Nhật ký của Kuma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn : Khải Thiên Động

Tác giả : Vương tuấn niêm quan chú

Pairing : Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên Tỉ

Ep 1

Ta là một con gấu.

Tuy mọi người đều nói chỉ cần nhìn mặt đều biết ta là ai, nhưng ta cũng phải giới thiệu tên mình một chút, không được chê ta dài dòng. Ta chính là gấu bông của thành viên nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng TFBOYS Dịch Dương Thiên Tỉ, đại danh là Kuma.

Đúng vậy, không sai đâu, ta chính là con gấu Kuma thường hay xuất hiện trong ảnh seo phi của Thiên Tỉ. Được cậu ấy mua về từ cửa hàng, cho tới bây giờ cũng phải lâu lắm rồi. Trong thời gian này, bởi vì ta là nhân vật đứng đầu hậu cung của Thiên Tỉ cho nên luôn bị các vị phi tần nghĩ mọi biện pháp treo ta lên cửa mà hành hạ, weibo up hình ta bị ngược đãi chính là đếm tới sáng cũng không hết nha.

Mà ta, sớm đã thành thói quen, các ngươi đừng hòng mơ tưởng tổn thương ta, hừ hừ. Ta là một con gấu có sức chịu đựng mạnh mẽ như vậy đấy.

Bất quá cũng chỉ có ta biết, nhân vật đứng đầu hậu cung của Thiên Tỉ không phải là ta, cũng không phải là một con gấu nào khác, mà là tiểu đội trưởng của cậu ấy, Vương Tuấn Khải. Thôi chết, lại nhỡ mồm rồi, không chỉ có ta biết, mà cả người trong cuộc Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải đều biết. Tiểu thiên sứ Vương Nguyên cũng tính là biết, tuy ta không muốn đem cậu ấy vào danh sách nhân sĩ biết được bí mật này, nhưng là nhìn số đếm người biết được câu chuyện này không phải là ít đến đáng thương, ta suy tư một chút quyết định hay là cộng thêm cậu ấy đi.

Chớ khen ta cơ trí, dáng vẻ kiêu ngạo của ta ngay cả chính ta cũng sợ đấy !

Nói đến Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải, ta không nghĩ tới hai người bọn họ có thể ở cùng nhau lâu đến như vậy. Vạn vạn không nghĩ tới. Hai người bọn họ có duyên rồi thân thuộc nhau lúc ấy chỉ mới 15, 16 tuổi. Đến bây giờ đã là 19, 20, tuy cũng có cãi nhau đôi chút nhưng cho tới bây giờ vẫn không có chuyện gì là quá đáng cả.

Ở cạnh nhau đã bốn năm, cái loại không khí hòa hợp đó cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện xen vào. Ta cảm thấy hai người họ là không thể tách rời rồi, đại khái là vậy. Bất quá Vương Tuấn Khải ngược lại càng ngày càng coi ta là gấu của mình, muốn nhéo lỗ tai ta liền nhéo lỗ tai ta, muốn đem ta ném tới một chỗ hẻo lánh liền đem ta ném tới một chỗ hẻo lánh, làm hại đại gia gấu ta đây mỗi ngày đều bị chèn ép đến đáng thương. Mỗi lần như vậy ta cũng chỉ có thể nhe răng trợn mắt, Tuấn Khải không biết thì thôi, đến cả Thiên Tỉ cũng không biết, chỉ mỉm cười nói chuyện với Tuấn Tuấn như này :

"Nhìn như đứa nhỏ ngốc !"

Đây là cách cậu chê cười vị tiểu đội trưởng kia sao ? Còn mỉm cười lộ cả lúm đồng điếu ngọt ngào kia nữa ? Ta không phải là gấu của cậu sao ? Trong lòng cậu còn có ta không ? Cậu phải dạy dỗ Tuấn Tuấn nhà cậu, chỉnh cậu ta đến chết đi.

Mà Thiên Tỉ dĩ nhiên sẽ không dạy dỗ Vương Tuấn Khải, bởi vì mỗi lần như vậy Tuấn Khải thường sẽ chạy tới ôm lấy Thiên Tỉ, thì thào với cậu ấy mấy câu mà ta không nghe được, sau đó đem Thiên Tỉ chọc ghẹo đến đỏ cả tai.

Hai người dám cấu kết với nhau làm việc xấu ! Ta giận đến không nhịn được thở mạnh ở trong lòng. Các ngươi nhìn thử xem ta bị hai người kia bức đến thành cái dạng gì rồi !

Khóc khóc khóc ah. Ta chỉ là một con gấu bị ngược đãi, càng đừng nhắc đến Vương Nguyên kia. Mỗi khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ cùng mỗ gấu ta, Vương Nguyên Nhi chỉ hận không thể biến thành một con gấu giống ta, cùng nhau trò chuyện để quên cảnh cô đơn tan nát cõi lòng này. Đáng thương, thực đáng thương !

Ta chỉ cầu mong có một nữ tử sớm mang ta đi khỏi đây, cho ta một ngôi nhà ấm áp, không còn bị nhéo lỗ tai rồi quăng vào tủ TV nữa. Mà nữ tử như vậy, dĩ nhiên không có.

Ta không thể làm gì khác hơn là yên ổn sống qua ngày làm gấu Kuma của Thiên Tỉ, lại còn phải chịu đựng Vương Tuấn Khải có bệnh kia nữa.

Nghĩ nghĩ một chút, nếu không có Thiên Tỉ mỗi ngày ôm ta ngủ, liệu còn ai sẽ yêu ta như cậu ấy ? Lúc này cậu ấy đã trở về phòng, vẫn đang mặc quần áo biểu diễn, mồ hôi đầm đìa. Oh ta quên nói, ta đang ở phòng nghỉ trong hậu trường. Có ai thương cảm cho ta không, ta chỉ là một con gấu lẻ loi, không ai để ý đến, nằm lăn lóc ở trên ghế sô pha, mà gương mặt đẹ p trai của ta không biết bị kẻ ngu ngốc nào đè ép đến tận nửa giờ.

Lại nghĩ nghĩ một chút, Thiên Tỉ thật sự rất yêu ta, mỗi tối đều ôm ta ngủ, không cho Vương Tuấn Khải khi dễ ta, dù vậy vẫn là bị cậu ta đè tới mức muốn tắt thở.

Lúc ghi hình khi biết ta có thể bị cắt thành tám miếng vải vụn, gương mặt không một chút huyết sắc của cậu ấy thật khiến ta không thể nào quên được. Vậy thì đã sao, bây giờ cậu ấy có Vương Tuấn Khải rồi.

Vương Tuấn Khải, quả bom thúi chết tiệt kia. Ta tức giận tức miệng mắng to.

Thiên Tỉ thật sự là một đứa nhỏ tốt, nếu có thể ta muốn cám ơn cậu ấy đã đem ta về nhà, trở thành con vật được sủng ái nhất hậu cung. Cậu là một cậu trai tốt, Vương Tuấn Khải thực muốn hảo hảo quý trọng cậu. Nhưng có thể hay không đừng thô bạo cắn Thiên Tỉ như vậy nha. Nói tới chỗ này, có trời mới biết ta lần đầu tiên thấy Vương Tuấn Khải áp Thiên Tỉ vào tường mà tú ân tú ái khiến ta thất kinh biết bao nhiêu.

Vương Tuấn Khải, mau buông cậu ấy ra, Thiên Tỉ mới 17 tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ mà !!!!!

Cầm thú ! !

Sau đó số lần ta phải chứng kiến cảnh này xảy ra thật là nhiều, ta dù sao cũng là một con gấu Kuma có văn hóa, phải chống đỡ loại chuyện như thế này khoảng vài ba năm mà thôi. Nhưng hiện tại đã bốn năm rồi, hai người họ vẫn chưa chịu rời nhau sao ?

Ngày ngày cắn miệng, không đau à?

Mỗi ngày đều phải nhìn ba tên tiểu quỷ kia, ta cảm thấy mệt quá, phải ngủ một giấc thôi.

Vì vậy ta ngủ thiếp đi.

............What___?

Ta là đang bước đi sao ? Bạn đường khả ái này, mùi cỏ xanh thơm ngát này, ta kích động quơ múa hai cái cánh tay, chân ngắn lạch bạch chạy trốn!

Xông tới mặt ánh mặt trời, hưởng gió nhẹ, ah --

Ta là một con gấu hạnh phúc nha.

Ân, cái quỷ gì vậy, là kẻ nào ngồi trên mặt của ta ?

"Ai Tiểu Khải! Anh ngồi lên Kuma rồi!" Là thanh âm của Thiên Tỉ.

"Ngồi một chút cũng sẽ không chết, em lo lắng cái gì ?"

Vương Tuấn Khải ! Ta cắn răng nghiến lợi! Quỷ môn quan ở đây, cậu có muốn đi thử một lần không hả ? Ta mở mắt muốn nhéo lỗ tai Tuấn Tuấn một cái, liền được Thiên Tỉ ôm vào ngực.

Ta đột ngột khóc to ! Thiên Tỉ thật sự rất yêu ta đấy, ta nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Tỉ, sau đó lại nhìn Tuấn Khải, vung tay lên muốn nhéo cậu ta một phen. Vậy mà Tuấn Khải hắn lại vươn ma trảo về phía ta, một bộ dáng như lại nhéo tai ta tới nơi, Kuma ta chỉ có thể ở trong lòng khóc rống.

Kuma ta a, hận nhất là Vương Tuấn Khải !!!!!!!

Ep 2

Ta là một con gấu.

Dịch Dương Thiên Tỉ thích nhất là gấu bông, mà ta lại là con gấu Thiên Tỉ thích nhất.

Còn tên kia là Vương Tuấn Khải, là tiểu đội trưởng cuả Thiên Tỉ, từ nhỏ đến lớn đều dính ở bên cạnh Thiên Tỉ mà nhéo lỗ tai ta, khi dễ ta, đúng là tên họ mèo đáng ghét.

Ta cảm thấy, Tuấn Khải xem ta là tình địch, làm như một con gấu không thể động tay động chân như ta có thể thật sự trở thành tình địch của cậu ấy vậy. Lão thiên gia ! Ta thực sự muốn đá vào mông Vương Tuấn Khải một cái !

Ta chỉ mong có một cơ hội, cùng Vương Tuấn Khải mặt đối mặt, mắng chết cậu ta, đá ngã cậu ta. Vậy mà ta chỉ có thể bị Tuấn Khải nhéo lỗ tai ném tới tủ trên đầu giường, like now.

Hai người kia lại tú ân tú ái, có thể hay không chừa chút mặt mũi cho mỗ gấu ta ?

Sau đó, ta ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, ta nhìn thấy Vương Tuấn Khải. Ban ngày thấy hắn cũng đã đủ để cho người phiền lòng rồi, thậm chí ngay cả trong mộng cũng nhìn thấy ? Vương Tuấn Khải, ngươi đúng là âm hồn bất tán mà.

Lửa giận ở trong lòng vọt lên đỉnh đầu, ta hướng Vương Tuấn Khải mắng to :

"Vương Tuấn Khải! ! Quả bom thúi ! ! Rốt cuộc để cho ta bắt được ngươi, ngươi tên khốn này, ngày ngày nhéo lỗ tai ta không dứt!"

Ta giơ tay lên níu lấy lỗ tai của mình: "Giống như vậy! Rất đau, ngươi có biết hay không, đau chết ta rồi!"

Vương Tuấn Khải vẻ mặt lồi lõm, khó tin nhìn ta, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Ta là đang nằm mơ, khó khăn lắm mới có thể phát tiết lửa giận kiềm nén lâu nay, lúc này không mắng, chờ đến khi nào, vì vậy càng mạnh mẽ mắng Tuấn Khải :

"Ta dễ bị khi dễ lắm sao? Ta nhịn ngươi năm năm rồi, Vương Tuấn Khải! Không biết Thiên Tỉ bị đụng đầu ở chỗ nào, lại có thể ở cùng ngươi !"

"Chẳng lẽ vì ngươi đẹp trai, ngươi cao ráo, ngươi biết đàn ghi ta, ngươi biết nhảy, còn đặc biệt thích chọc ghẹo Thiên Tỉ, quái, sao ta giống như đang liệt kê sở trường của ngươi vậy ?"

Vương Tuấn khải mặt buồn cười nhìn ta.

"Mặc kệ, ta chỉ muốn ngươi, sau này không được nhéo lỗ tai ta, không được quăng ta vào góc tủ nữa". Nhớ lại quá trình bị Vương Tuấn Khải hành hạ, mắt ta lại muốn rơi lệ rồi.

Còn nữa, lúc ngươi và Thiên Tỉ tú ân tú ái, có thể hay không đừng ở trước mặt ta ? Thật là xấu hổ, ta cũng không muốn nhìn "

Đây là đang mơ đấy, chứ hiện thực mà ta dám mắng hắn như thế, có khi đã bị cắt thành tám miếng vải bông rồi không chừng. Cảm thấy nhẹ nhõm rồi, ta mới cao ngạo mà vẫy tay :"Được rồi, Vương Tuấn Khải mau lui đi, trẫm nói xong rồi"

Ta còn không thấy hắn lui ra, mộng liền kết thúc.

Ta tỉnh.

Trong phòng vang lên âm thanh báo thức, một ngày bận rộn của Thiên Tỉ lại bắt đầu. Cảnh mè nheo rời giường như mọi ngày lại diễn ra, trái tim nhỏ bé của ta lại muốn vỡ thành mấy mảnh.

Vương Tuấn Khải nhìn ta, vẻ mặt có chút... kì quái ?

Hắn tựa hồ có chút buồn cười.

Sau đó Tuấn Khải bật cười.

Thiên Tỉ hỏi một câu : "Cười gì vậy?"

"Không có gì, nhớ lại giấc mơ hôm qua mà thôi"

Vương Tuấn Khải lại chuẩn bị ôm Thiên Tỉ, bỗng nhiên dừng lại nhìn ta một cái. Cậu lo mà ôm Thiên Tỉ nhà cậu đi, nhìn mỗ gấu ta làm gì ? Sau đó dắt Thiên Tỉ sang một phòng khác, đóng cửa lại.

Vương Tuấn Khải lại dè chừng ta. OMG ! Vương Tuấn Khải từ lúc nào trở nên thông minh như vậy rồi hả?

Ta nằm ở tủ đầu giường, không nghĩ ra được nguyên do.

Ep 3

Ta là một con gấu.

Trong mộng ta cũng là một con gấu.

Khác biệt duy nhất là, thời điểm thức giấc, ta không thể nói chuyện, cũng không thể động, đại khái chính là, tất cả mọi người đều nghĩ ta là một con gấu đã chết ah.

Phi, phi phi, ý của ta là, tất cả mọi người đều nghĩ ta chẳng qua là một con gấu bình thường mà thôi.

Ở trong mơ, ta trở thành một linh hồn sinh động, tay phải mang Bạch Hổ Giáp, cánh tay trái xăm hình Thanh Long đánh Vương Tuấn Khải không còn manh áo.

Chỉ ở trong giấc mộng ta mới có nhân quyền.

Thật là bi ai. . . . . .

Ta chỉ có thể ôm chân Thiên Tỉ, kỳ vọng cậu ấy đời này đừng vứt bỏ ta.

~~~~~~~~~~~

Vương Tuấn Khải gần đây là càng ngày càng quỷ dị.

Số lần ta nằm mơ thấy Tuấn Tuấn càng ngày càng nhiều, mà số lần Tuấn Khải ban ngày nhìn ta cũng càng ngày càng nhiều. Quái nhân, tiếp tục như vậy nữa ta sẽ lầm tưởng tên ngốc đó thầm mến ta.

Tuy nói Tuấn Khải không có nhéo lỗ tai của ta, cũng không có ở ngay trước mặt ta cùng Thiên Tỉ tú ân tú ái. Có tiến bộ nha,Vương Tuấn Khải cư nhiên trở nên biết liêm sỉ như vậy.

Bất quá ta luôn cảm thấy có chút quỷ dị, ta ở trong mơ yêu cầu Vương Tuấn Khải làm chuyện gì, Tuấn Khải những ngày qua tựa hồ tất cả đều làm xong rồi.

Đáng sợ.

Thật không phải là trùng hợp đến vậy chứ, nếu không ta sẽ cho là ta có dị năng, có thể cùng Tuấn Khải giao tiếp trong giấc mơ.

Phi phi, chắc là ta bị thiếu ngủ rồi.

Ta nằm ở trên giường lớn, thoải mái hưởng thụ thời gian yên tĩnh của một con gấu. Đột nhiên có người đi vào. Ghê tởm, tại sao lại quấy rầy thời gian yên tĩnh của ta ?

Người kia tới gần đầu giường thì dừng lại, ta ngẩng đầu, định thần nhìn lại.

Đáng sợ !

Oan gia của ta, Vương Tuấn Khải, giờ phút này đứng trước mặt ta, dùng vẻ mặt "Hôm nay ngươi chết chắc rồi" nhìn ta.

Hù chết bổn gấu gấu ta rồi !

Tuấn Khải trầm mặc ngồi xuống, trầm mặc nhìn ta chằm chằm. Ta cũng trầm mặc theo dõi hắn, khác biệt duy nhất là, ta yên lặng là do không có lựa chọn nào khác.

"Uy." Vương Tuấn Khải chọc chọc mặt của ta, khí lực không lớn, còn có thể chịu được. Tuấn Khải lại nhìn ta chằm chằm, nhìn một hồi, giống như là ta sẽ nở hoa vậy, mà ta dĩ nhiên là không thể nở hoa rồi.

"Ngươi nói ta nghe xem nào!"

? ? ?

Ta nói cho tên ngốc đó nghe ? ? Ta biết nói bằng cách nào? Vương Tuấn Khải đầu óc có phải hay không bị ngâm nước đến hỏng rồi ? ?

"Ngươi ở trong mơ không phải luôn mắng ta sao ?"

! ! !

Những lời này thật giống như một đạo sấm sét, đùng đùng, đem ta đánh tới không còn một mảnh giáp. Đầu óc của ta thật nhanh xử lý chuỗi tin tức này, cuối cùng cho ra một cái kết luận: Ta thật cùng Vương Tuấn Khải cùng nhau nói chuyện trong mơ rồi! ! !

Đáng sợ !

Vậy ta mắng hắn, đánh hắn, rủa xả hắn, Vương Tuấn Khải đều biết à? Cho nên mới không nhéo lỗ tai ta, không ở ngay trước mặt ta ôn nhu tú ân tú ái với Thiên Tỉ ?

O_O thỉnh cho phép ta dùng một cái icon chữ, ta thật sự bị hoảng loạn nha.

"Không biết nói chuyện ah. . . . . ."

Vương Tuấn Khải thất vọng nhìn ta, sau đó vừa cười: "Này. . . Ta thế nào như một người thần kinh vậy ah, một con gấu sẽ biết nói cái gì. ."

Hắn giơ tay lên đè xuống mặt của ta, đem ta làm điểm tựa để đứng lên.Đau đau đau đau đau! ! ! Mặt của ta ah !!!!

Vương Tuấn Khải! Ta hiện tại không nói lời nào không có nghĩa là ta trong mơ không dám nói lời nào! Ta chỉ là một con gấu mà thôi, ban ngày ngươi kêu ta nói chuyện bằng cách nào đây ?. . . Mà Tuấn Khải lúc này đã đi ra khỏi phòng.

QAQ. . . . . .

Đến một ngày, có một chuyện xảy ra khiến mọi người đều trở tay không kịp. Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải ở cạnh nhau năm năm, bị giới truyền thông chụp được ảnh thân thiết.

Vẫn còn nhớ lúc ấy ta đang nằm ở trên giường , ở trong lòng khổ khổ suy tính ta và Vương Tuấn Khải đến tột cùng vì sao có thể chia sẻ giấc mơ, lúc ta còn chưa nghĩ ra được lý do, tiếng cãi vã trên hành lang dần kéo ta về thực tế. Trong một đống tiếng cãi vã, có Vương Nguyên Tiểu Thiên Sứ, có cả Vương Tuấn Khải, có phụ tá, có người đại diện, duy chỉ không có Thiên Tỉ.

Ta còn tưởng rằng Thiên Tỉ không cùng bọn họ trở về, cửa đột nhiên được mở ra.Hai mắt Thiên Tỉ đỏ giống như con thỏ, miệng mím chặt, thành một bộ dáng vừa ủy khuất vừa đáng thương. Thiên Tỉ vừa vào cửa liền đi thẳng về phía ghế sa lon ngồi lên, nói chính xác là ngồi xuống, bởi vì cậu ấy dường như muốn đem cả người mình cuộn vào trong ghế sa lon, kết quả cuối cùng đều là thất bại.

Không thể đem mình cuộn vào ghế sa lon, Thiên Tỉ cúi đầu, hai tay nắm chặt, chân trái bất an run run. Cậu ấy nhìn thật vô cùng. . . rất đáng thương. Ta chưa từng thấy qua cậu ấy như vậy trước đây.

Nói một câu thật lòng, Thiên Tỉ cho ta ấn tượng chỉ có: ngốc nghếch, thông minh, bén nhạy, cao lãnh, yêu ta, không thương ta, thích Vương Tuấn Khải, thích Vương Tuấn Khải. . .

Cho nên khi ta ý thức được Thiên Tỉ bây giờ là một bộ dáng đáng thương như vậy, nội tâm của ta đương nhiên cự tuyệt. Đây không phải là Thiên Tỉ mà ta biết, dĩ nhiên, sự thông minh của ta vẫn còn, cho nên ta lập tức ý thức được, ta phải nghĩ biện pháp đi tìm hiểu nguyên nhân gây ra trạng thái này của cậu ấy.

Nói đơn giản một chút chính là, Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải sau khi diễn xong đi ra ngoài, kết quả bị giới săn ảnh chụp được ảnh thân thiết. Đội săn ảnh không cho công ty cơ hội lấy lại ảnh,lập tức giao cho tòa soạn. Tòa soạn ngay lập tức đem nó thành chủ đề hot trên trang nhất.

Đối với lần này ta chỉ muốn nói, đội săn ảnh, TMD các ngươi !

Người hâm mộ trên mạng cũng bùng nổ bình luận rồi.

Vương Tuấn Khải ôn nhu giúp Thiên Tỉ choàng khăn, có người hâm mộ một khóc hai nháo, có người hâm mộ chất vấn, có người hâm mộ lại nói bất kể như thế nào cũng ủng hộ bọn họ, có người qua đường ngu xuẩn nhân cơ hội này hắc bọn họ, còn có cái gì hồng trần như nước đấy. . . . . .

Còn có bình luận ác ý dành cho Thiên Tỉ đấy, rất nhiều, muốn cậu ấy cách Tuấn Khải xa một chút, cùng năm năm trước giống nhau như đúc. Ta chỉ muốn nói, an tĩnh, đều an tĩnh.

Nói thật, ta hiểu tính đặc thù công việc của ba hài tử này, bọn họ là nhân vật của công chúng, mọi cử động đều bị người chú ý, có lúc cuộc sống riêng tư cũng bị người soi mói đến không còn lại gì. Quá khứ năm năm trước ta chính mắt thấy qua bọn họ bởi vì cường độ công việc cao mà bị thương, té xỉu thậm chí còn phải nằm viện, bọn họ bị vô số người hâm mộ đuổi theo, bọn họ khi còn bé thường đi ăn ở ngoài lại bị người hâm mộ điên cuồng đuổi theo tận ba con phố, lễ mừng năm mới bọn họ về nhà bị người hâm mộ đuổi theo đến tận cửa . . . .

Cái này đều không phải là cuộc sống nên trải qua của hài tử.

Có lúc ta thật rất muốn nói cho tất cả mọi người, nghệ sĩ cũng là người, mặc dù bọn họ ca hát cho các ngươi nghe, diễn trò cho các ngươi nhìn, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu bọn họ cần đem mình hết thảy đều giao cho các ngươi định đoạt, không có nghĩa là nhân sinh của bọn họ đều có thể bị các ngươi dùng một câu"Em thích anh" hoặc là"Vì anh là người của công chúng" làm lý do bào chữa.

Nếu thích bọn họ, tại sao không thể cách cuộc sống bọn họ xa một chút, chỉ chú ý lúc họ trên sân khấu, còn cuộc sống riêng tư thì để yên cho bọn họ, không thể được sao? Khó khăn như vậy sao?

Phụ tá cùng người đại diện cãi vã, muốn mở một cuộc họp báo,rửa sạch mối nghi ngờ công chúng dành cho hai người. Vương Nguyên đang cố gắng vì Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ mà nói chuyện với người đại diện, đại khái là bọn họ ở chung một chỗ đã lâu như vậy, không thể cứ như vậy bỏ dở nửa chừng, lại càng không nên đối với người ái mộ cùng đại chúng nói dối, là cái gì chính là cái đó, thừa nhận cũng phải thừa nhận thôi, hậu quả ba người bọn họ cùng nhau gánh vác.

Người đại diện mắng Vương Nguyên càn quấy, nói cậu ấy tuổi trẻ cái gì cũng không hiểu, dư luận cùng mấy ngàn năm luân lý thường tình sẽ giống như Hồng Thủy Mãnh Thú đem Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ vùi dập, Vương Nguyên cũng sẽ bị lôi xuống nước. Thừa nhận, kết quả chỉ có một, đó chính là toàn bộ đều bị sụp đổ.

Vương Tuấn Khải siết quả đấm, cúi đầu đứng ở cửa bên cạnh, cái gì cũng không nói. Mà Thiên Tỉ... cậu ấy cứ như vậy lặng lẽ ngồi, cố gắng nhịn để không phải rơi lệ.

Thiên Tỉ chính là người như vậy, ủy khuất cũng không chịu nói, có lời gì đều chỉ nguyện giấu ở trong lòng. Giờ phút này ta thật sự rất hận bản thân chẳng qua chỉ là một con Kuma, không thể giang hai cánh tay đem Thiên Tỉ ôm vào trong ngực, nói cho cậu ấy biết không cần quan tâm đến bất luận kẻ nào, chỉ là chính cậu ấy mà thôi.

Bất quá không đợi ta đối với việc không thể làm gì cho Thiên Tỉ mà tự trách mình, Vương Tuấn Khải đã lên tiếng rồi. Hắn đối với mọi người bao gồm Vương Nguyên hét to :

"Đủ rồi! Đây là chuyện riêng của ta và Thiên Tỉ,ta không muốn người khác quản! Ta thích em ấy, em ấy cũng thích ta, lưỡng tình tương duyệt, nơi này còn cần người khác tới lải nhải, quơ tay múa chân? Bọn họ có tư cách gì! Bọn họ ngoại trừ quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta, có tư cách gì tới chỉ trích chúng ta ở chung một chỗ? !"

Trong mắt Tuấn Khải có nước mắt, thanh âm bởi vì cố gắng đè nén nức nở mà không ngừng run rẩy, cũng không khác với kiên định là bao.

"Ta sẽ không buông tay. Thiên Tỉ cũng sẽ không. Tình cảm giữa hai người chúng ta sẽ không bởi vì mấy câu nói của người không liên quan mà kết thúc, các ngươi cũng đừng khuyên nữa. Nếu như thật muốn mở buổi họp báo tin tức, vậy ta sẽ chỉ ở họp báo thừa nhận mối quan hệ giữa ta và Thiên Tỉ. Hậu quả như thế nào ta không quan tâm"

Tuấn Khải ngẩng đầu đối với người đại diện nói :

"Ta không muốn lừa dối người, cũng không muốn mất đi Thiên Tỉ."

Ep 4

Ai. . . . . .

Ta là một con gấu.

Nói về cuộc sống của ta, chính là vô ưu vô lo, ngoại trừ Vương Tuấn Khải thường hay nhéo lỗ tai của ta. Thời gian cũng thực nhanh, chớp mắt mỗ gấu ta, cùng mọi người bất giác đều đã trưởng thành. Tình cảm thuở thiếu niên đầy lãng mạn đã được mài dũa, không muốn giữ lại quá nhiều, điều duy nhất muốn làm chính là nắm giữ được tâm của người kia.

Ta đang nói tới ba tên tiểu quỷ năm kia. Mà hiện nay, bọn họ đều đã trưởng thành.

Ta nhìn Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải cũng nhìn ta. Chúng ta không nói với nhau lời nào, nhưng thật giống như đã trao đổi mấy ngàn mấy vạn lần. Ta đi thẳng vào vấn đề, hỏi cậu ấy : "Cậu quyết định xong chưa?"
"Ừ."

"Đã nghĩ ra cách giải quyết vẹn toàn sao?"

"Không nghĩ ra."

Ta bất mãn cau mày.

Mắt Tuấn Khải híp lại cười, nói, "Ta không nghĩ được, nhưng ta đã chuẩn bị xong cả rồi." Ta đây mới yên lòng.

"Vương Tuấn Khải, mặc dù ta đây vài năm nay đối với cậu có rất nhiều oán hận, nhưng chuyện này cũng không hề làm trở ngại ta ủng hộ quyết định của cậu." Vương Tuấn Khải không nói gì, ta cũng không cảm thấy có chút lúng túng nói tiếp:

"Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, cậu đã lựa chọn, vậy thì đem dũng khí của cậu hành động đi, chứng minh cho ta xem, cậu và Thiên Tỉ không bị đánh bại bởi ánh mắt và lời dị nghị của dư luận."

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu của ta : "Tốt, nhất định ta sẽ làm được."

Lúc đó Vương Tuấn Khải biến mất trong giấc mơ của ta. Ta tỉnh. Ta mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã đầy ánh mặt trời rực rỡ. Hướng trên giường nhìn sang, Vương Tuấn Khải còn đang trong giấc mộng, mà Thiên Tỉ vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra.

Đã rất lâu rồi, ta chưa nhìn thấy cậu ấy tùy ý vì mình mà bộc phát như vậy, đại khái lần này, cậu ấy thật quyết định chỉ vì bản thân mà sống ah. Oh, ta quên nói, Thiên Tỉ sở dĩ ăn mặc nghiêm túc, là bởi vì hôm nay có một buổi họp báo, chính là họp báo liên quan đến cậu ấy và Vương Tuấn Khải.Về phần vì sao lại có họp báo này, hai người bọn họ, ah không đúng không đúng, hai người bọn họ và Vương Nguyên, cùng công ty tranh luận hơn hai ngày.

Các ngươi phải biết, hai cậu ấy đều là người của công chúng nhiều năm như vậy, từ khi là thiếu niên đã bị dư luận soi mói, luôn duy trì hình tượng rạng rỡ như ánh mặt trời, đột nhiên bị gán cho mác couple, có rất nhiều người lại không chịu hiểu, thậm chí trong số này có cả người hâm mộ Khải Thiên. Mỗ gấu ta thật không hiểu, là các nàng thích Khải Thiên couple, lại không tin hai người bọn họ thật là một couple, như vậy thật khổ sở cho bọn họ. Hai người bọn họ đặt hy vọng rất lớn vào những người như các nàng đấy. Hiện tại các nàng nói"Không không không ta không nghe" "Không không không ta không tin" , đây không phải là đánh vào tim bọn họ, đâm vào tâm bọn họ sao ?

Có hay không lập trường?

Có hay không nguyên tắc?

Dù sao nguyên nhân người hâm mộ không tin hai người họ là real, bởi vì nếu là thật sẽ ảnh hưởng đến công việc của hai cậu ấy rất nhiều. Ai, làm người hâm mộ cũng không phải dễ dàng gì. Được rồi, được rồi, các ngươi đều là cô nương tốt.

Hai người họ tới họp báo trước, phụ tá, người đại diện cùng Vương Nguyên cũng đã tới gian phòng này rồi. Người đại diễn vỗ vai ba cái hài tử : "Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, đừng lo lắng, cũng không phải là chuyện to tát gì." Trong nháy mắt trái tim bị đập điên cuồng của ta vào buổi sáng nay bỗng dưng an tĩnh lại, người đại diện nói rất có lý.

Trước khi đi Vương Tuấn Khải mở ra TV, đem ta đặt ở trên gối chỉnh tề. Ta đột nhiên cảm thấy ta là gia, lăn lộn rất nhiều cuối cùng mới được đãi ngộ tốt một chút. Mà tên xú tiểu tử Vương Tuấn Khải hay nháo loạn với ta suốt từng ấy năm, rốt cuộc trưởng thành, hiểu gia đây cái gì cũng tốt, vì vậy không càn quấy nữa, chậu vàng rửa tay, bắt đầu hảo hảo hiếu kính ta.

Ta là không phải lại nói hưu nói vượn rồi hả? Tóm lại trong nháy mắt đó ta rất cảm động là được. Bổn gấu ta có hài tử sắp trưởng thành.

Bọn họ lúc ra cửa Vương Nguyên hỏi Vương Tuấn Khải:

"Tiểu Khải, mở ti vi làm gì?"

". . . Để cho Kuma chứng kiến một cái kỳ tích."

Vươ ng Tuấn Khải nghiêng đầu, nhìn ta cười.

Nói ra thật có chút xấu hổ, nhưng trong mơ ta thường giật dây Tuấn Khải bảo cậu ta mau mau công khai chuyện giữa hai người bọn họ. Cũng không tính là giật dây, bởi vì hai người họ sớm muộn cũng phải công khai thôi. Về phần giật giây Vương Tuấn Khải, ta cũng không thấy ta có lỗi. Tình cảm vốn dĩ phải dũng cảm đối mặt, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ phải chống đỡ một bộ phận không nhỏ người dị nghị, đương nhiên người bình phàm thế tục trong số đó cũng không phải là ít. Nếu như công khai, sau này có thể tự do tự tại được một chút. Về hậu quả sau đó, ta không muốn nghĩ tới, cũng không nguyện nghĩ tới...

Cảm tạ Vương Tuấn Khải đã mở TV, để cho ta chứng kiến được toàn bộ buổi họp báo.

Thật ra thì nội tâm của ta có một chút kích động. Dù sao ở quốc gia này, người củacông chúng không dám tùy tiện công khai tình yêu, huống chi là một đôi couple nhỏ.

Ba người từ từ bước lên, ở dưới vô số âm thanh chụp ảnh vang lên.

Tách tách tách tách.

Mỗi một âm thanh đều là đối với cuộc sống riêng của bọn họ soi mói, mỗi một âm thanh đều là sự nghi ngờ đối với hành động của bọn họ, mỗi một âm thanh đều giống như những năm này vang lên thanh âm, nhắc ba người họ nhớ tới tuổi trẻ mình đã từng phải đối mặt :

Ba người thân là người của công chúng, chẳng lẽ lại làm tấm gương như vậy sao?

Ba người nhiều năm như vậy thân phận đồng đội ở cạnh nhau, liền cứ như vậy mà tan rã sao?

Trong lúc ký giả nói lên vấn đề gian xảo lại cay nghiệt, thậm chí mang theo một ít mùi vị khinh thường.

Nhưng ánh mắt của ba người chưa hề dao động lấy một lần. Bất quá chỉ có ta biết, cho dù các ngươi có lạnh lùng nhìn ba người họ như thế nào đi nữa, ba người bọn họ cũng sẽ không bao giờ cúi đầu.

"Chúng ta cũng không sai, cho nên sẽ không nói lời xin lỗi."

Vương Tuấn Khải nhìn ống kính truyền thông, ánh mắt vô cùng kiên định lại ôn nhu : "Ta không hiểu vì sao nghệ sĩ công khai tình yêu lại phải xin lỗi người hâm mộ, trong mắt của ta, hai người chúng ta yêu nhau là thật, chỉ cần vui vẻ mà sống là tốt rồi."

Lời này có lý, nhưng có chút không dễ nghe rồi. Người quản lý sắc mặt cũng không hề tốt. Bất quá ta cũng biết, ba người họ cũng sẽ không quan tâm truyền thông biên tập lại câu nói của Tuấn Khải như thế nào.

Thanh xuân chỉ có một thuở, ta tin vào luân hồi, nhưng là kiếp sau ngươi sẽ không còn nhớ được kí ức của kiếp này. Vì vậy cuộc sống của ngươi ở kiếp này, chỉ có một lần, độc nhất vô nhị.

Vì sao phải so đo nhiều như vậy?

Vì sao phải lo lắng nhiều như vậy?

Vì sao không ở kiếp này hưởng thụ cuộc sống, vui vui vẻ vẻ ?

Đặc thù công việc như thế nào cũng vậy, dù có nắm chặt, thời gian vẫn trượt qua giữa những ngón tay mà chạy trốn. Ta không biết có bao nhiêu ký giả có thể hiểu cho họ, cũng không biết bao nhiêu người hâm mộ hiểu cho họ. Bất quá những thứ này, đều không liên quan đến ba người. Họp báo kết thúc, Thiên Tỉ ớ dưới đài chờ Tuấn Khải và Vương Nguyên. Ống kính sáng rọi hình ảnh ba người ôm nhau.

Ta không thể không nói, Tuấn Khải có Thiên Tỉ bên cạnh là một chuyện tốt, hai người họ có Vương Nguyên bên cạnh càng là một chuyện tốt.

Tổ hợp ba người cũng không có tan rã, nhưng hoạt động của Khải Thiên cũng chịu một số ảnh hưởng, nhưng không lâu sau đó liền dần bình ổn, bọn họ chú tâm vào âm nhạc, chân chính làm một nghệ sĩ. Sự tình không tính là rất tốt nhưng là không tính là quá tệ, ít nhất hai người bọn họ bây giờ có thể quang minh chánh đại cùng nhau hành hạ cẩu độc thân.

. . . Hừ. Cắt. Phi !!!!!

Người hâm mộ sau đó ra sao ta cũng không biết, ta thật ra muốn hỏi một chút Vương Tuấn Khải, nhưng từ hôm kết thúc họp báo, hai người chúng ta không thể nói chuyện trong mơ nữa, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Vương Tuấn Khải lúc ấy sửng sốt mất mấy ngày, tựa hồ còn có chút thất vọng. Bất quá cậu ta sau đó sẽ thừa dịp lúc không có người cùng ta trò chuyện. Cậu ta kể cho ta nghe chuyện vui với Thiên Tỉ, kể cho ta nghe Vương Nguyên đã có bạn gái.

Ta rất muốn trả lời cậu ta, nhưng là không có cách nào mở miệng. Sau đó ta có chút mệt mỏi, nửa đêm bị cậu ta ngồi nói chuyện tới sáng đã là chuyện như cơm bữa.

Vương Tuấn Khải ! Cậu tha cho ta đi. Cậu lúc nào cũng nói chuyện với ta, ta rất muốn mắng ngươi, nhưng không có cách nào mắng được, nhiều lời như vậy giấu ở trong bụng, ta đều sắp nổ banh rồi!

Ai, không sao, cứ để cậu ta lẩm bẩm một mình đi. Vương Tuấn Khải là một người tốt.

Uy.

Uy uy uy!

Vương Tuấn Khải, tên khốn này, thời gian qua đi lâu như vậy mà tên ngốc này không nhéo lỗ tai của ta, nhất định là ngứa tay lắm rồi.

"Xin lỗi ah Kuma, ta cảm thấy lỗ tai của ngươi nhéo thật là tốt."

"Vương Tuấn Khải, ta cứ nghĩ ngươi chịu làm người tốt hảo hảo hiếu kính ta, bây giờ lại còn muốn nhéo lỗ tai ta----"

Ta tức giận cầm lấy một viên đá nhỏ, dùng sức ném đi.

"Ai nha" Không biết từ nơi nào truyền tới một tiếng kêu đau.

WTF? ? ?

Thanh âm này còn có một chút giống như đã từng quen biết đây. . . . . .

Ai vậy? Người nào? Bổn gấu ta đang nằm mơ sao, ai dám bước vào giấc mơ của ta ? Xông vào đất của ta là phải trả tiền! Hiểu không, đưa tiền! Chẳng lẽ là Vương Tuấn Khải ?

"Vương Tuấn Khải! Có phải là ngươi hay không tên xú tiểu tử này --!" Ta giận dữ hét.

Cách đó không xa có một người sợ hãi nhìn ta :

"Dịch Dương Thiên Tỉ ?"

"Kuma ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro