����- 青狱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Giờ phút này Phùng tổng đang chăm chú nhìn màn hình máy vi tính. Ngón tay trên bàn phím gõ thật nhanh, nhiều số liệu như vậy mà hắn đều nhớ rõ, hoàn thành hạng mục công việc tốt nhất


Tiếng chuông điện thoại vang lên."Phùng tổng, Vương tiên sinh bạn ngài đang đợi ở dưới lầu , để cho hắn đi lên sao?" Thanh âm mềm mại của nhân viên tiếp tân trong ống nghe vang lên."Tiểu Trương, sau này hắn tới, trực tiếp mời hắn vào, nếu như tôi đang họp, phải gọi điện thoại nói cho tôi biết ." Giọng Phùng Kiến Vũ khàn khàn từ ống nghe bay ra, bay đến lỗ tai Vương tiên sinh . Vương Thanh thân đội trưởng trong quân đội , vì phải thi hành nhiệm vụ nên đã hai tháng không có gặp người yêu . Vào giờ phút này nghe được thanh âm của Phùng Kiến Vũ liền biết tối hôm qua hắn lại đi uống rượu bàn công việc , thanh âm mới có chút khàn .


Vương Thanh cau mày, bảo bối của hắn lại khổ cực như vậy . Suy nghĩ như vậy , Vương Thanh nhanh chóng đi tới thẳng tới thang máy riêng dẫn tới phòng làm việc của Phùng tổng , nhìn thang máy bóng loáng phản chiếu hình ảnh của mình , khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, dưới cằm râu đã bắt đầu nhú ra , cười một tiếng."Nhiệm vụ này khiến lão tử mất đi vẻ đẹp trai rồi."


Vương Thanh bước ra thang máy cũng không có lập tức đi vào phòng làm việc, mà là vào phòng nghỉ của Phùng Kiến Vũ . Nhanh chóng cạo râu rửa mặt, sửa sang lại quân trang mới ra ngoài.


Đẩy cửa vào, nhanh chóng khóa cửa, nhìn mặt mũi Phùng Kiến Vũ hơi tiều tụy, trong lòng Vương Thanh tựa như bị người nhéo một cái, không đợi Phùng Kiến Vũ nói chuyện, liền kéo hắn đứng dậy hung hãn hôn lên. Vương Thanh hôn thô bạo mà nồng nhiệt , đầu lưỡi chiếm đoạt không sót một chỗ khoang miệng đối phương ."Ngô. . ." Phùng Kiến Vũ hoàn toàn mất phương hướng chìm trong nụ hôn của Vương Thanh, mặc đối phương từng bước từng bước chiếm đoạt


Nguyên lai hai tháng lại dài như vậy.


Nguyên lai ta nhớ ngươi như vậy


Khoảng thời gian không có ngươi bên cạnh , ta đều nhớ nhung ngươi như vậy.


Ánh mắt Vương Thanh dần dần nhiễm dục vọng, tay cũng bắt đầu không ở yên, từ vạt áo âu phục Phùng Kiến Vũ lẻn vào, dạo chơi trên da thịt nhẵn mịn , đầu óc xấu hung hăng ở hạt đậu đỏ nhéo một cái.


"Tê..." Phùng Kiến Vũ kinh ngạc hít sâu một hơi , kết thúc nụ hôn liền không chút lưu tình ở hầu kết của Vương đội trưởng dùng sức cắn một cái."Đại Vũ. . . Anh rất nhớ em." Vương đội trưởng lúc này giống như con nít vậy, dựa vào bả vai so với hắn thấp hơn 11 centimét của Phùng tổng , tham lam ngửi mùi trên cơ thể Phùng Kiến Vũ .


"Nhiệm vụ xong rồi sao ? Được nghỉ mấy ngày?" Phùng Kiến Vũ xoa xoa tóc Vương Thanh , khẽ mỉm cười, thật đúng là giống như đứa bé."Nghỉ ba ngày. . . Quá ngắn! Chúng ta mau làm chút chuyện có ý nghĩa đi !" Vương Thanh ngẩng đầu lên, không nói lời nào bắt đầu cởi quần vị tổng tài nào đó.


"Ai anh làm gì vậy ! Em còn phải làm việc!" Phùng Kiến Vũ sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản đội trưởng nào đó lúc này đang có hành động cầm thú."Anh khóa cửa rồi..... Đại Vũ. . . nói đi nói lại, Thanh ca mặc quân trang có đẹp mắt không? Sốt ruột muốn gặp em nên chưa kịp thay quần áo!"


"Anh đừng nói sang chuyện khác! Em nhìn thấu anh rồi !Lưu manh! Anh cũng đừng làm cho bộ quần áo này mất mặt ! Tránh ra cho em làm việc! Một hồi em còn có buổi họp nha!" Phùng tổng tài vừa nói vừa ngăn cản bàn tay người nào đó làm chuyện xấu, đáng tiếc Vương đoàn trưởng áp chế hắn đặc biệt ung dung, thành thục cởi quần áo hắn chỉ còn phân nửa."Lão tử mặc quần áo này làm sao lại mất mặt? Ân? Lão tử chỉ lưu manh với một mình em thôi . Anh sẽ mặc quần áo này XXX em!"


Vương đoàn trưởng vừa buông ra lời hạ lưu nhìn lỗ tai Phùng tổng tài đỏ bừng, phân thân hắn càng thêm cứng rắn ."Em xem, " Vương đoàn trưởng cúi người cắn lỗ tai Phùng Kiến Vũ , "Em cũng cứng rồi , bảo bối."


Phùng Kiến Vũ giơ tay lên nhẹ nhàng vả miệng hắn một cái , "Anh sao trở lại liền đùa giỡn lưu manh! Muốn làm thì nhanh lên một chút! Một giờ sau em còn phải họp!" Phùng tổng tài bị người uy hiếp nắm ở trong tay, không thể không thỏa hiệp, dù sao cũng đã khóa trái cửa.


"Một giờ làm sao đủ. . ." Vương đội trưởng cúi người ở trên người Phùng Kiến Vũ gặm cắn, một tay ma sát phân thân Phùng Kiến Vũ , hai tháng cấm dục khiến cho thân thể dị thường nhạy cảm, trên dưới khoái cảm mãnh liệt tấn công không khỏi làm Phùng Kiến Vũ bật ra tiếng rên rỉ."A. . . đừng. . . đừng liếm. . ."


Phùng Kiến Vũ ngước đầu thở dốc, ngồi ở trên bàn làm việc, quần bị cởi xuống đến đầu gối, áo vét áo sơ mi cũng bị mở ra , cà vạt tùy ý khoác trên vai, bộ dáng cấm dục khiến cho ánh mắt Vương Thanh tối sầm lại, hắn quá gợi cảm a . Nếu còn nhịn được thì lão tử không phải là đàn ông. Vương Thanh móc ra gel bôi trơn cùng bao cao su đã chuẩn bị xong , để cho Phùng Kiến Vũ đứng trên mặt đất xoay người nằm úp trên bàn làm việc, một tay cởi dây nịt của mình một tay làm khuếch trương.


Quần áo của Vương Thanh cũng không có cởi ra , quần cởi xuống đến đầu gối , cự vật đã sớm cứng rắn phát đau, hận không thể lập tức tiến vào nơi khiến cho hắn nhớ nhung nhiều ngày . Hai tháng không có khai phá nên Vương Thanh cẩn thận khuếch trương, mặc dù chịu đựng khó khăn , nhưng vẫn là sợ làm đau Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ gục xuống bàn nhỏ giọng hừ nhẹ, ngón tay Vương Thanh thăm dò phía sau làm cho thân thể hắn mềm nhũn ."Thanh ca. . . Có thể. . . anh vào đi . . ." Thanh âm Phùng Kiến Vũ vang lên, Vương Thanh đở phân thân nóng rực , đeo bao cao su, từ từ đỉnh vào.


"A. . ." Hai người đều than nhẹ, hai tháng không gặp nhau, hai cổ thân thể cũng đặc biệt nhớ nhung , khi tiến nhập hoàn toàn hai người đều sảng khoái thở dài ."Vương Thanh. . . A. . . Thanh ca. . . em muốn. . . A. . . anh. . ." Động tác va chạm của Vương Thanh càng lúc càng nhanh khiến cho thanh âm người phía trước rời rạc thành mảnh nhỏ vang lên, hoà vào giữa tiếng thở gấp , mỗi một lần va chạm đều làm cho người phía trước khẽ run rẩy .


"Đại Vũ. . . anh cũng muốn em. . . anh yêu em. . ." Động tác Vương Thanh kịch liệt , mỗi một cái vừa chính xác lại vừa mạnh mẽ đỉnh vào điểm nhạy cảm của người phía trước , trong miệng còn nói những lời tâm tình đơn giản nhất nhưng lại khiến người động tâm nhất . Không biết là vì động tác va chạm mãnh liệt của người sau lưng hay là vì lời tâm tình của hắn mà Phùng Kiến Vũ một bên lớn tiếng rên rỉ một bên chảy nước mắt, tâm linh cùng thể xác kết hợp hoàn mỹ khiến cho hai người say mê không ngớt


Vương đội trưởng đem Phùng tổng tài mới qua cao trào lật lại , hai chân mở rộng ra, lại một lần nữa mạnh mẽ đỉnh vào."A. . . anh sao. . . Chậm một chút. . . ân . . . Một hồi còn họp . . . đừng làm nhiều lần a. . ." Tay và chân Phùng Kiến Vũ khóa chặt ở trên hông Vương Thanh , theo động tác kịch liệt của Vương Thanh lay động.


"Sao, nói lời dễ nghe, anh sẽ tha cho em , buổi tối lại tiếp tục thu thập em." Vương Thanh cười cúi đầu hôn khóe miệng Phùng Kiến Vũ , động tác dưới thân một khắc cũng không dừng lại .


"Thanh ca. . . A. . . Vương đội trưởng. . . Anh thật là đẹp trai . . . ân. . . Thật là đẹp mắt. . . Anh mặc quân trang là đẹp trai nhất!" Phùng Kiến Vũ một bên khen ngợi lung tung , một bên cảm giác được lại sắp đến cao trào ."Thật ngoan." Vương Thanh tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc hai người đồng thời bắn ra.


Sau khi sửa sang quần áo ngay ngắn ,xử lý xong tinh dịch tổng tài nào đó bắn trên đất trên bàn làm việc , Vương Thanh khẽ hát một tiểu khúc thỏa mãn hôn Phùng Kiến Vũ một cái , "Đại Vũ em thật đáng yêu! Trở về chúng ta lại tiếp tục!" Vương Thanh đột nhiên hôn một cái liền chạy ra khỏi phòng làm việc, hắn biết mỗi lần làm xong thì da mặt tổng tài nào đó đặc biệt mỏng, đừng nói chi tới chuyện ban ngày tuyên dâm .


"Buổi tối ta phải phản công !" Phùng Kiến Vũ cắn răng, lỗ tai cùng gương mặt vẫn còn vệt đỏ khả nghi


Còn chuyện phản công có thành công hay không thì ... Không có! 🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy