"Tròn một năm chi bồi ngươi vượt qua năm tháng rất dài "- 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thanh thích nhất người bạn học đã ở chung với hắn bốn năm đại học


 Bọn họ ở cùng nhau, cùng phòng ngủ ba năm rưỡi, cùng giường hai năm rưỡi, ăn hơn chín trăm bữa cơm, đánh khoảng một trăm trận bóng rỗ, cùng nhau cúp cua đi mua lẩu cay. 

 Bọn họ cùng nhau say một lần, mất lý trí một lần. 

 Từng trải qua những năm tháng điên cuồng nhất , mà nay, cùng nhau trưởng thành , muốn an ổn. 

 Hôm nay hắn kết hôn ⋯⋯ 

 Vương Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, giống như năm đó vậy đưa tay ra giúp đứa bé trai sửa sang lại cổ áo, dịch vạt áo. 

 Tay Vương Thanh cầm vạt áo men theo thắt lưng Phùng Kiến Vũ nhét vào trong quần . 

 Phùng Kiến Vũ cũng như năm đó vậy, đỏ mặt nhìn khắp nơi một chút, thấp giọng nói: "Nhiều người như vậy , nhiều người như vậy a ⋯⋯ " 

 Vương Thanh không để ý Phùng Kiến Vũ, nhét tốt vạt áo, cầm lên bộ âu phục chú rễ tự tay mặc xong cho người này.

 Lặp đi lặp lại kiểm tra cổ áo, ống tay áo ⋯⋯ hết thảy những chi tiết nhỏ. 

 Phùng Kiến Vũ khó khăn dời mắt ra , không dám cùng Vương Thanh đối mặt. Sợ mình trong thời khắc này ánh mắt để lộ ra cái gì.

 Vương Thanh rất là bình tĩnh giúp Phùng Kiến Vũ xử lý tốt hết thảy, lúc này mới cầm áo khoác âu phục lúc nãy hắn tiện tay để sang một bên tự mình mặc vào

 Phùng Kiến Vũ cau mày nhìn một hồi. Vương Thanh có chút không hiểu nhìn Phùng Kiến Vũ 

 "Sao vậy?" 

 "Không có gì? Quần áo của anh có chút nhăn ⋯⋯ " 

 "Không có sao, nhăn thì nhăn thôi." 

 "Như vậy sao được?" 

 Phùng Kiến Vũ thái độ có chút cương quyết. Vương Thanh không thể không cởi xuống áo khoác âu phục đưa cho Phùng Kiến Vũ. 

 Phùng Kiến Vũ đem áo khoác của Vương Thanh cẩn thận lại nghiêm túc ủi lại một lần rất sợ sơ sót góc nào ⋯⋯ 

 Vương Thanh mặc áo sơ mi trắng đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Phùng Kiến Vũ 

 Yên lặng, ấm áp mà tốt đẹp. 

 Người như vậy, hắn đã nghiêm túc mà yêu, dĩ nhiên tương lai cũng nghiêm túc mà yêu 

 Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng phủi phủi cái áo rồi mới giúp Vương Thanh mặc vào. 

 Vừa giúp Vương Thanh sửa sang lại vừa không ngừng nhắc tới.

 "Anh đó nha ! Quần áo không nên vò nát rồi lại mặc lên a!"

 "Chỉ là không cẩn thận một chút!" 

 "Anh nha! Đừng tưởng rằng hôm nay là ngày chúng ta kết hôn mà em không trị được anh!"

 Vương Thanh mỉm cười nhìn Phùng Kiến Vũ đang giúp hắn sửa sang lại quần áo , không nói lời nào 

 "Tại sao không nói chuyện?"

 "Không biết nên nói cái gì ⋯⋯ "

 "Anh nha, nhìn bộ dáng ủy khuất của anh kìa ! Người ta không biết còn tưởng rằng người hôm nay mà em phải gả không phải là anh a! !" Phùng Kiến Vũ hung hãn trừng mắt nhìn Vương Thanh. 

 Vương Thanh tiến lên trước cười theo: "Bởi vì anh vừa nghĩ tới,anh có thể nghiêm túc cùng em vượt qua năm tháng rất dài, anh cũng không biết nên cảm tạ trời xanh như thế nào ⋯⋯ cho nên không biết nên nói cái gì ⋯⋯ "

 Phùng Kiến Vũ dùng sức vỗ Vương Thanh một chút: "Vậy anh cũng không muốn nói gì với em sao?"

 Vương Thanh suy nghĩ một chút, ghé vào bên tai Phùng Kiến Vũ thấp giọng mà ôn nhu nói: "Đại Vũ, cuộc đời còn lại năm tháng còn dài, xin chỉ giáo nhiều hơn!" 

 -END-   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy