Đào Hoa không phân biệt Hồng Trần Vãng Tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn : Khải Thiên Động

Tác giả : Tâm Bạc

Pairing : Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Ta tên là Dịch Tiểu Thất, là một tiểu bạch hồ, sống ở núi Hồ Kỳ đã hai trăm năm, nhan trị giá dĩ nhiên là rất cao. Cuộc sống ở Hồ Kỳ, ngày ngày an tĩnh, chỉ là có chút nhàm chán.

Vấn đề là tên tiểu tử hẹn ta đi nghe kể chuyện ở trên trấn kia, rốt cuộc lại đi si mê một cô nàng tiểu bạch thỏ, hắn đi giai nhân ước hẹn với cô nương người ta, bỏ lại Tiểu Thất ta một mình xốc xếch đứng trong giá lạnh.

Được rồi, mùa xuân đến.

Cái cảm giác "Toàn thế giới đều ở đây tú ân tú ái, chỉ có ta là cẩu độc thân" khiến cho Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương. Gia gia có tuổi nhất ở trong tộc nói rằng hắn phạm phải kiếp đào hoa, trời định Lương Duyên. Cái rắm , một đóa hoa đào nát cũng không có, độc thân hồ ly Dịch Tiểu Thất, hồ sinh hai trăm năm, sống kiếp độc thân tuyệt không hối hận.

Đang buồn chán đến sắp chết, Dịch Tiểu Thất nhớ lại năm ngoái cùng tiểu tử kia ở suối cốc trong rừng hoa đào có vài hũ rượu ngon, vì vậy muốn uống một chút. Uống liền một mạch hai vò rượu Đào Hoa, Tiểu Thất nhất thời có chút say, nằm ở trên cỏ, mơ mơ màng màng phác hoạ mẫu người lý tưởng của bản thân.

Cặp mắt đào hoa sáng long lanh, ừ, rất tốt.

Vóc người. . . . . . Ừ, có chút bằng... tám mươi.

Chân mày kiếm, cười lên có tiểu hổ nha khả ái, ừ, rất đẹp.

Xúc cảm mềm mại, ừ ..... Đợi đã, xúc cảm ?

Tiểu Thất tỉnh rượu mấy phần. Trong ngực vốn dĩ ôm vò rượu chẳng biết từ lúc nào biến thành một tiểu cô nương phấn y dung mạo xinh xắn, cùng người trong mộng của hắn y hệt nhau. Dịch Tiểu Thất trêu chọc muội muội :"Vị muội muội này dường như ta đã từng gặp qua ?"

.Tiểu đồng tử đẩy ra móng vuốt trên mặt mình :"Ta tên là Lâm Kinh Vũ, ta là con trai!"

"Nào có nam tử nào mặc phấn y !"

"Có ta thì sao !"

Lâm Kinh Vũ đứng dậy, sáng rỡ cười một tiếng, lắc mình hóa thành một cơn mưa Đào Hoa.

"Tiểu Đào hoa ~"

Từ ngày đó trở đi, bên cạnh Dịch Tiểu Thất lại có thêm một nhiệm vụ, chọc ghẹo tiểu đào hoa. "Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, " Dịch Tiểu Thất mặt hưng phấn, "Chúng ta đi ngắm trăng xem đèn đi.".

Lâm Kinh Vũ mới vừa có thể hóa thành hình người không lâu, chính là đứa trẻ tâm tính, nơi nào náo nhiệt liền yêu thích, hai người ăn ý cùng nhau rời đi.

Tết hoa đăng năm nay so với năm trước càng thêm náo nhiệt.

Trăng tròn như cái mâm bạc, đèn tựa như đầy sao. Đèn ánh trăng, càng thêm diễm lệ, từ đầu đến cuối đều rực rỡ, du khách nô đùa thành đôi. Lâm Kinh Vũ chưa từng được thấy cảnh tượng như này, trong lúc nhất thời giống như chú ngựa được thả ra, nơi này chen chen, nơi này nhảy nhảy, nhìn cái gì cũng mới mẻ, đi một đường, hai người đều nói về đèn hoa đăng, trên người trên tay trong miệng cũng đều là đồ ăn vặt.

Đi tới bờ sông, hai người cùng nhau thả đèn, cười huyên náo một hồi , dựa chung một chỗ cùng ngắm trăng.

Dịch Tiểu Thất cúi đầu nhìn một chút, tiểu đào hoa mập mạp trắng trẻo đang chăm chú gặm kẹo hồ lô ở cạnh hắn đã một trăm năm. Cái miệng nhỏ xinh còn dính chút mật đường, như một Tiểu Hoa Miêu.

"Cho ta nếm thử một chút".

A...thật ngọt, so với kẹo hồ lô còn ngọt hơn.

Có số đào hoa, trời định Lương Duyên.

Ờ, nguyên lai là Đào Hoa nha.

"Tại hạ là Bạch hồ Dịch Tiểu Thất ở núi Hồ Kỳ, muốn cưới cô nương làm vợ."

Kinh Vũ xấu hổ: "Ta còn nhỏ, ta không lấy chồng!"

"Vậy trước tiên đính hôn." Tiểu Thất cười thành gió xuân.

"Dựa vào cái gì ta gả ngươi! Ta là nam ah ah ah. . . . . ."

"Đào Hoa không phân biệt Hồng Trần Vãng Tích!". Dịch Tiểu Thất đắc ý chép miệng, cười một cái vác người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro