Vận động-吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thanh nhi ~" Vương Thanh vừa vào cửa liền bị Phùng Kiến Vũ nhào vào trong lòng.

Phùng Kiến Vũ chỉ còn thiếu cả người treo ở trên người Vương Thanh nữa thôi , Vương Thanh cứ như vậy buồn cười kéo người phía sau đi trong phòng 

"Đại Vũ, ngoan, xuống nào ~" Vương Thanh đi vào phòng bếp đặt đồ đặc trong tay xuống, bất đắc dĩ vỗ vỗ người phía sau

"Không muốn ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ không những không buông tay, ngược lại còn xiết chặc vòng tay ôm Vương Thanh

Vương Thanh cười lắc đầu, sau đó xoay người đem người phía sau trực tiếp ôm lấy, cả người Phùng Kiến Vũ thật sự treo ở trên người Vương Thanh 

Phùng Kiến Vũ cũng không thèm để ý, mà là trực tiếp thuận thế đem hai cái chân dài vòng qua hông Vương Thanh

Đôi mắt Vương Thanh tối sầm lại, sau đó đưa tay vỗ cái mông vểnh của Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, hôm nay em sao lại chủ động như vậy  a?"

"A?" Phùng Kiến Vũ mặc dù cả người treo ở trên người Vương Thanh , nhưng tâm tư nhưng hoàn toàn đặt ở trên đồ ăn, bởi vì giờ khắc này Vương Thanh đang ôm lấy cậu, cho nên rất yên tâm vươn tay ra lấy kẹo hồ lô Vương Thanh đặt ở bên cạnh.

Vương Thanh liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ tâm tư đều đặt ở trên đồ ăn, lắc đầu một cái 

Phùng Kiến Vũ cũng rốt cuộc hài lòng bắt được kẹo hồ lô.

"Đại Vũ, đi xuống ăn thật ngon đi, anh đi nấu chè trôi nước cho em ăn." Phùng Kiến Vũ lúc này mới ở giữa chè trôi nước và Vương Thanh nhìn một hồi, sau đó cầm kẹo hồ lô từ trên người Vương Thanh nhảy xuống.

Vương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tìm nồi chuẩn bị nấu chè trôi nước.

"Thanh nhi, anh đi thay quần áo đi a."

"Không thay, chờ một chút còn muốn đi tập thể hình."

"⋯⋯ "

"Anh nhìn em ăn xong anh liền đi vận động một chút."

"Bên ngoài sương mù rất lớn ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ không vui ăn một quả sơn trà !

"Không có sao, một hồi anh mang khẩu trang là được."

"Rắc rắc!" Lại ăn một quả sơn trà , dùng sức cắn.

"Thanh nhi, anh không đói bụng sao?" Phùng Kiến Vũ lần này kẹo hồ lô cũng không ăn, lại chạy đến bên cạnh Vương Thanh , tiếp tục treo ở trên người Vương Thanh 

"Anh a, không đói lắm, chờ một chút cùng em ăn chè trôi nước."

"Thanh nhi, em không muốn ăn chè trôi nước nữa!"

"A? Không muốn ăn? Vậy ⋯⋯" Vương Thanh cau mày ,người này sao lại lập tức không vui?

"Thanh nhi, chúng ta đừng ăn chè trôi nước nữa, anh ăn em đi ~" nói xong còn dùng bắp đùi nhẹ nhàng ma sát Vương Thanh ⋯⋯

"⋯⋯" Vương Thanh ánh mắt tối sầm lại, cảm nhận được nhiệt tình hiếm có của Phùng Kiến Vũ.

"Thanh nhi, bên ngoài sương mù quá lớn, chúng ta ở nhà vận động đi ~ a ~" Phùng Kiến Vũ vừa mới dứt lời liền bị Vương Thanh ôm lấy.

Vương Thanh tiện tay tắt bếp, vác người nào đó liền đi vào trong phòng ngủ

Vừa đi vừa nghĩ: Chè trôi nước hôm nay không ăn được. Lại phải bồi bảo bối nhà mình ăn cháo rồi ~ bất quá cũng tốt vô cùng, sương mù lớn như vậy, ở nhà vận động là được ~

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy