Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm sau:

- Ê, con kia sao mày vẫn có thể ung dung ngồi đây uống trà hả? / Con nhỏ bạn thân cô vội vàng chạy lại chỗ cô vừa chạy vừa hét. /

- Có chuyện gì sao mày hấp tấp vậy? Mồ hôi ra hết rồi kìa. / Cô lấy khăn lấy lau mồ hôi hộ con nhỏ bạn thân. Nhỏ vừa ngồi xuống ghế xong vội uống một ngụm trà, xong thở gấp, rồi lấy tay quạt miệng thì bô bô

- Mày không biết sao? Vừa nãy tao đi vào công ty mày xong lúc qua phòng chồng mày, tao thấy nó đang ôm con thư ký tay trong tay tình tứ lắm. /Nhỏ vừa nghĩ lại thôi cũng cảm thấy tức rồi khuân mặt đen thui chỉ cần nghĩ tới cũng đã tức đến ói máu. /

- Chắc mày nhìn nhầm có phải không. / Giọng cô vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt thì vẫn hốt hoảng. /

- Chậc.. Mày nghĩ mắt tao bị hỏng à. Chính mắt tao thấy, nhầm lẫn sao được. Không tin mày có thể đến xem. Giờ tao bận chút việc rồi. Tin hay không thì tùy mày. / Nhỏ lắc đầu ngao ngán. Chỉ thấy tội nghiệp con bạn thân. Haizzz.. / Thôi tao đi đây.

- Ờ.. /Cô sốc, cô không tin đây là sự thật, mắt cô dường như mất đi phương hướng. Cô vội vàng bắt xe đến công ty. Đứng trước cửa phòng anh, cô không có đủ sự can đảm cô vừa sợ vừa lo lắng có chút hồi hộp. Cô sợ phía sau cánh cửa kia là anh phản bội cô. Hồi hộp mong muốn điều bạn cô thấy không phải là sự thật. Tay cô cứ giơ lên cầm nắm lấy tay nắm cửa xong lại buông xuống, cô đi đi lại lại trước cửa phòng anh. Cố hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng vặn nắm tay cánh cửa mở khẽ cũng đủ để cô nhìn thấy hình ảnh ghê tởm. Cô mở toang cánh cửa bước vào phòng anh, tiếng giày cao gót nện vào nền nhà từng tiếng "Cộp.. Cộp.."

- Hai người.. Hai người đang làm cái quái gì thế này? / Cô hét lên. Trước mặt cô, hình ảnh người con gái với cái váy ngắn cũn cỡn màu đen hôm sát thân, cổ áo trễ tới ngang vai. Đôi hồng đào như có như không thấp thoáng. Phía dưới đôi tất lưới bị xé rách còn giày cao gót thì mỗi chiếc một nơi ở ghế sofa thì là cái áo ngực, trên bàn làm việc thì quần lót ren đỏ. Cô ta đang ngồi trước bàn làm việc của anh. Còn anh thì.. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu giờ đã nhăn nhó cúc áo thì bung mấy mút. Môi anh cùng cô ả thì dính vào nhau, một tay thì nắn bóp ngực một tay thì phá bỏ lớp váy động chạm vào nơi xấu hổ. Cô ả dưới thân hắn thì sung sướng phát ra tiếng rên dâm đãng. Cả 2 người cùng vì tiếng quát mà dừng hành động lại. Anh quay sang nhìn cô, nhíu mày:

- Càng ngày cô càng không có phép tắc rồi. Cô không biết vào phòng người khác phải gõ cửa sao?

- Ưm~anh yêu, cô ta là ai vậy, ăn mặc thì quê mùa mặt thì chậc chậc.. Á~anh này / ả khẽ đập vào ngực anh / ưm~nhẹ nhẹ thôi cái tay a~hư hỏng nha~.

- Bảo bối/ anh nắm lấy cằm ả quay sát vào mặt mình, nhìn cô nhếch mép rồi hôn nhẹ lên môi ả/ Con đàn bà điên đấy em để ý làm gì. Haha mau mau lại đây làm thỏa mãn anh đi. Còn cô/ tay anh chỉ thẳng vào mặt cô. / Cútttt..

Haha.. Từ bao giờ cô thành đàn bà điên vậy? Đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai người vừa tung vừa hứng tim cô đau thắt lại. Có phải đây là ác mộng không phải không. Ai đó nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi. Cô bụm miệng kìm nén nước chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng ám ảnh này. Cô như mất phương hướng lao về phía trước nước mắt cô chảy dàn dụa. Từng kí ức tươi đẹp của anh và cô hiện ra rồi lại những hình ảnh mập mờ của anh và ả nó như thước phim quay thật chậm thật chậm hiện ra trước mắt cô nó như con dao cùn khắc thật sâu vào trái tim cô. Anh là người cho cô ấm áp, cho cô sự tin tưởng là người đã lắp ráp lại trái tim vốn đã rách của cô. Nhưng anh cũng chính là người đâm thật sâu sao nó. Anh từ từ đâm đưa mũi dao rạch từng nhát từng nhát, máu trong tim cô theo nhát dao rạch mà chảy ra. Đau, thật sự rất đau. Bên tai cô văng vẳng tiếng còi xe tiếng người kêu "Tránh ra" nhưng cô lại làm như không biết. Nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, cô nhắm mắt mỉm cười. Đầu cô dần dần trở nên mơ hồ. Cô thấy nhiều người đang vây quanh vụ án vừa xảy ra. Âm thanh tiếc nuối cũng như trách cứ của người qua đường văng vẳng bên tai cô

- "Tội nghiệp thật đấy, còn trẻ vậy mà đã.. haizzz"

- "Đứa trẻ này sao ngốc thế không biết.."

Cô lại gần vụ án, nhưng hình như không ai để ý đến cô. Cô tiến lên như muốn xin đường vào nhưng bất ngờ tay cô lại xuyên qua người họ cô há hốc nhìn hai tay mình đang trở nên trong suốt. Miệng cô lẩm bẩm: "Tôi.. Tôi chết rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bag