Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [Một]


"Khụ khụ khụ ⋯⋯ "


Không biết tại sao thân thể Phùng Kiến Vũ luôn luôn rất tốt nay lại bị cảm ⋯⋯ chảy nước mũi, tay cầm khăn giấy, ủy khuất đem mình vây trong chăn, chỉ lưu lại một cái đầu nhỏ ở bên ngoài, khó chịu lúc ẩn lúc hiện ⋯⋯


"Đại Vũ ⋯⋯" Vương Thanh có chút đau lòng đặt tay lên trán Phùng Kiến Vũ , cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực, Vương Thanh có chút lo lắng nhíu mày.


"Anh mang em đi bệnh viện nha."


"Không cần không cần, chỉ có chút cảm mạo thôi mà ⋯⋯ "


Vương Thanh có chút đau lòng tiến tới muốn hôn Phùng Kiến Vũ, lại bị Phùng Kiến Vũ đẩy ra.


"Thanh nhi anh cách xa em một chút, đừng để em lây bệnh cho anh ⋯⋯ khụ khụ⋯⋯ "


Vương Thanh vừa nghe xong chân mày nhíu sâu hơn, ôm chầm người trước mắt, hôn lên môi người này


Vừa hôn xong, Vương Thanh vân đạm phong khinh nói với Phùng Kiến Vũ đang tức giận trừng mắt : "Em hay là lây cho anh đi,nhìn em khó chịu anh không chịu được ⋯⋯ "


[Hai]


Lúc nửa đêm, Phùng Kiến Vũ lăn qua lộn lại không ngủ được ⋯⋯cậu nhỏm dậy, nhìn Vương Thanh đang ngủ say bên cạnh, đầu ngón tay khẽ lướt qua góc cạnh trên mặt Vương Thanh ,đường nét lúc ngủ say so ngày thường càng thêm nhu hòa.


Phùng Kiến Vũ đột nhiên khẽ than thở: "Ngủ rồi sao ? Cũng đúng, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm việc ⋯⋯ Thanh nhi, anh đi nhiều nơi như vậy, gặp được nhiều người như vậy, anh sẽ vẫn còn yêu em sao? Anh luôn hướng về phía em, nuông chìu em, em lại luôn quản anh ⋯⋯ Thanh nhi ⋯⋯ "


Trong bóng tối Vương Thanh tưởng rằng đã ngủ say khẽ cười lắc đầu một cái, ngồi dậy: "Đói rồi sao? Muốn ăn cái gì?"


Phùng Kiến Vũ đầu tiên là sững sốt , sau đó cười đáp: " Ừ, em đói ~ muốn ăn cơm chiên, thêm một cái trứng chiên."


Vương Thanh vén chăn, không chút do dự đi ngay vào phòng bếp.


Khi Phùng Kiến Vũ ngồi trước bàn ăn thì trước mặt đã bày một đĩa cơm chiên sắc hương vị đầy đủ, nhìn thấy Vương Thanh thở dài, xoa xoa trán có chút đau.


Phùng Kiến Vũ đột nhiên trầm mặc ⋯⋯


"Sao vậy? Đại Vũ, không hợp khẩu vị, vậy anh làm lại cho em đĩa khác "


Vừa nói xong liền cầm phần cơm trước mặt Phùng Kiến Vũ


"Không phải vậy." Phùng Kiến Vũ ngăn tay Vương Thanh lại. Dừng lại một chút lại nói: "Thanh nhi, em cái gì cũng cần anh chiếu cố, em cái gì cũng làm không tốt, chuyện gì cũng đều là anh làm ⋯⋯ em giống như một vật trang trí ⋯⋯ "


"Đại Vũ." Vương Thanh cắt đứt lời Phùng Kiến Vũ , hắn không cho phép em ấy nói mình như vậy, rõ ràng em ấy tốt như vậy!


Vương Thanh đi qua khom người ôm lấy Phùng Kiến Vũ nói: "Đại Vũ, em tốt như vậy, cho tới bây giờ đều không phải là vật trang trí, em là ý nghĩa , là tất cả ý nghĩa của anh ."


[Ba]


"Đại Vũ, anh rất là nhớ em."


"Đại Vũ, em cứ như vậy rời xa anh? Trong giấc mơ của anh , em cứ như vậy rời đi vô ảnh vô tung?"


"Đại Vũ ⋯⋯ "


Vương Thanh ưu thương nhìn tấm ảnh trước mặt, ngón tay lướt qua mặt đứa bé trai cười tươi như hoa trong ảnh


"Đại Vũ ⋯⋯ em bỏ lại anh một mình , anh phải làm sao bây giờ?"


Phùng Kiến Vũ kết thúc công việc của một ngày trở về , đã nhìn thấy Vương Thanh ngồi trên ghế sa lon nói năng linh tinh ⋯⋯


"Nổi điên cái gì vậy ⋯⋯ "


Vương Thanh ai oán ngẩng đầu, nhìn người mới vào cửa rồi khóc lên.


"Đại Vũ, anh nằm mơ ⋯⋯ em bỏ anh đi, anh thức dậy em cũng không có ở đây ⋯⋯ anh gọi điện thoại cho em em cũng không bắt máy ⋯⋯ anh ⋯⋯ "


"Em ở đây, Thanh nhi." Phùng Kiến Vũ ôm lấy người trước mặt, nhẹ giọng an ủi.


"Đại Vũ, em đừng rời khỏi anh , anh đã từng nghĩ qua hàng trăm lần về tương lai của chúng ta, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến tương lai của anh không có em ⋯⋯ "


[Bốn]


Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ nhận lời mời tham gia tiết mục nào đó , nhưng không nghĩ đối phương tạm thời thay đổi người dẫn chương trình⋯⋯ người dẫn chương trình là ⋯⋯ Vương Thanh ⋯⋯


Phùng Kiến Vũ nhìn người đàn ông đang nở nụ cười nhìn mình , có chút mắc cở quay mặt sang một bên ⋯⋯ nghĩ lại lúc trước người khác nói muốn mình cùng Vương Thanh dẫn chương trình , mình bởi vì xấu hổ mà len lén cự tuyệt, nhưng không nghĩ vẫn gặp phải ⋯⋯ còn trùng hợp như vậy ⋯⋯


Vừa nghĩ tới một hồi mọi người sẽ trêu chọc bọn họ, Phùng Kiến Vũ hít sâu một cái chuẩn bị tâm lý.


Mới vừa chuẩn bị tâm lý xong liền nghe được một người dẫn chương trình khác nói: "Vương Thanh của chúng ta cùng Phùng Kiến Vũ tương đối quen thuộc, vậy chúng ta mời Vương Thanh giới thiệu một chút về Phùng Kiến Vũ cho mọi người biết đi ~ "


Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, cười đáp: "Giới thiệu sao?"


"Đúng vậy ~" tất cả ánh mắt nhìn về phía Vương Thanh.


Vương Thanh cười một tiếng, chỉ chỉ Phùng Kiến Vũ bên cạnh không phụ sự mong đợi của mọi người nói: "Nga, em ấy là tiện nội của tôi." -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy