Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [Một]


Một sáng nào đó, hiếm thấy hai người không có hoạt động gì, lười biếng nằm trong chăn không rời giường.


Vương Thanh vòng tay ôm người trước mặt, đem tựa vào trán Phùng Kiến Vũ, duy trì tư thế hồi lâu không nhúc nhích.


Người trong ngực có chút cứng ngắc hơi nhúc nhích một chút.


"Đại Vũ, chúng ta giữ tư thế này thật lâu rồi a~ "


"Vậy thì đổi tư thế ~" Phùng Kiến Vũ trong ngực Vương Thanh khẽ ngẩng đầu lên, thanh âm nhu hòa hỏi.


Vương Thanh khẽ mỉm cười, thuận thế hôn lên trán Phùng Kiến Vũ nói: "Không muốn, anh ôm chưa đủ. Vĩnh viễn cũng ôm không đủ a ⋯⋯ "


[Hai]


Ngày nào đó có bạn tới nhà chơi, Vương Thanh và bạn hai người ngồi ở trên ghế sa lon thấp giọng bàn luận, mà Phùng Kiến Vũ ôm kịch bản ngồi cách hai người đó không gần cũng không xa


"Các ngươi gần đây thế nào?" Người bạn tò mò hỏi thăm tình trạng gần đây của hai người ⋯⋯


"⋯⋯ em ấy đối với tôi rất lãnh đạm a ⋯⋯" thanh âm có chút ai oán.


"Hừ, hôm nay tôi muốn cho em ấy thấy sự lợi hại của tôi !" Nói xong có chút kích động vỗ bàn một cái.


Mà Phùng Kiến Vũ đang nghiên cứu kịch bản nghe tiếng vang không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh.


Vốn đang muốn giáo huấn người kia một chút nhưng khi Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ mắt to đang mơ màng, trong nháy mắt liền cười một cách tự nhiên nói với Phùng Kiến Vũ : "Yêu em nga ~ "


[Ba]


Hai người đang làm ổ ở trên giường xem phim điện ảnh , Phùng Kiến Vũ có chút mệt thở dài một tiếng, vẫn không nhịn được muốn xem xong bộ phim


Liền thuận tay cầm lấy trái táo trên bàn cắn một cái, một chút ngọt ngào ở giữa môi tràn ra.


Phùng Kiến Vũ không khỏi cảm thán : "Lúc mệt nhọc ăn cái gì đó là tốt nhất ~ "


Vương Thanh đem tầm mắt dời đến trên mặt Phùng Kiến Vũ , Phùng Kiến Vũ sững sốt một chút, giơ trái táo trong tay mình như đang muốn hỏi Vương Thanh có muốn ăn một miếng hay không


Nhưng không nghĩ Vương Thanh đột nhiên nhỏm dậy lại gần, khẽ cắn lên môi Phùng Kiến Vũ , tâm tình vui sướng nói: "Quả nhiên, ăn một chút gì đó liền hết mệt ~ "


[Bốn]


Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ ở trước bàn đang viết viết vẽ vẽ không biết đang làm gì, Vương Thanh tiến tới muốn nhìn lén một chút.


Nhưng không nghĩ mới vừa đi tới bên cạnh bàn, Phùng Kiến Vũ đem đồ vật trên bàn giấy kín


"Anh không được nhìn trộm đồ vật của em!"


"Vậy anh trộm em được không?" Nở nụ cười hỏi.


Không chờ Phùng Kiến Vũ trả lời, Vương Thanh lại tiếp tục nói: "Mặc dù em vốn là của anh."


[Năm]


"Đại Vũ Đại Vũ, em đoán thử xem trong tay anh có cái gì?"


Vương Thanh hết sức ngây thơ giơ lên hai nắm tay thật chặt hỏi người bên cạnh


"Em không biết ⋯⋯ "


"Em thử đoán một chút đi ~~ "


"Kẹo?"


"Không phải ⋯⋯ "


"Ừ ⋯⋯ không biết ⋯⋯ "


"Vậy em đưa tay qua đây ~" Phùng Kiến Vũ nghe vậy đem đưa tay tới, Vương Thanh đưa ra mở nắm tay nhỏ ra cầm lấy tay Phùng Kiến Vũ


" Trong tay anh có em a ~~ "


"Ngây thơ ⋯⋯ "


"Vậy em đoán trong mắt anh có cái gì?"


⋯⋯ Phùng Kiến Vũ không lên tiếng ⋯⋯


Vương Thanh lại nói: "Trong mắt anh có em , trong lòng anh cũng có em."


[Sáu]


Lần nào đó Phùng Kiến Vũ tâm tình không tốt trở về nhà, vừa nhìn thấy Vương Thanh Phùng Kiến Vũ liền ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở hõm vai Vương Thanh , không nói lời nào.


Vương Thanh ngẩn người, tựa hồ là cảm nhận được tâm tình người này không tốt, không nói gì, chỉ đưa tay ra ôm lấy người trước mắt, ôm thật chặt thật chặt.


" Hì hì~ "


Phùng Kiến Vũ đột nhiên cười, hết thảy tâm tình không tốt đều bị quét sạch.


Trên thế giới hạnh phúc nhất chính là, lúc bạn ôm lấy người bạn yêu , hắn lại càng đem bạn ôm chặc hơn.


Có lúc chỉ cần một cái ôm so với tất cả lời nói lại khiến trái tim ta rung động -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy