Vương Thanh đang rất tốt. Bởi vì gọi tên mình âm cuối mang vẻ nũng nịu 

"Làm gì vậy?"

"Không làm gì ⋯⋯" Vương Thanh cũng vừa nghe liền nghe được tâm tình của Phùng Kiến Vũ  không tốt lắm, bởi vì nói chuyện giọng bình thường.

"Chuyện ký bán đã quyết định xong?"

"Quyết định xong ⋯⋯ "

" Ừ." Phùng Kiến Vũ rất lãnh đạm trả lời một chữ ừ  liền không nói gì nữa, Vương Thanh ngẩn người nháy mắt mấy cái,  Đại Vũ sẽ không gọi điện thoại để hỏi cái chuyện này chứ , không phải đã phát trên WEIBO rồi sao?

"Đại Vũ?"

"Làm gì?" Điện thoại bên kia trả lời hết sức chậm, Vương Thanh có chút thấp thỏm bất an ⋯⋯ mình đã làm sai điều gì sao? Không thể nào ⋯⋯

" Ừ, em nói anh ký bán mặc cái gì thì được ? Nói lão Thượng Hải thì không thể mặc âu phục gì gì đó ⋯⋯ cũng không thể mặc hưu nhàn ⋯⋯ rất đau đầu a!"

"Cái này có gì rầu rĩ !"

"Vậy anh mặc trường bào?"

"Không được."

"Áo khoác dài?"

"Không được."

"Sẽ không phải muốn nhìn anh mặc sườn xám a  ⋯⋯" hỏi thăm nơm nớp lo sợ.

"Không phải."

"Vậy thì cái gì?"

"Mặc như xa phu kéo xe vậy!"

"A?"

"Hấp dẫn tầm mắt người khác a! Thích hợp với anh!"

"Nhưng mà ⋯⋯ "

"Không có nhưng mà! Anh mặc như vậy sẽ rất đẹp trai! Em sẽ trước thời hạn ở taobao mua quần áo cho anh ⋯⋯ "

"Đại Vũ ⋯⋯ "

"Ừ ?"

"Em tức giận sao?"

"Không có!"

"Thật không có?"

"Em mới sẽ không bởi vì anh ở trên WEIBO khen Đại Lâm mà em liền tức giận! Em là người như vậy sao? Anh không phải nói hắn là tốt nhất sao? Anh không phải chúc hắn sinh nhật vui vẻ sao! Em làm gì mà tức giận!"

"⋯⋯" Vương Thanh tay nắm điện thoại cứng đờ, nguyên lai là bởi vì chuyện này mà tức giận!

"Thật ra thì Đại Lâm là tốt nhất, nhưng mà anh có bảo bối so với hắn còn tốt hơn a! Bảo bối so với hắn tốt hơn em tức cái gì a."

"Đã nói rồi em không sinh khí!"

" Ừ, em không sinh khí ⋯⋯ "

"Làm sao? Anh còn không muốn em tức giận vì ghen a!"

"⋯⋯ "

"A? Vương Thanh? Sinh nhật em tại sao không thấy anh khen em như vậy!"

"Bởi vì ở trong lòng anh không có bất kỳ từ ngữ nào có thể miêu tả em tốt thế nào a⋯⋯ "

"Hoa ngôn xảo ngữ!" Phùng Kiến Vũ cười mắng.

"Thật."

"Em mới không tin anh đâu!" Nhưng mà giọng nói có chút mềm xuống.

"Đại Vũ?"

"Ừ ?"

"Anh nhớ em."

"Em cũng vậy ⋯⋯ "

"Vậy quần áo của anh?"

"Em sẽ hảo hảo giúp anh xem xét một chút, bất quá đến lúc đó không cho phép nhìn lén khuê nữ mặc sườn xám a!"

" Được !"

"Muốn xem  ⋯⋯ trở về em mặc cho anh xem ⋯⋯ "

"⋯⋯ "

"Thanh nhi?"

"Không có việc gì , anh đang lau máu mũi ⋯⋯ "

"Ngu ngốc!"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy