Tam sinh tam thế Blue- 兰茜儿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thượng
Thần tiên là không thể có thất tình lục dục, chớ đừng nói chi là yêu nhau ở cùng một chỗ. Nhưng Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ yêu nhau chính là minh minh chi trung chú định . Trời sanh Vương Thanh tính bá đạo lạnh lùng, cùng Phùng Kiến Vũ ôn văn nhĩ nhã yêu nhau, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương liền bị hấp dẫn, lẫn nhau động tâm.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ hai người ở thiên đình băng lãnh yêu nhau, hai người trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau. Hai người tiểu tâm dực dực bảo vệ mối tình của mình , bọn họ không cách nào ở dưới ánh mặt trời nắm tay, ôm nhau, hôn nhau. Bọn họ chỉ có thể ở trong bóng tối, đem môi của mình đặt lên môi đối phương, dùng mình nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm đối phương. Cho dù chỉ là ngọt ngào ngắn ngủi , hai người cũng hết sức thỏa mãn.


Nhưng trên thế giới không có tường nào gió không lọt qua được, hai người tiểu tâm dực dực bảo vệ tình cảm của mình , cuối cùng bị phát hiện. Hai người lần đầu tiên ở dưới ánh mặt trời nắm tay đối phương , kiên định đi tới đại điện nơi chúng thần tề tụ .


Nhìn bọn họ mười ngón tay đan chặt vào nhau , chúng thần xì xào bàn tán, thậm chí có thần tiên lớn tiếng nói: "Nếu là một nam một nữ thì thôi đi , hai người đàn ông nói chuyện tình yêu, thật là một nỗi nhục của thần giới." Hai người nghe những nghị luận khó nghe này, trong lòng đều rất trấn tĩnh , bọn họ chỉ biết đối phương vẫn ở bên cạnh . Bây giờ bọn họ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ sẽ cùng đối phương tách ra.


Lúc chúng tiên bàn luận sôi nổi , thiên đế tới, ngồi ở giữa đại điện. Thanh âm trầm thấp hùng hậu, "Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ, các ngươi đã biết tội chưa."


Vương Thanh tiến lên một bước, đem Phùng Kiến Vũ hộ ở sau lưng, nói: "Chúng ta, có tội gì."


Thiên đế đối với thái độ của Vương Thanh hết sức tức giận, mặt rồng giận dữ, "Thần tiên vốn nên chặt đứt thất tình lục dục, các ngươi lại tự mình chung một chỗ, đây là xúc phạm thiên điều!"


Vương Thanh không để ý thiên đế tức giận, vẻ mặt thành thật nói: "Ta không biết ta có phải hay không xúc phạm thiên điều, ta chỉ biết là ta yêu hắn."


Thiên đế tự biết tính khí của Vương Thanh , không muốn cùng hắn nói nhiều, nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ tính tình rất tốt, thiên đế đối với y vốn là hết sức hài lòng, chuyện này vừa lộ ra, tràn đầy thất vọng. Thiên đế đối với Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh u mê không tỉnh, ngươi cũng phải như vậy sao?"


Phùng Kiến Vũ cũng là mặt đầy kiên định, "Ta yêu hắn, ta sẽ không rời xa hắn." Phùng Kiến Vũ lời này vừa nói ra, Vương Thanh mặt đầy kinh ngạc vui mừng nhìn y. Hai người chung một chỗ lâu như vậy, Phùng Kiến Vũ quá mức ngượng ngùng, ngay cả hôn cũng ngượng ngùng đỏ lỗ tai, nhưng hôm nay ở trước mặt chúng tiên , y lại lớn gan bày tỏ, Vương Thanh  rất cảm động.


Thiên đế đối với hai người không có biện pháp nữa, nói: "Đem bọn họ đày xuống phàm trần, để cho bọn họ chịu nỗi khổ luân hồi. "


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ bèn nhìn nhau cười, không sợ hãi.


Kiếp thứ nhất :


Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên đày xuống phàm trần, thiên đế vì niệm tình cống hiến của hai người ở thiên đình, giữ nguyên kí ức hai người, hi vọng hai người có thể tự sửa đổi, sau khi trải trắc trở của kiếp này , trở về thiên đình.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ bởi vì đều bị giữ nguyên trí nhớ, sau khi tách ra hai người dùng hết biện pháp, rốt cuộc tìm được đối phương.


Tối hôm đó, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ hỏi: "Vũ, ngươi hối hận không? Thiên đế hài lòng  ngươi như vậy , ngươi vốn là trải qua cuộc sống không buồn không lo trên thiên đình . Hôm nay, bởi vì ta chẳng những bị phế trừ tiên tịch, còn bị đày xuống phàm trần, phải chịu nỗi đau khổ sinh lão bệnh tử ."


Phùng Kiến Vũ đem đầu tựa vào vai Vương Thanh cọ một cái, mặt đầy thỏa mãn, "Ta không hối hận, làm thần tiên có gì tốt, mỗi ngày ở trong cung điện lạnh lẽo, trường sanh bất lão thì như thế nào, vẫn phải cô độc một mình. Thanh, ta rất thỏa mãn, cuộc sống bây giờ mới là mong muốn chân chính của ta . Ta có thể lớn tiếng nói ta yêu ngươi, ta có thể không để ý tất cả nắm tay ngươi, ôm ngươi, hôn ngươi." Nói xong đem tay vuốt ve mặt Vương Thanh, đem môi của mình hôn lên môi của hắn.


Vương Thanh cười đễu một chút, thuận thế cởi dây lưng Phùng Kiến Vũ ra , tay duỗi vào, khuấy động hạ thân y, "Vũ, không chỉ những thứ này, chúng ta còn có thể làm một ít chuyện chúng ta trước kia chưa từng làm ."


Trước kia ở thiên đình, hai người mặc dù thân mật, nhưng là cũng chưa từng vượt qua ranh giới cuối cùng, bây giờ ở phàm trần, Vương Thanh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cho tới bây giờ chưa từng bị Vương Thanh đụng chạm qua như vậy , sắc mặt hơi ửng đỏ, bắt được tay Vương Thanh , "Thanh, không muốn."


Môi Vương Thanh tiến sát lỗ tai Phùng Kiến Vũ , phả hơi nóng, sau đó hướng về phía dái tai của y một trận liếm cắn, "Không muốn sao, nhưng  thân thể ngươi không có nói không muốn a." Nói xong lại ở cổ Phùng Kiến Vũ từ trên xuống dưới liếm một chút.


Thân thể nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ chợt rung lên, cảm giác toàn thân bởi vì Vương Thanh liếm cắn mà trở nên tê tê dại dại , không có khí lực.


Vương Thanh đương nhiên biết thân thể nhạy cảm của Phùng Kiến Vũ , vừa tiếp tục liếm cắn dái tai y , một bên cởi y phục y, bàn tay đặt lên đầu vú y, nhẹ nhàng xoa nắn ."Vũ, thoải mái không ?" Vương Thanh thanh âm trầm thấp hỏi.


" Ân... a... Thanh... hảo...hảo kì quái... thân... thân thể trở nên thật kỳ quái a." Phùng Kiến Vũ giãy dụa thân thể, nhỏ giọng rên rỉ.


Vương Thanh đem môi hôn lên môi Phùng Kiến Vũ , ôn nhu hôn, hô hấp y cũng theo động tác của hắn càng ngày càng lộn xộn, thanh âm Vương Thanh giống như là từ phương xa bay tới, "Vũ, ngươi muốn không?"


Phùng Kiến Vũ không biết mình thế nào, thân thể từ từ nóng lên, thật giống như chỉ có tay Vương Thanh mới có thể cho y chút an ủi. Phùng Kiến Vũ muốn có được Vương Thanh an ủi nhiều hơn , " Ân... muốn... muốn..."


Vương Thanh cười một tiếng, cầm lên nhuận hoạt tề trên đầu giường chuẩn bị đã lâu , "Vũ, đây chính là ngươi nói muốn ."


Vương Thanh dùng tay lấy một lượng lớn nhuận hoạt tề , vươn một ngón tay xâm nhập vào mật huyệt căng mịn của Phùng Kiến Vũ, xúc cảm kia để cho hai người đều không khỏi chấn động . Nơi bí mật của Phùng Kiến Vũ chưa bao giờ bị khai phá qua thật chặc hút lấy ngón tay Vương Thanh , "Thanh... đau..."


Vương Thanh cảm nhận được y khó chịu, đau lòng hôn lên trán y , một cái tay khác không ngừng trêu chọc những nơi nhạy cảm phân tán sự chú ý của y


" Ân... a... hắc... ân a... Thanh" Phùng Kiến Vũ dần dần thích ứng với ngón tay Vương Thanh , bắt đầu phát ra rên rỉ yếu ớt, Vương Thanh từ bắt đầu một ngón, đến bây giờ thành bốn ngón .


Thân thể Phùng Kiến Vũ nhiễm đầy tình dục, hơi hồng hồng , cả người tỏ ra mị hoặc hấp dẫn. Nhìn Phùng Kiến Vũ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt mờ mịt , Vương Thanh cũng không cách nào nhịn xuống , cầm lên nhuận hoạt tề bôi lên phân thân to lớn của mình , đôi môi đến gần bên tai Phùng Kiến Vũ, thanh âm có chút khàn khàn, "Vũ, ta không nhịn được, ta tới."


Phùng Kiến Vũ vô ý thức gật đầu một cái, Vương Thanh nâng chân Phùng Kiến Vũ lên , đem cự vật đặt ngay mật huyện y , từ từ đỉnh vào . Cự vật Vương Thanh rốt cuộc từng điểm từng điểm chen vào mật huyệt căng mịn Phùng Kiến Vũ .


Phùng Kiến Vũ chung quy cũng là lần đầu tiên, cho dù tỉ mỉ khuyếch trương , vẫn là thể nghiệm được thân thể bị xé rách đau đớn, phát ra lớn tiếng rên rỉ, "... A... ... đau quá... 


Cự vật Vương Thanh chỉ tiến vào hai phần ba , hắn nhìn trán Phùng Kiến Vũ toát ra mồ hôi, lòng thương yêu không dứt, sau đó ngừng lại, không đành lòng lại tiếp tục: "Vũ, bằng không, chúng ta không làm."


Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, thậm chí chủ động kề sát vào người Vương Thanh, để cho Vương Thanh hoàn toàn tiến vào thân thể mình , Phùng Kiến Vũ mang nức nở nói: "Không... Thanh... ta... ta muốn cùng ngươi... chung một chỗ..."


Vương Thanh hôn lên khóe miệng Phùng Kiến Vũ , hạ thân bắt đầu từ từ trừu sáp. Từ từ thân thể Phùng Kiến Vũ bắt đầu sản sinh biến hóa, mới vừa rồi cảm giác đau đớn từ từ bị một loại cảm giác vừa nhột vừa tê dại thay thế. Thanh âm vụn vặt từ trong miệng Phùng Kiến Vũ xuyên ra, " Ân... a... hảo ... thật là nhột a... Thanh... tốt... thật là khổ sở..."


Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ thích ứng cự vật của mình, tăng nhanh tốc độ rút cắm . Vương Thanh một lần so với một lần cắm nhanh hơn, một lần so với một lần cắm sâu hơn . Khoái cảm của Phùng Kiến Vũ cũng càng ngày càng lớn, "A... ân... ân a... Thanh... thật thoải mái... mau... nhanh một chút..."


Ánh mắt Vương Thanh càng ngày càng sâu, trong đầu nghĩ: Vũ, ngày mai đừng nghĩ xuống giường.
Đêm còn dài , một phòng cờ bay phất phới.


...


Thiên đế vốn là hy vọng đem hai người đày xuống phàm trần để cho hai người hối cải, nhưng từ trong kính thấy hai người vẫn không có tách ra, nộ khí thiên đế một lần nữa thượng não, hắn không cho phép Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ khiêu khích quyền uy hắn. ( os editor : cho ông koi xuân cung đồ sống rùi mà còn đòi hỏi j nữa hả)


Thiên đế làm phép để cho Phùng Kiến Vũ bị bệnh nặng, hắn vốn tưởng rằng Vương Thanh sẽ bỏ lại Phùng Kiến Vũ, đi một mình rời khỏi. Nhưng hắn không nghĩ tới Vương Thanh chẳng những không có bỏ lại một mình Phùng Kiến Vũ, vẫn còn bầu bạn ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ , cho đến Phùng Kiến Vũ chết đi.


Vương Thanh ôm thân thể lạnh như băng của y, trong lòng tràn đầy thống khổ, hắn không hiểu hắn cùng Phùng Kiến Vũ làm gì sai, bọn họ bất quá yêu một người, bất quá bọn họ là thần tiên,  bất quá bọn họ yêu cùng phái, nhưng là cái này lại có lỗi gì, lại ảnh hưởng đến người khác cái gì.


Sau khi Phùng Kiến Vũ bệnh mất đi, Vương Thanh cũng không chịu sống một mình. Vương Thanh ôm tro cốt Phùng Kiến Vũ nhảy xuống biển


Thiên đế nhìn hai người đến chết cũng không muốn tách ra, trong lòng có một tia xúc động, nhưng rất nhanh bị tự tôn thiên đế  ép xuống, hắn không muốn phạm sai lầm lúc này.



 Kiếp thứ hai


Kiếp này, thiên đế chẳng những thay đổi dung mạo của hai người mà còn cướp đi kí ức của Phùng Kiến Vũ , hắn cho là Phùng Kiến Vũ sở dĩ biến thành như vậy, đều là bị Vương Thanh đầu độc. Thiên đế đối với Vương Thanh nói: "Kiếp này Phùng Kiến Vũ có một đặc điểm, khóe mắt hắn có một khỏa lệ chí, nếu như ngươi có thể tìm được hắn, ta cũng không can thiệp các ngươi nữa."


Đáng tiếc, thiên đế vốn cũng không có ý muốn cho hai người ở chung với nhau , cho nên Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ căn bản cũng không có cơ hội gặp lại nhau. Vương Thanh kiếp này là lão đại xã hội đen , hắn dùng rất nhiều thời gian, dùng rất nhiều biện pháp, đều không thể tìm được Phùng Kiến Vũ khóe mắt có lệ chí


Cuối cùng , trong một lần trong giao dịch, Vương Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra Phùng Kiến Vũ khóe mắt mang theo lệ chí . Nhưng hắn cũng rốt cuộc biết thiên đế tại sao phải giữ nguyên kí ức của hắn, kiếp này Phùng Kiến Vũ là cảnh sát, thiên đế là muốn hai người bọn họ dằn vặt lẫn nhau . Không, Vương Thanh sẽ không dằn vặt Phùng Kiến Vũ, trong đầu hắn tràn đầy những kí ức ngọt ngào ban đầu cùng Phùng Kiến Vũ , hắn làm sao chịu tổn thương Phùng Kiến Vũ.


Vương Thanh bắt được Phùng Kiến Vũ, đem cậu giam cầm ở bên cạnh mình, hắn không để cho Phùng Kiến Vũ rời khỏi mình , cơ hồ là phải đem Phùng Kiến Vũ sủng tận trời


Hôm nay, hai người trải qua một trận hoan ái. Phùng Kiến Vũ yếu ớt nằm ở trên người Vương Thanh , hỏi: "Vương Thanh, tại sao là tôi."


Vương Thanh cười ôn nhu, khẽ vuốt thân thể Phùng Kiến Vũ , nói: "Bởi vì, em là Phùng Kiến Vũ, là Phùng Kiến Vũ của tôi." Sau đó đem Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân, một cái đỉnh vào, phân thân to lớn của Vương Thanh lại chôn ở trong thân thể Phùng Kiến Vũ .


Phùng Kiến Vũ rên khẽ một tiếng , nói: "Anh... anh không phải mới vừa bắn sao ..."


Vương Thanh cười đễu nói: "Thân thể em quá mê người, bao nhiêu lần tôi cũng không thấy đủ." Nói xong ở trong thân thể Phùng Kiến Vũ đỉnh mấy cái.


"Vương Thanh, anh không nên quá quá đáng." Phùng Kiến Vũ mặt đầy bất mãn nhìn Vương Thanh.


Vương Thanh vươn tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ , khẽ cười một tiếng, tay hắn từ trên đầu trượt xuống gáy , sau đó trượt đến lưng cậu . Thân thể Phùng Kiến Vũ theo sự vuốt ve của Vương Thanh mà khẽ run, cảm giác tê te dại dại lại bắt đầu xuất hiện.


Vương Thanh tà tà cười một tiếng, ở trong thân tthể Phùng Kiến Vũ chậm rãi rút cắm nói: "Quá đáng? Vậy, tôi như vậy coi như là quá đáng sao?"


Dục vọng Phùng Kiến Vũ đã bị câu dẫn, cảm giác toàn thân giống như bị con kiến bò qua vậy, không thỏa mãn với Vương Thanh chậm rãi rút cắm, bắt đầu rên rỉ, "Vương... Thanh... mau... nhanh một chút... đừng... đừng như vậy...cho... cho tôi..."


Vương Thanh ở trên cổ Phùng Kiến Vũ dùng sức mút vào để lại ấn kí thuộc về mình ."Đừng như vậy? Cho em cái gì a. Tôi, không hiểu lắm." Vương Thanh nói.


Phùng Kiến Vũ đã bất chấp những thứ khác, nói: "Cầu... Cầu xin anh nhanh một chút."


Vương Thanh ở trên mặt Phùng Kiến Vũ tỉ mỉ dầy đặc hôn, nói: "Nhanh một chút làm gì a, em nói như vậy, tôi nghe không hiểu lắm đâu."


Phùng Kiến Vũ mặt hồng hồng, quay đầu, cắn môi, không chịu nói ra . Vương Thanh trong lòng không khỏi than thở: Ai! Vẫn là xấu hổ như vậy. Vương Thanh hôn lên môi Phùng Kiến Vũ, ôn nhu nói: "Không cho phép cắn mình, cắn bị thương thì làm thế nào. Được rồi được rồi được rồi không bắt em nói, ngoan, kêu tiếng lão công tôi liền cho em."


Đôi mắt Phùng Kiến Vũ bởi vì ủy khuất đã nổi lên hơi nước, " Ân... lão... lão công..."


Thanh âm Phùng Kiến Vũ êm ái giống như là thuốc kích dục thiêu đốt Vương Thanh, Vương Thanh lập tức tăng nhanh tốc độ trừu sáp trong cơ thể Phùng Kiến Vũ . Rốt cuộc Phùng Kiến Vũ lớn tiếng rên rỉ lên, " Ân... a... lão...lão công... thật là giỏi a... dùng sức...hảo... thoải mái..."


Vương Thanh đầy mắt thâm tình nhìn Phùng Kiến Vũ, đem môi dán lên môi y triền miên hôn. Đáng tiếc, Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy.


... ...


Khi Phùng Kiến Vũ chỉa súng vào ngực Vương Thanh, hắn mặt đầy bình tĩnh nhìn cậu, thậm chí còn mỉm cười. Vương Thanh thông minh như vậy, những chuyện lén lút của Phùng Kiến Vũ hắn làm sao biết không biết , hắn trong camera thấy được Phùng Kiến Vũ len lén sao chép tài liệu trong máy tính của hắn, cũng nhìn thấy Phùng Kiến Vũ từ trong ngăn kéo len lén cầm đi súng của hắn. Vương Thanh không muốn vạch trần chuyện này, hắn nguyện ý phối hợp Phùng Kiến Vũ, chỉ cần Phùng Kiến Vũ không rời đi, chỉ cần Phùng Kiến Vũ vẫn ở bên cạnh hắn , hắn nguyện ý đem tất cả mọi thứ cho cậu, bao gồm tính mạng của mình.


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh mỉm cười nhìn mình , trong lòng có cảm giác là lạ. Cậu là cảnh sát, Vương Thanh là tội phạm, cậu tiếp cận Vương Thanh cũng là vì muốn bắt được Vương Thanh , nhưng cậu bây giờ lại có cảm giác được mình có chút luyến tiếc. Phùng Kiến Vũ nhìn đôi mắt Vương Thanh , hỏi: "Anh còn có gì muốn nói."


Vương Thanh mặt đầy ôn nhu thâm tình, "Vũ, tôi yêu em."


Lời của Vương Thanh giống như một hòn đá, ném vào trong đáy lòng phẵng lặng của cậu là nó nổi lên từng đợt từng đợt rung động. Phùng Kiến Vũ hốt hoảng, lớn tiếng phản bác: "Không, anh đừng gạt tôi, anh làm sao có thể yêu tôi, anh chỉ là muốn chiếm thân thể tôi làm của riêng !"


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ cười một cái nói: "Chiếm thân thể em làm của riêng , tôi thiếu sao? Chỉ cần tôi đồng ý , bao nhiêu người nguyện ý nằm dưới thân tôi , nơi nào còn có vị trí của em. Em không suy nghĩ một chút, em tại sao có thể thuận lợi lấy được tài liệu , em tại sao có thể thuận lợi lấy được được súng, em tại sao có thể dễ dàng chỉa súng vào ngực tôi như vậy." Vương Thanh cầm lấy tay đang cầm súng của Phùng Kiến Vũ .


Phùng Kiến Vũ liền cảm thấy kỳ quái, Vương Thanh là loại người có lòng phòng bị cực mạnh, sao lại dễ dàng để cho mình lấy được rất nhiều thứ liên quan đến tính mạng hắn như vậy , Phùng Kiến Vũ còn tưởng rằng là năng lực mình quá mạnh. Nhưng khi Vương Thanh đem hết thảy đều nói cho Phùng Kiến Vũ, cậu cảm giác đầu óc mình trống rỗng, Phùng Kiến Vũ nói: "Tôi không tin, anh chỉ là vì bảo vệ tánh mạng mới nói như vậy, tôi không tin ."


Vương Thanh cưng chìu cười một tiếng, đem tay cầm súng của Phùng Kiến Vũ hướng ngực mình đỉnh đỉnh mấy cái  , nói: "Vậy em nổ súng đi, xem tôi có tránh hay không."


Phùng Kiến Vũ đã không có biện pháp khống chế tâm tình của mình , cậu không tin Vương Thanh sẽ không tránh, tình cảm đối với Vương Thanh cùng lương tâm cảnh sát ở trong đầu của cậu không ngừng loạn chuyển." Đùng! ! ! " một tiếng, Phùng Kiến Vũ nổ súng.


Vương Thanh mặt đầy nụ cười thư thái, trong đầu nghĩ: Rốt cuộc, không cần để cho anh trơ mắt nhìn em chết trước mặt anh. Sau đó thẳng tắp ở trước mặt Phùng Kiến Vũ ngã xuống. Máu từ ngực Vương Thanh không ngừng chảy ra, hồi ức vụn vặt bắt đầu ở trong đầu Phùng Kiến Vũ hiện lên,  nước mắt cậu không ngừng chảy ra.


Phùng Kiến Vũ quỳ trên đất, đem Vương Thanh ôm vào trong lòng, máu từ khóe miệng Vương Thanh cũng bắt đầu tuôn ra , Phùng Kiến Vũ kêu khóc, "Thanh, anh tại sao không tránh, anh tại sao không tránh!"


Vương Thanh dùng hết khí lực, giơ tay lên, lau lau nước mắt của Phùng Kiến Vũ , thanh âm yếu ớt nói: "Đừng... đừng khóc... anh... không... không nỡ... thấy... em... em khóc."


Nước mắt Phùng Kiến Vũ không ngừng không ngừng chảy ra, "Thanh, anh tại sao ngu như vậy , anh có nghĩ tới hay không, anh chết e, cũng sẽ không sống một mình."


Vương Thanh nói: "Vũ... đáp... đáp ứng anh...sống thật tốt ... phải sống..." lời Vương Thanh còn chưa nói hết, đầu dựa vào cánh tay Phùng Kiến Vũ rũ xuống.


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh không còn hơi thở ,trái tim gần như tan vỡ, không ngừng lay thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo của Vương Thanh , "Thanh, Thanh, anh mở mắt ra, anh đừng rời bỏ em."


Một lát sau, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc hiểu rõ Vương Thanh sẽ không tỉnh lại nữa, từ từ cúi người xuống, ở trên đôi môi lạnh lẽo của Vương Thanh hạ xuống một nụ hôn. Phùng Kiến Vũ giơ súng lên, mặt đầy quyết tuyệt nhắm ngay huyệt Thái dương, bóp cò, dùng hành động chứng minh cậu cùng Vương Thanh vĩnh viễn không chia cách.


Thiên đế nhìn hai người ôm nhau , trong lòng không khỏi than thở: Chẳng lẽ, thật sự là mình sai rồi. Thôi thôi, theo bọn họ đi, mình cho bọn họ thống khổ cũng quá nhiều rồi.


...


Kiếp thứ ba


Kiếp này Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ cũng không có hồi ức, nhưng là số mạng vẫn không muốn đem bọn họ tách ra, hai người đầu tiên là ở kì thi tuyển có duyên gặp một lần, sau đó hai người còn vào cùng một trường đại học. Hết thảy tựa như minh minh chú định , hết thảy tựa như như vậy hợp tình hợp lý.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ mới gặp mà như đã quen từ lâu, lẫn nhau lệ thuộc vào, chẳng những cùng nhau đóng phim 《Nghịch tập chi ái thượng tình địch 》, còn cùng nhau thu âm ca khúc 《 nay hạ 》 kỷ niệm mùa hè đối với bọn họ mà nói đặc biệt .


Hai người quen biết bốn năm, thật ra thì đối với lẫn nhau đều có hảo cảm, nhưng là hai người chưa bao giờ mở miệng, cho nên liền vẫn không có xác định quan hệ.


Rốt cuộc, ở  fan meeting Nay hạ ở Thành Đô, hai người ở trong trò chơi thẳng thắn đối với tâm ý của đối phương.


" Vương Thanh tiên sinh, anh nguyện ý cả cuộc đời bất ly bất khí kiên định gả cho Phùng Kiến Vũ tiên sinh sao?" Phùng Kiến Vũ không dám nhìn gương mặt Vương Thanh , nhưng kiên định nói lời cậu muốn nói.


"Không muốn." Vương Thanh từ trên ghế đứng lên, giọng cũng rất kiên định. Phùng Kiến Vũ lòng lập tức liền lạnh: Thanh nhi, nguyên lai anh không có cách nào tiếp nhận một người đàn ông phải không. Vương Thanh nhìn thấu sắc mặt Phùng Kiến Vũ thay đổi, trong lòng biết Phùng Kiến Vũ cùng tâm ý của mình là giống nhau, nói: "Bởi vì cưới cùng gả là không giống." Sau đó lại ngồi về trên ghế.


Vương Thanh vẻ mặt thành thật nói: "Nếu nói tới chỗ này , anh cũng hỏi ngươi một vấn đề. Nếu như mười năm sau, anh chưa lập gia đình, em chưa gả, em có đồng ý chung sống với anh không? ."


Nghe được lời Vương Thanh , Phùng Kiến Vũ trong lòng chấn động một cái: Thanh nhi, ý của anh là, chẳng lẽ tâm ý của anh cùng tâm ý của mình giống nhau. Ngay tại lúc Phùng Kiến Vũ lăng thần , Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ cự tuyệt lại bồi thêm một câu: "Dĩ nhiên, anh đẹp trai như vậy, nếu là chưa lập gia đình cũng không thể."


Phùng Kiến Vũ cầm micro , cậu muốn lớn tiếng đối với Vương Thanh nói cậu nguyện ý, nhưng cậu không thể, cậu chỉ có thể im lặng nói câu: Nguyện ý. Sau đó dùng một loại đặc phương thức khác đáp lại Vương Thanh, cậu nói: "Em có thể lấy anh."


Vương Thanh trong lòng ấm áp, hốc mắt đỏ một vòng nói: "Có thể Thanh vũ cùng vũ Thanh cái vấn đề này phải tranh đấu cả đời."


...


Buổi tối, trở lại khách sạn , Vương Thanh ngồi ở trên ghế sa lon, Phùng Kiến Vũ tựa trên người anh , hai người đều ở đây cà WEIBO, nhìn người ái mộ comment cho mình.


Đột nhiên, Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đặt ở dưới thân, ánh mắt thâm trầm, nói: "Đại Vũ, anh thấy khuê nữ phát video, anh thấy được em nói em nguyện ý." Sau đó Vương Thanh bắt được tay Phùng Kiến Vũ khẽ hôn một cái, nói: "Đại Vũ, nói cho anh biết , có phải như anh nghĩ , em cũng yêu anh không."


Mặt Vương Thanh kề sát mặt Phùng Kiến Vũ , cậu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh , cậu cũng không nguyện ý cùng Vương Thanh lãng phí thời gian chờ đợi nữa , nhìn đôi mắt Vương Thanh ,nói nghiêm túc: " Đúng , Thanh nhi, em cũng yêu anh."


Thanh âm Phùng Kiến Vũ vừa dứt, Vương Thanh liền hôn lên môi cậu, nụ hôn này nhiệt tình như vậy , ôn nhu như vậy , triền miên như vậy. Nụ hôn này chứa đựng bốn năm ẩn nhẫn, nụ hôn này chứa đựng ba kiếp say đắm. Vương Thanh hôn nóng bỏng, không ngừng thăm dò khoang miệng cậu, cậu cũng ôm cổ Vương Thanh đáp lại anh.


Trong lúc hôn, áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ đã bị mở ra, quần cũng bị cởi ra tuột xuống dưới chân, tay Vương Thanh đặt ở hạ thân cậu bắt đầu khuấy động. Phùng Kiến Vũ mặt đầy ngượng ngùng, đem mặt chôn ở bên gáy Vương Thanh , nói: "Thanh nhi, đừng ở chỗ này." Vương Thanh cười một chút, trong đầu nghĩ: Đại Vũ của ta , lại xấu hổ rồi. Sau đó đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong lòng, sãi bước đi vào phòng ngủ.


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng bọn họ biết, giờ khắc này bọn họ chỉ muốn cùng đối phương chung một chỗ.


...


Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đâu chỉ tam sinh tam thế, bọn họ là đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy