Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [Một]


Vương Thanh nói lúc trước hắn hy vọng có một cuộc sống : cả đời có một mối tình thắm thiết , ba bữa ăn, bốn mùa tam sinh hữu hạnh.


Mà sau đó , Vương Thanh nói hắn hy vọng nhất trải qua một cuộc sống : Có Phùng Kiến Vũ là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.


[Hai]


"Thanh nhi, anh thích em bao nhiêu ?"


Vương Thanh ngẩn người, khẽ mỉm cười: "Có một chút thích ~ "


"Chỉ thích một chút ?" Phùng Kiến Vũ trừng một cái, có chút hơi giận nhìn chăm chú người trước mặt.


Vương Thanh đưa tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ nói: "Anh chỉ muốn thích em đơn giản một chút, thích lâu một chút, có thể lâu đến mức từ chúng ta thanh thông tuế nguyệt đến chúng ta tóc bạc hoa râm, nguyện ý cùng em từ lúc không có tiếng tăm gì đến vinh quang nở rộ, nguyện ý vì em bỏ qua tất cả xung động trong cuộc đời , bởi vì anh biết rõ, cuộc đời này, trừ em ra, sẽ không còn người thứ hai."


[Ba]


Lúc quyết định ca khúc hát trong fan meeting , Vương Thanh một mực nhất định phải hát "Không tạm bợ".


Phùng Kiến Vũ hết sức không hiểu: "Tại sao phải hát Không tạm bợ?"


"Anh sợ mình sẽ cô độc suốt cuộc đời còn lại a ⋯⋯ "


"Biển người tấp nập anh vừa đi vừa yêu, làm sao lại cô độc suốt cuộc đời còn lại?"


Vương Thanh nhìn chăm chú cậu bé - có đôi mắt to biết nói đẹp không gì sánh được -vô cùng nghiêm túc trả lời: "Sóng người chen chúc, đều không phải là em, vậy anh phải tạm bợ như thế nào đây?"


[Bốn]


Ngày nào đó Vương Thanh mới vừa quay show kết thúc trở về nhà đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang giặt quần áo cho hai người. Vương Thanh không nhịn được tiến lên trước.


Nhưng không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ giống như Lâm muội muội vậy, nhìn bong bóng xà phòng long lanh trong suốt bắt đầu đau thương: "Thanh nhi, anh xem tình yêu của chúng ta cũng giống như bong bóng xà phòng, vừa chạm đã vỡ tan, mà chúng ta lại gặp phải nhiều áp lực đến phá bong bóng của chúng ta như vậy ⋯⋯ "


Vương Thanh tiến tới hôn lên đôi mắt Phùng Kiến Vũ , chỉ cục xà phòng Phùng Kiến Vũ để bên cạnh nói: "Không phải, tình yêu của chúng ta như cục xà phòng này, có điều là một bên nguyện ném, một bên nguyện nhặt."


Nói xong còn không quên cười đểu dùng phần dưới của mình đỉnh về phía trước hai cái, Phùng Kiến Vũ trong nháy mắt hai má đỏ hồng.


[Năm]


Lúc Vương Thanh đang quay ngoại cảnh thì nhận được điện thoại của Phùng Kiến Vũ gọi tới......


Vương Thanh vừa nghĩ tới ngày mốt đã có thể trở về nên tâm tình cực tốt Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng trò chuyện. Lại không nghĩ Phùng Kiến Vũ đột nhiên có chút ai oán kêu tên mình: "Thanh nhi ⋯⋯ "


"Sao vậy? Đại Vũ."


"Tin nhắn thì không nghe được giọng của anh ."


"Điện thoại lại không thấy mặt anh ⋯⋯ "


Phùng Kiến Vũ dừng lại một giây lại nói: "Nếu như em nói em nhớ anh thì làm thế nào?"


"Vậy anh liền chạy tới ôm em."


"Có thật không?"


"Thật, anh đem vé máy bay đổi lại, bay đêm trở về với em."


Vương Thanh vừa mới dứt lời liền cảm thấy có người vỗ mình một cái , nghiêng mặt sang bên đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cười thật tươi đứng trước mặt mình.


Vương Thanh trong nháy mắt ngốc lăng.


Liền nghe Phùng Kiến Vũ nói: "Mau tới ôm em đi ~ "


[Sáu]


Lần nào đó Vương Thanh đang bệnh mới vừa nghiên cứu xong kịch bản mới, cũng không có nghỉ ngơi liền lại chạy đi kiểm tra sổ sách tình hình buôn bán trong tiệm của mình


Phùng Kiến Vũ hết sức đau lòng: "Thanh nhi, sớm nghỉ ngơi một chút. Ngày mai hãy xem ⋯⋯ "


Vương Thanh sắc mặt có chút mệt mỏi đưa tay sờ đầu Phùng Kiến Vũ an ủi cậu : "Đại Vũ, em đi ngủ trước ngủ, anh xem xong cái này sẽ đi ngủ ngay."


Phùng Kiến Vũ giả bộ tức giận lấy sổ sách trong tay người này ra , mang chút giận dữ nói "Đã làm việc cả ngày lại còn thức đêm, anh có biết là anh đang bệnh không? Anh liều mạng như vậy rốt cuộc là vì cái gì?"


"Vì để cho em một gia đình an ổn ."


[Bảy]


"Thanh nhi, tại sao lại yêu em ?"


"Vận mệnh an bài phải gặp thì nhất định gặp, phải khuynh tâm ,phải điên cuồng, phải bất chấp tất cả yêu em."


"Vậy em yêu anh là thế nào?"


"Tam sinh hữu hạnh." -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy