Chương 1-11. Cô không muốn kiếm tiền nữa sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.

Thịnh Thế mở mắt. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, anh nhìn Cố Lan San nằm bên cạnh đang ngủ say.

Chắc cô mệt muốn chết rồi. Mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng.

Nhìn Cố Lan San như vậy, tim Thịnh Thế mềm nhũn, chăm chú nhìn dáng vẻ của cô.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Cố Lan San khá xinh đẹp, tóc đen bóng dài ngang vai, da trắng môi hồng. Vừa rồi, do quá cuồng nhiệt, cả người cô càng thêm quyến rũ gợi cảm.

Thịnh Thế nhìn cô một lúc lâu, không nhịn được cúi người xuống.

Nhưng ngay khi cánh môi chạm vừa vào nhau, mi mắt Cố Lan San hơi run rẩy, cô mở to mắt.

Thịnh Thế buộc phải dừng hành động của mình, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo.

Cố Lan San hơi căng người, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói: "Đi ăn tối cùng anh 5000, tắm chung 5000, làm hai lần, mỗi lần một vạn. Tổng cộng...."

Động tác mặc quần áo của Thịnh Thế hơi khựng lại, sau đó liền lặng lẽ tiếp tục.

Anh đưa lưng về phía Cố Lan San làm cô không thể nhìn ra dáng vẻ của anh nhưng cô cảm giác được áp bức do anh mang lại.

Cô biết, đây là dấu hiệu anh đang không vui.

Cố Lan San dừng năm giây, tiếp tục mở miệng: "Ba vạn tệ!"

Ầm!

Cố Lan San còn chưa nói hết, Thịnh Thế đã tiện tay nắm thứ nằm cạnh điều khiển từ xa ném sang một bên. Nhìn lại thì đó chính là miếng Bạch Ngọc Như Ý thời Càn Long. Miếng bạch ngọc xa xỉ rơi xuống đất vỡ tan, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.

Thịnh Thế giận giữ cài nốt cúc áo cuối cùng. Khuôn mặt u ám nhìn Cố Lan San đang nằm trên giường, nở nụ cười lạnh, lấy ra một tờ chi phiếu trong túi áo, cầm bút viết một dãy số, đưa cho Cố Lan San.

Cố Lan San lặng lẽ đưa tay nhận lấy, Thịnh Thế nhìn bộ dạng thờ ơ của cô liền cảm thấy lồng ngực như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Trong lòng bức bối, anh dùng đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn cô, nói: "Cố Lan San, cô thật giỏi! Có thể tự bán mình như thế! Đúng là máu lạnh!"

Cố Lan San không phải không nghe ra ý châm biếm trong câu nói của Thịnh Thế nhưng vẻ mặt cô không có biến hóa gì. Hoặc có thể nói, giống như cô không nghe thấy anh nói gì chỉ lặng lẽ lấy tờ chi phiếu trong tay Thịnh Thế.

Nhìn Cố Lan San bình tĩnh như vậy, trong lòng Thịnh Thế càng thêm phẫn nộ. Ngoại trừ lần đó ra, anh cảm thấy cực kỳ thất bại.

Anh siết chặt nắm đấm, cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

---

Tiếng Bạch Ngọc Như Ý rơi xuống làm cho người hầu chú ý, vừa nhìn thấy Thịnh Thế bước ra khỏi phòng ngủ liền lập tức cung kính nói: "Thịnh tiên sinh!"

Thịnh Thế cũng không tỏ thái độ gì, khuôn mặt lạnh lẽo, đi xuống lầu.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đang tức giận.

Chỉ cần thấy anh không nói một tiếng lại còn cảm giác ác liệt tỏa ra khiến mấy người hầu không dám thở mạnh cũng chẳng dám nhiều lời.

Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nổ máy rời đi, mọi người mới thở phào một hơi nhưng tận trong đáy lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Một lúc sau, những người hầu này mới hoàn hồn, vội vàng đến phòng ngủ, một trong số đó gõ cửa, hỏi: "San tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao!" Cố Lan San trả lời, nghĩ đoạn, liền bổ sung một câu: "Mọi người đi nghỉ đi!"

"Vâng! Chúc San tiểu thư ngủ ngon!"

Nhóm người hầu ngoài cửa đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi nhưng bên ngoài vẫn vang lên tiếng trò chuyện của bọn họ."Thịnh tiên sinh và San tiểu thư lại cãi nhau sao? Hình như còn quăng cái gì đó! Tiếng động rất lớn đó!"

"Ngày mai dọn phòng là biết cái gì thôi! Thịnh tiên sinh chẳng mấy khi về nhà nhưng San tiểu thư vẫn khiến cậu ấy cụt hứng bỏ đi!"

"Cũng chưa chắc, đã hơn một tháng Thịnh tiên sinh không về nhà rồi. Nếu để ý một chút sẽ cảm thấy San tiểu thư cũng rất đáng thương!"

"Thật ra,Thịnh tiên sinh trước đây không như vậy! Từ sau 'lần đó', cậu ấy và San tiểu thư liền trở nên như thế!"

---

Dần dần, Cố Lan San không còn nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa nữa, rốt cuộc cô cũng được yên tĩnh. Nhưng dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể ngủ được. Cô nằm trên giường, thỉnh thoải lật người. Nghĩ lại, những người hầu kia nói rất đúng. Cô và Thịnh Thế quả thật lại có thêm một lần chia tay không vui vẻ. Giống như đêm nay, không hiểu tại sao lại chọc giận Thịnh Thế như vậy. Đã bao lần rồi, cô cũng không nhớ rõ nữa.

Thật ra, những người hầu đều đã nói, trước kia Thịnh Thế không như vậy. Từ khi nào anh trở nên như vậy? Bọn họ cũng nói sau 'lần đó’! Sau 'lần đó’ sao? Cố Lan San rốt cũng hiểu ra ‘lần đó’ là gì!

Chương 2.

Cố Lan San cũng không nhớ rõ tối qua mình ngủ lúc nào. Bảy giờ sáng, cô theo thói quen tỉnh dậy. Nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ phép, cô mơ màng nhắm mắt lại.

Nhưng ngủ không được bao lâu, điện thoại di động của cô vang lên. Cố Lan San lật người, lười biếng giơ tay mò mẫm một lúc lâu mới thấy di động, đưa tay bật loa ngoài.

"Chị Cố, em là Diệp Tư, bây giờ chị có rảnh không? Công ty có chút chuyện, chị có thể đến hay không?"

Cô gái trong điện thoại nói một tràng dài, Cố Lan San chỉ "Ừm" nhẹ một tiếng rồi tắt máy.

Cô lười biếng lật người, cảm thấy hông vô cùng đau nhức, cô không tự chủ được mà nhíu mày. Thực mệt nha! Không dễ dàng có cơ hội ngủ nướng, cuối cùng vẫn bị người khác phá đám! Đáy lòng Cố Lan San hơi tức giận, đạp xuống nệm hai cái, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tắm rửa.

---

Tòa soạn SH.

Trong phòng hóa trang ở tầng năm, một giọng nữ giận dữ truyền ra:

"Mang đi, mang đi! Mang hết tất cả đi  cho tôi! Đây rốt cuộc là những thứ phế phẩm gì thế? Khó coi như vậy! Như vậy thì làm sao tôi lên hình được chứ?"

"Còn những đồ trang điểm này nữa, đây là nhãn hiệu gì? Đây không phải là nhãn hiệu tôi hay dùng! Cô có biết da tôi rất nhạy cảm không?"

"Cà phê, cà phê của tôi đâu? Tôi đã gọi năm phút rồi sao còn chưa có chứ?"

"Không phải đã bảo mấy người mang mấy bộ quần áo khác đến cho tôi sao? Sao còn chưa đi? Có biết thời gian của tôi cực kỳ quý giá không?"

Giọng nói trong trẻo, sắc bén từng câu từng chữ khiến cho người khác cảm thấy sự kiêu ngạo trong lời nói. Rất nhiều chuyên viên trang điểm, nhà thiết kế cùng các trợ lý ra ra vào vào phòng hóa trang, đổi đi đổi lại hết đồ trang điểm, quần áo rồi lại cà phê!

Ngoài phòng hóa trang, vài người phụ trách vừa thúc giục nhân viên vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Một người lo lắng nói: "Sắp đến giờ phỏng vấn và chụp hình rồi mà ‘vị tổ tông’ trong kia vẫn chưa chịu thay đồ, thế này thì xong đời rồi!"

"Gọi chị Cố lần nữa đi, hỏi chị ấy khi nào mới đến!"

"Đầu tiên là tự ý thay đổi ngày phỏng vấn, vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian lại đi muộn hai tiếng. Bây giờ thì lại làm loạn cả lên! Đã gặp biết bao người khó tính, khó hầu hạ nhưng chưa từng gặp ai thế này!"

"Cô ta là thiên hậu ngành giải trí Tô Kiều Kiều đó! Cô nói xem chị Cố có thể đấu lại được ‘Phật bà’ trong kia không?"

Bên ngoài vừa nhắc đến tên Tô Kiều Kiều thì giọng nói của cô ta lại vang lên mang theo kiêu ngạo: "Sao lại mang một đống rác rưởi nữa vào đây hả? Những bộ quần áo này có thể xứng với tôi sao? Rốt cuộc mấy người có định phỏng vấn nữa không hả?"

"Chị Kiều Kiều, chị đừng tức giận! Những bộ quần áo này đều là những thiết kế mới nhất năm nay đó! Nhìn có vẻ không bắt mắt nhưng mặc lên rất có phong cách!" Diệp Tư vừa gọi điện cho Cố Lan San nhẹ giọng nói. Sau đó, cô chọn một bộ quần áo đưa cho Tô Kiều Kiều, "Chị Kiều Kiều, chị xem bộ này thế nào? Đây chính là sản phẩm số lượng có hạn mới nhất của Chanel..."

Chương 3.

Tô Kiều Kiều nhìn thoáng qua bộ quần áo, vẻ mặt tràn đầy sự khinh bỉ, hừ một tiếng. Sau đó liền giật lấy bộ quần áo trong tay Diệp Tư, ném lên người cô ấy.

"Rác rưởi, toàn là đồ bỏ đi! Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết tôi không thích màu vàng sao? Hôm nay tôi không có tâm trạng! Không chụp nữa!"

Đây chính là tin tức trên trang nhất của SH tháng sau, họ đã mất rất nhiều công sức mới có thể mời được Tô Kiều Kiều đến phỏng vấn. Nếu hủy đi thì mấy nhân viên bọn họ chỉ còn nước cuốn gói về nhà mà thôi!

Diệp Tư lấy bộ quần áo xuống, không để ý khuôn mặt hơi rát, nhanh chóng đi theo sau Tô Kiều Kiều, cố sức xin lỗi. Nhưng Tô Kiều Kiều lại không coi ai ra gì, đi thẳng ra cửa. Diệp Tư bất đắc dĩ giơ tay ra cản đường.

"Ai cho phép cô chạm vào tôi!" Tô Kiều Kiều vừa thấy cánh tay Diệp Tư gần chạm vào mình liền vung tay lên tàn nhẫn tát Diệp Tư một cái, chán ghét nói: "Thật bẩn thỉu!"

Trong giới này, các minh tinh đánh trợ lý hay các nhân viên khác chẳng phải việc gì lạ. Đây là công việc nuôi sống cô, vất vả lắm cô mới kiếm được. Tuy trong lòng nguyền rủa không thôi, nhưng ngoài miệng cô vẫn phải lấy lòng: "Chị Kiều Kiều, thành thật xin lỗi, chị đừng tức giận nữa, chị làm ơn... "

"Cô có thấy phiền hay không hả?" Tô Kiều Kiều không kiên nhẫn hét lên một câu, theo quán tính lại giơ tay lên định cho Diệp Tư thêm một cái tát.

Đúng lúc này, Cố Lan San xuất hiện ở cửa phòng hóa trang.

"Cô định làm gì?" Cố Lan San ném cái ví nhỏ trong tay về phía Tô Kiều Kiều. Dù cách một khoảng nhưng cô ném chuẩn xác trúng cánh tay đang giơ lên của Tô Kiều Kiều.

Tô Kiều Kiều hét lên một tiếng, giữ chặt tay, khuôn mặt tái nhợt.

Mọi người đứng trong phòng đều sợ đến ngây người.

Nghiêng đầu lại, họ nhìn thấy Cố Lan San tùy tiện buộc mái tóc dài còn lọn tóc xõa bên tai. Cô chỉ mặc một chiếc váy dài đỏ đơn giản, một đôi giày cao gót cùng màu, tôn lên làn da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp!

Thậm chí, cô không trang điểm, chỉ để mặt mộc mà đến nhưng cũng không hề kém cạnh so với thiên hậu, người đẹp trên màn ảnh Tô Kiều Kiều.

Cô ngẩng đầu, nhanh chóng bước vào phòng hóa trang, nhìn thấy hai mắt Tô Kiều Kiều phiếm lệ, đang đau đớn ôm cánh tay, giọng nói trong trẻo vang lên: "Cô cho rằng lăn lộn vài năm trong làng giải trí, diễn được mấy bộ phim điện ảnh đã tự coi mình là giỏi lắm sao? Mau xin lỗi Diệp Tư đi!"

Từ khi bước chân vào nghề đến giờ, Tô Kiều Kiều đều được mọi người nâng niu, quý trọng. Đừng nói là một ngón ngay, ngay cả gấu váy cũng không ai dám đụng. Trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Kiều Kiều ngập tràn tức giận: "Cô dám đánh tôi? Cô có biết tôi là ai không? Tôi là người mà tổng biên tập mời mấy chục lần mới được.  Thế mà cô dám đối xử với tôi như vậy sao?"

"Cô cũng biết người mời cô tới là tổng biên tập, không phải tôi!" Cố Lan San nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng, rất nhiều quần áo đắt tiền rơi đầy đất, lại nhìn sang Diệp Tư đứng cạnh Tô Kiều Kiều, trên mặt còn mấy vệt đỏ ửng. Cô quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, nói: "Nói xin lỗi!"

Tô Kiều Kiều là ảnh hậu, được mọi người ca ngợi lên tận trời, khó tránh khỏi cảm thấy kiêu ngạo, làm gì có ai dám ép cô ta xin lỗi chứ? Huống chi, tổng biên tập của bọn họ thấy cô còn phải nể ba phần, bị một nhân viên cấp dưới dạy dỗ như vậy, tất nhiên cô ta cảm thấy mất hết thể diện. Tính cách kiêu căng ngạo mạn của cô ta liền bộc phát, lại giơ tay lên định tát Cố Lan San.

Chương 4.

Nhưng khi Tô Kiều Kiều vừa giơ tay lên liền "Ai ui" một tiếng, cô ta bị Cố Lan San siết chặt cánh tay.

Tối qua, Cố Lan San bị Thịnh Thế hành hạ mệt muốn chết. Vốn đã không được ngủ đủ giấc, giờ lại vì Tô Kiều Kiều quậy ở công ty đến mức gà bay chó sủa, hại cô mất một ngày nghỉ. Cô đang vô cùng tức giận mà giờ cô ta lại định đánh cô sao?

Cố Lan San cười lạnh một cái, vung tay lên, quăng cho Tô Kiều Kiều hai cái tát. Ra tay chuẩn xác, ngoan độc khiến Tô Kiều Kiều không kịp phản ứng.

Đánh xong, Cố Lan San đẩy Tô Kiều Kiều ra, để mặc cô ta chật vật ngã xuống đất.

Từ trên cao nhìn xuống, Cố Lan San khuôn mặt xinh đẹp, váy dài phất phơ, khí thế sắc bén như nữ vương, cao giọng: "Cô đã không định xin lỗi thì hai bạt tai kia coi như tôi đòi lại thay Diệp Tư! Tôi mặc kệ trong làng giải trí này cô được xem trọng thế nào nhưng đừng nên đụng đến ranh giới của bất cứ ai! Diệp Tư là cấp dưới của tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai động đến cấp dưới của mình! Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!"

Cố Lan San nói xong mấy câu này cũng cảm thấy hả giận đôi chút. Lúc ngẩng đầu lên, thấy tất cả mọi người đang sợ hãi nhìn cô, cô cau mày, nói: "Mọi người nhìn tôi cái gì hả? Còn không mau nhặt số quần áo này lên? Mau sắp xếp gọn gàng chỗ này lại!"

Mọi người lập tức hoàn hồn, giống như nhận chỉ thị của cấp trên giao cho vội vàng làm theo.

Mà Cố Lan San chỉ xoay người, giẫm giày cao gót rời đi. Váy dài đung đưa theo bước chân cô.

---

Trên đường về nhà, Cố Lan San nhận được điện thoại của tổng biển tập SH.

Cô nhìn thấy tên người gọi đến liền biết chuyện gì xảy ra. Cô vừa cho Tô Kiều Kiều hai bạt tay nên chắc chắn buổi phỏng vấn hôm nay bị hủy bỏ rồi.

Cho dù không muốn, Cố Lan San vẫn phải nhận điện thoại. Đúng như dự đoán, cô vừa nghe máy liền nghe thấy tiếng quát mắng của tổng biên tập.

Cố Lan San không phản bác tiếng nào, nghe tổng biên tập mắng hai mươi phút, cuối cùng mới nghe được câu quan trọng nhất: "Cố Lan San, tin trên trang nhất tháng sau của tạp chí chúng ta đã bị cô làm hỏng, cô mau chóng nghĩ một tin khác bù cho tôi! Trước ngày 15 tháng sau nếu không có được ý tưởng thì cô sẽ bị sa thải!"

Cúp điện thoại cũng đúng lúc Cố Lan San lái xe vào sân biệt thự.

Nơi Thịnh Thế và Cố Lan San ở là khu biệt thự cao cấp của thành phố - Ngự Thự Lâm Phong, kề núi, gần sông, cảnh quan tuyệt đẹp, là chốn tiên cảnh mà tất cả mọi người đều mơ ước. Tất nhiên, tấc đất tấc vàng, giá cả ở đây cũng khiến người ta líu lưỡi.

Muốn biết một người phụ nữ có thành công hay không thì phải xem cô ấy gả cho một người đàn ông có thể mua được bao nhiêu mét đất tại Ngự Thự Lâm Phong!

Ở đây có tiền cũng chưa chắc mua được nhưng Thịnh Thế lại mua được hơn sáu mươi ngàn mét, chính là biệt thự mà họ đang ở.

Từ xa, những người hầu trong biệt thự đã thấy xe của Cố Lan San, vội vàng ra đón, đợi đến khi cô dừng xe, quản gia liền mở cửa cho cô: "San tiểu thư, cô đã về!"

Cố Lan San xuống xe, có tài xế lái xe đến bãi đậu cho cô.

Vào biệt thự, bà quản gia cũng mở cửa sẵn và chuẩn bị dép cho Cố Lan San.

Chương 5.

Trong lúc Cố Lan San đang thay giày, bà quản gia hỏi: "San tiểu thư, cô có muốn ăn chút gì không?"

Cô vẫn chưa ngủ đủ, cả người mệt mỏi vô cùng, cũng chẳng có khẩu vị, lắc đầu nói: "Tạm thời không cần, tôi đi nghỉ một chút, lát tỉnh dậy tính sau!"

"Vâng, San tiểu thư!" Bà quản gia đáp, hơi dừng một chút, giống như chợt nhớ ra cái gì nói: "San tiểu thư, lúc cô ra ngoài thì có điện thoại tìm cô, có để lại tin nhắn thoại đó!"

Cố Lan San gật đầu: "Tôi biết rồi, nếu không còn gì nữa thì tôi lên lầu đây!"

"San tiểu thư..." Bà quản gia ngập ngừng, định nói lại thôi: "Thịnh tiên sinh gọi điện thoại báo tối nay cậu ấy không về!"

Cố Lan San biết tối nay Thịnh Thế không về nhà cũng không có xúc cảm quá lớn. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ cảm thông của bà quản gia, cô hơi nhíu lông mày.

Kỳ thật, cô cũng giống như những cô gái khác, thích mặc đẹp và cũng rất yêu bản thân. Không phải cô để đến chuyện Thịnh Thế có về hay không mà là cô rất ghét những người hầu ở đây nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, giống như cô thực sự là bà vợ bị vứt bỏ.

Cố Lan San cố gắng duy trì dáng vẻ không quan tâm, "A" một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên Cố Lan San làm là nghe tin nhắn thoại. Là của bệnh viện gọi điện tới, nhắc cô chuẩn bị nộp tiền viện phí tháng sau.

Người nằm viện là em trai cô. Trước đây xảy ra tai nạn nên trở thành người thực vật. Bây giờ, cậu ấy chỉ có thể nằm trong bệnh viện, được y tá chăm sóc. Viện phí hàng tháng cũng lên đến mười vạn.

Mặc dù chế độ ở tòa soạn SH không tệ, cô cũng là người có năng lực, nhưng tiền lương có hạn. Cho nên, tiền viện phí của em trai chỉ có cách kiếm ở chỗ Thịnh Thế.

Cố Lan San ngắt điện thoại, mở hộp tiền cất trong tủ quần áo, lôi ra mấy tấm chi phiếu: ba vạn, hai vạn, hai vạn, một vạn rưỡi. Tổng cộng tám vạn rưỡi, cộng một vạn tiền lương tháng này... vậy chỉ còn thiếu năm ngàn nữa thôi. Nói cách khác, cô chỉ cần ăn một bữa cơm hay tắm rửa cùng Thịnh Thế, 
hoặc là ngủ một đêm với Thịnh Thế là đã đủ tiền viện phí tháng tới rồi!

Nghĩ đến đây, Cố Lan San không khỏi tự giễu. Có lẽ chẳng ai tin rằng gả cho Thịnh Thế - người có hơn sáu mươi ngàn mét vuông đất tại Ngự Thự Lâm Phong mà cô lại túng thiếu như vậy!

Thật ra, trước kia cô cũng không đến mức như vậy. Thịnh Thế cho cô một tấm thẻ vô thời hạn, cô có thể làm gì thì làm, mua gì tùy thích. Đã từng có lúc cô được ăn ngon mặc đẹp, không buồn lo gì, đi đến đâu cũng có người nịnh nọt, săn đón giống như phi tử được độc sủng thời cổ đại.

Nhưng theo như lời người hầu nói tối qua, sau ‘lần đó’ cô liền ‘thất sủng’. Cô trở thành người không có tiền, tiền viện phí của em trai còn phải ăn cơm, tắm rửa, ngủ với Thịnh Thế để kiếm. Rồi cô giống như bây giờ, ở trong căn biệt thự xa hoa nhưng vẫn phải tiết kiệm từng đồng.

Nhưng mà, cô vẫn phải cảm ơn Thịnh Thế.

Anh không hoàn toàn đẩy cô vào ‘lãnh cung’, chừa cho cô một cách kiếm tiền.

Chương 6.

Chỉ có điều, cách kiếm tiền là cô tự biến mình thành hàng hóa!

Hàng hóa sao?

Cố Lan San chớp mắt một cái. Thật ra, cô đã tự biến mình thành hàng hóa để giao dịch từ rất lâu rồi, không phải sao?

Suy nghĩ một lúc, Cố Lan San mới cất chỗ chi phiếu, vào toilet tắm qua một chút rồi mặc áo ngủ nằm trên giường.

Tối qua cô mất ngủ, hôm nay lại bị phá quấy. Bây giờ thật sự rất buồn ngủ, cho nên rất nhanh, cô đã chìm vào mộng đẹp.

Cố Lan San cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đến lúc mơ màng tỉnh lại vẫn không mở mắt ra được.

Ý thức cô nửa mơ nửa tỉnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng, chân thật nhưng lại có cảm giác như mơ. Cô chẳng thể phân biệt được.

Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Cố Lan San mới biết cô không phải đang nằm mơ, thật sự có người đến.

Cô tưởng người hầu đến gọi cô dậy ăn cơm, giờ cô vẫn chưa thấy đói hay nói đơn giản hơn cô không muốn dậy. Cố Lan San lười biếng nói một câu: "Tôi không đói, mọi người không cần quan tâm đến tôi đâu, ăn tối trước đi! Khi nào tôi đói sẽ bảo với mọi người!"

Tiếng bước chân cũng không vì những lời cô nói mà dừng lại, ngược lại càng lúc càng tiến cần. Cuối cùng, mãi đến khi cảm nhận được đệm lún xuống, Cố Lan San mới sửng sốt, cảm thấy thật sự không bình thường, lập tức tỉnh táo, mơ màng mở mắt.

Lúc này chắc cũng đã tối muộn, trong phòng không bật đèn, ánh đèn ngoài biệt thự chiếu vào khiến cho căn phòng nhuộm một màu vàng nhàn nhạt.

Cố Lan San thấy được khuôn mặt quen thuộc của Thịnh Thế. Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mới để ý đến sắc mặt Thịnh Thế hơi hồng, chắc chắn anh uống không ít rượu.

Cô vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, Thịnh Thế đã tiến lại gần, ôm cô vào lòng, úp mặt vào cổ cô, vội vàng hôn lên đó.

Hơi thở anh rất nóng, mang theo hơi rượu, nhẹ nhàng ma sát khiến Cố Lan San cảm thấy hơi ngưa ngứa.

Đôi môi nóng bỏng của Thịnh Thế hôn dọc theo cổ, từ từ lên tai, nhẹ nhàng cắn nhẹ vành tai mềm của cô. Triền miên một lúc, anh rõ ràng cảm nhận được cô gái trong lòng mềm nhũn mới ngừng lại.

Không phải bà quản gian nói anh gọi điện báo đêm nay không về sao?

Sao bây giờ lại về?

Cố Lan San lại nghĩ đến, cô còn thiếu năm ngàn tiền viện phí. Hôm nay anh lại về giúp cô.

Cân nhắc xong, Cố Lan San âm thầm hít sâu một hơi, giọng nói vẫn khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: "Có muốn tắm trước không?"

Thịnh Thế nghe cô nói như vậy liền đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng tắm. Vừa đi vừa cởi phòng tắm, liếc mắt nhìn thấy quần áo anh vứt lung tung từ giường đến cửa phòng tắm.

Một lúc sau, cô cũng không chờ Thịnh Thế nói gì, nghĩ đến mình chỉ tắm cho anh có thể dễ dàng kiếm được năm ngàn. Cô ngồi dậy, nhìn Thịnh Thế chỉ còn mặc đồ lót, hỏi: "Có cần em giúp không?"

Giọng nói cô thật bình tĩnh!

Nói xong, tận đáy lòng Cố Lan San còn cảm thấy khinh bỉ bản thân. Rõ ràng là hồi hộp muốn chết mà còn giả vờ bình tĩnh như vậy!

Chương 7.

Thịnh Thế đứng trước cửa phòng tắm, nghe thấy vậy, chậm rãi quay đầu.

Cố Lan San chỉ mặc một chiếc váy ngủ, đắp chăn nửa người nhưng vẫn để lộ bộ ngực đầy đặn, trắng nõn ra ngoài, mái tóc đen để xõa lung tung khiến cô trở nên quyến rũ không nói nên lời. Không biết là vì vừa tỉnh ngủ hay vì ánh đèn mở ảo trong phòng khiến con ngươi cô sáng hơn bình thường, đén bóng giống như em bé mới sinh, trong veo, thuần khiết, cực kỳ vô tội!

Thịnh Thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc, khóe môi hơi nhếch lên, lời nói cực kỳ ác liệt: "Tuy tôi có tiền, nhưng tiền kiếm được cũng không dễ dàng gì, không phiền cô giúp đâu! Tốn năm ngàn lận đó!"

Cố Lan San ngẩn người, đường đường là cháu đích tôn của Thịnh gia lại có thể tính toán chi li năm ngàn với cô sao? Cố Lan San liền hiểu ra, là anh cố ý khiến cô khó xử.

Cố Lan San mím môi, nếu là những người khác thì cô đã phản kích lại rồi. Nhưng đây là Thịnh Thế, cô không dám... Không, nói đúng hơn là không thể. Nếu chọc giận anh, cô sẽ là người chịu thiệt, em trai cô còn đang nằm viện.

Tắm rửa không cần còn ăn cơm nha!Cố Lan San chậm rãi hít thở, không tỏ thái độ gì nhìn người trước mặt, dịu dàng nói với Thịnh Thế: "Anh cũng uống không ít rượu rồi, có cần em nấu chút gì để anh ăn khuya không?"

"Không cần!" Thịnh Thế không bắt bẻ cô nữa, lần này anh thẳng thắn từ chối.

Cố Lan San vẫn giữ vững nụ cười, hơi nhụt chí gật đầu. Ngược lại, tâm trạng Thịnh Thế cũng tốt hơn, đẩy cửa phòng tắm, chậm rãi đi vào.Trong lòng cô nghĩ gì sao anh không hiểu cơ chứ? Chuyện cô tắm cùng, ăn cùng, ngủ chung rồi anh trả tiền cũng là sau ‘lần đó’ anh đề ra quy định này.

Đúng như mong muốn, cô thật sự để tâm đến anh hơn. Nhưng bản thân Thịnh Thế lại không cảm thấy vui vẻ gì, đặc biệt là mọi hành động của cô đều vì tiền của anh. Anh cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên muộn phiền.

Cố Lan San tựa vào đầu giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, suy nghĩ hai việc tắm chung và ăn cơm đều bị anh từ chối chỉ còn lại việc kiếm được nhiều tiền nhất – ngủ. Rốt cuộc nên làm thế nào để thực hiện được đây?

Thịnh Thế tắm xong nằm luôn lên giường.

Giường rất lớn, anh nằm một bên mà vẫn cách một khoảng với cô.

Cố Lan San nằm im một chút, phát hiện Thịnh Thế nằm bên cạnh chẳng có chút động tĩnh gì, âm thầm quan sát.

Thịnh Thế nhắm mắt nằm bên cạnh cô. Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt càng khiến cho khuôn mặt góc cạnh, hoàn mỹ của anh nổi bật hơn bao giờ hết.

Mái tóc đen hơi mất chật tự, lông mi dài, cong vút, mũi cao, thẳng tắp, dưới nữa là đôi môi trơn bóng, cằm hơi bạnh dường như có chút bực mình thể hiện vẻ kiêu ngạo.

Mặc dù như vậy, khuôn mặt anh vẫn rất đẹp trai, nổi bật.

Là nét đẹp mạnh mẽ, không giống vẻ đẹp có chút nữ tính của mấy minh tinh mới nổi hiện giờ.
 
Chương 8.

Cố Lan San quen biết Thịnh Thế cũng đã mười lăm năm. Nhưng mỗi lần nhìn khuôn mặt này vẫn không khỏi oán thán tạo hóa thật bất công!

Việc ngắm nhìn anh cũng làm cô thấy vui mắt nhưng bây giờ không phải lúc cô nằm chiêm ngưỡng sắc đẹp của anh! Cô có việc quan trọng hơn phải làm!

Cố Lan San nhìn chằm chằm một bên mặt của Thịnh Thế, trong lòng đang thầm nghĩ nên ra tay như thế nào!

Trong phòng rất yên tĩnh, cô chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm đàn ông cùng với hô hấp vững vàng của Thịnh Thế.

Anh đang ngủ sao?

Cố Lan San cắn cắn môi dưới, ánh mắt vẫn chăm chú trên người Thịnh Thế, cô cố gắng cử động một chút thấy anh cũng không có phản ứng gì.

Cố Lan San nhíu mày, cô biết anh ngủ không sâu, chẳng lẽ động tác của cô quá nhẹ sao?

Vì thế, Cố Lan San lại hơi dịch người một chút, động tác so với lần trước cũng mạnh hơn nhiều. Nhưng Thịnh Thế vẫn chẳng có phản ứng gì, hít thở chậm rãi, hình như thật sự ngủ say rồi.

Cố Lan San hơi đảo mắt một chút, kéo chăn nhưng không thể kéo được giống như bị Thịnh Thế giữ chặt.

Tuy đã kết hôn hai năm nhưng Cố Lan San vẫn rất rụt rè, không dám chủ động ôm anh. Nhưng nghĩ lại, không thể bỏ cuộc, tính đi tính lại cuối cùng cô đành giả vờ ngủ không được thoải mái, bắt đầu xoay người. Mỗi lần xoay, cô lại tiến gần Thịnh Thế hơn một chút.

Mãi đến khi cánh tay Cố Lan San chạm vào tay Thịnh Thế thì cô mới dừng lại, nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Cơ thể người đàn ông bên cạnh nóng rực khiến Cố Lan San cảm thấy có thể bỏng bất cứ lúc nào.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gần anh như vậy, nhưng trái tim cứ không tự chủ mà loạn nhịp.

Cô mím môi, làn da trắng nõn cọ cọ cánh tay anh. Cố Lan San cảm nhận rõ ràng cả người anh hơi cứng lại, cô mừng thầm nghĩ anh sắp tỉnh liền bạo dạn cọ thêm một chút, cả người Thịnh Thế giật giật.

Cố Lan San dừng động tác, theo lẽ thường thì anh sẽ không nhịn được mà nhào đến cô. Nhưng thật không ngờ, Thịnh Thế cũng chỉ hơi giật người, sau đó chẳng có động tĩnh gì nữa.

Cố Lan San biết đây là Thịnh Thế cố ý, anh chỉ muốn thấy cô lúng túng. Cố Lan San cắn răng, tiến lại gần, dựa sát vào người anh.

Thịnh Thế chậm rãi mở hai mắt, nhìn cô gái bên cạnh.

Cô không dám nhìn anh. Nhưng cô có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang quan sát mình.

Mắt anh giống như ra-đa chiếu khắp cơ thể cô, khiến cô không dám nhìn thẳng. Cố Lan San nín thở, dán sát người vào anh, cố gắng đánh thức cảm xúc của Thịnh Thế.

Cơ thể mềm mại, dường như có chút khẩn trương nên người cô hơi run. Rõ ràng cô chủ động nhưng lại mang theo vẻ vô tội như vậy! Quả thật đây chính là dụ dỗ trí mạng, khiến anh không thể kháng cự.

Ánh mắt Thịnh Thế tối lại.

Cố Lan San khẩn trương chờ đợi, phát hiện anh chẳng có hành động gì, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhưng không ngờ, cô vừa động một cái, cả người liền bị Thịnh Thế ôm chặt. Theo bản năng, cô hô nhỏ một tiếng, anh liền nhanh nhẹn xoay người đặt cô dưới thân.

Anh dán chặt môi mình lên môi cô, ngăn không cho Cố Lan San kêu lên.

Chương 9.

Sau đó, môi của anh liền đột nhiên ép xuống. Đợi cho thần trí Cố Lan San có chút phản ứng, Thịnh Thế đã cạy mở răng của cô, điên cuồng di chuyển bên trong.

Nụ hôn của anh ngày càng sâu, hôn đến mức cô có chút ngạt thở.

Đáy lòng lo lắng của Cố Lan San lúc này đã bình tĩnh trở lại, bởi vì chuyện cô cần năm ngàn, đã giải quyết được rồi.

---

Không biết qua bao lâu, hai người dần bình tĩnh lại.

Trong phòng cực kỳ yên lặng, nhưng hô hấp Thịnh Thế lại có chút nặng nề.

Cố Lan San biết đây là dấu hiệu Thịnh Thế hưng phấn.

Anh sẽ không phải muốn một lần nữa đi?

Cố Lan San nghĩ thầm, Thịnh Thế lại bắt đầu động tác.

Cô nghĩ mình thật sự không chịu nổi, hơn nữa ngày mai phải đi làm...

Vì thế, lúc Thịnh Thế chuẩn bị tiến vào, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Thịnh thế..."

Ở trên phương diện này, Cố Lan San rất ít khi hô tên anh, Thịnh Thế ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn ánh mắt xinh đẹp của Cố Lan San, có chút không tập trung "Ừm" một tiếng, tiếp tục động tác.

Chương 10.

Cố Lan San có chút khó xử, nhưng toàn thân vô cùng đau đớn, cô biết cơ thể mình không khỏe, đáy lòng cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó dùng phương thức khéo léo từ chối: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi."

Thịnh Thế vừa nghe xong, tay liền dùng lực nắm chặt thắt lưng cô. Cố Lan San bị đau đến nhíu mày, biết anh mất hứng, cô liền quan tâm chu đáo nói: "Anh uống rượu, nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không ngày mai rời giường sẽ đau đầu."

Đối với một người đàn ông như anh mà nói, chuyện mất hứng nhất là lúc đang hưng phấn liền bị cắt ngang, chuyện tức giận nhất là lúc anh vừa mới rộn rạo liền bị cự tuyệt. Đây giống như là vịt chết nấu chín đột nhiên bay!

Hơn nữa, ban đầu quyến rũ anh rõ ràng là Cố Lan San, kêu anh lúc đang nồng đậm hưng phấn dừng lại cũng là cô!

Cô rõ ràng là không muốn làm, vậy mà cứ giả vờ cực kỳ quan tâm đến anh, từ chối anh.

Thịnh Thế kìm nén tức giận, như từ trên trời bị người ta một cước đạp xuống địa ngục. Sắc mặt thâm trầm, anh nhìn mặt Cố Lan San chăm chú, một lúc sau, anh mới hừ lỗ mũi hai tiếng, cười lạnh nói: "Cố Lan San, em thật đúng là tiến bộ hơn rồi. Dám ầm ĩ kêu tôi ngừng! Tháng này em kiếm đủ tiền viện phí cho em trai rồi à?! Thế nhưng em đừng quên, còn có tháng sau, tháng sau nữa, em không muốn kiếm tiền nữa sao?"

Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng. Cô biết anh luôn giống như vị vua ngồi trên cao, không thích người khác chống lại ý anh.

Tính tình của anh có bao nhiêu khó chịu, có bao nhiêu kiêu ngạo, cô đều biết.

Chọc phải anh, cô sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Cô đúng là vừa mệt vừa đau, hơn nữa nếu cô gắng gượng cùng anh làm, làm xong, nếu bị thương nơi đó, không biết phải nghỉ ngơi bao lâu mới khỏi, tiền kiếm được cũng ít hơn, mất nhiều hơn được.

Vì vậy, Cố Lan San nằm im ở đó, đối với Thịnh Thế mắt điếc tai ngơ, mặc anh nói những lời xấu xa, sỉ nhục cô.

Dù sao không đau không ngứa, đợi anh mắng đủ, tức giận đủ, tự nhiên liền êm chuyện!

Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bộ dạng lạnh nhạt trước sau như một, cảm giác cực kỳ châm chọc, chính mình nói nhiều như vậy mà cứ như đánh vào đống bông, không có một chút tác dụng nào. Đáy lòng tức giận như bị ngọn lửa thiêu đốt, bừng bừng tăng lên. Anh chịu đựng cảm giác kích thích muốn bóp chết cô, từ trên giường, trực tiếp đứng lên. Đi đến trước tủ đồ, tìm một quần áo sạch sẽ mặc vào. Anh lấy bóp tiền từ áo khoác trên mặt đất ra, rút một tờ chi phiếu, sau đó, viết một hàng số, ký tên rồi đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống mặt Cố Lan San, miệng ngoan độc: "Không biết tốt xấu!"

Sau đó liền quay người, tiêu sái rời đi.

Cố Lan San nằm trên giường, nghe thấy tiếng xe nổ máy, phóng đi mang theo tiếng gió rít gào, sau đó thế giới liền quay về bình yên.

Toàn thân đau đớn khó chịu, dù mệt mỏi nhưng cô lại không có chút buồn ngủ nào.

Cô từ từ quay đầu, nhìn về phía tờ chi phiếu, cầm lên, nhìn dãy số phía trên, những ngón tay nắm thành quả đấm, thân thể run rẩy gắt gao.

Cái này đại biểu việc cô khuất phục tiền bạc.

Đại biểu cô là hàng hóa được tính bằng tiền.

Vợ chồng là bình đẳng, đây là chuyện tình nhà người ta. Trong hôn nhân của cô và Thịnh Thế, vĩnh viễn đều không tồn tại hai từ bình đẳng.

Bản thân cô là hàng hóa, vậy mà còn đòi bình đẳng?

Đôi mắt bồ câu của Cố Lan San nhìn chăm chú vào tờ chi phiếu trong tay, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.

Chương 11.

Cô dường như xuyên qua dãy số, nhìn thấy quá khứ đã từng...

Cố Lan San không phải họ Cố.

Ban đầu cô họ Diệp, tên là Sở Sở.

Sở Sở xinh đẹp động lòng người.

Cô người cũng như tên, bộ dạng lúc nhỏ xinh đẹp động lòng người, nhất là một đôi mắt to tròn ngập nước, đen nhánh, sáng long lanh, đặc biệt hút hồn.

Trước lúc Cố Lan San chín tuổi, cô không sống ở Bắc Kinh mà ở trong một trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí mát mẻ.

Thân thế Cố Lan San cũng không tốt, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, không rõ cha, đi theo mẹ lớn lên.

Nghe người khác nói, mẹ cô trước đây học đại học ở Bắc Kinh, sau đó, một năm kia đột nhiên bỏ học về trấn nhỏ ở, tám tháng sau sinh ra cô.

Lúc Cố Lan San bốn tuổi, mẹ cô gả cho một thầy giáo trung học ở trong trấn nhỏ, Cố Lan San có một người cha.

Lúc Cố Lan San năm tuổi, mẹ mang thai sau đó sinh ra cho Cố Lan San một người em trai, gia đình hòa thuận, vui vẻ.

Lúc Cố Lan San sáu tuổi, cha đột nhiên bị bệnh, quanh năm phải tiêm và uống thuốc, số tiền đã vượt qua khả năng gánh vác kinh tế của gia đình.

Lúc Cố Lan San bảy tuổi, đã có khả năng chăm sóc em trai, có khả năng nấu cơm, có thể ở chợ đêm bán chút đồ giúp mẹ.

Lúc Cố Lan San tám tuổi, bởi vì có người bắt nạt em trai, một mình cô đuổi đi mấy nam hài tử nghịch ngợm cùng tuổi, từ đó về sau, cô càng trở nên mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ, đã học được làm sao cho chính mình không chịu ủy khuất, ăn miếng trả miếng.

Đến lúc Cố Lan San chín tuổi, bệnh của cha đột nhiên trở nặng, cần một số tiền lớn, mẹ của cô khóc hết nước mắt, cắn chặt răng đi Bắc Kinh một chuyến. Lúc trở về, bà dẫn theo hai người mặc quần áo đẹp đẽ, một nam một nữ, nam mặc một bộ tây trang thẳng tắp, nữ mặc bộ váy màu trắng toát lên vẻ hòa nhã. Bọn họ coi cô như một món đồ chơi ở cửa hàng, đánh giá từ trên xuống dưới một chút, cho đến khi người phụ nữ hài lòng gật gật đầu, người đàn ông kia liền đưa cho mẹ cô một tờ chi phiếu. Mẹ cô nói với cô "Thật xin lỗi.", sau đó quay người rời đi. Sau đó, cô bị hai người kia đưa đến một chiếc xe đắt tiền có rèm che.

Chiếc xe đắt tiền khởi động, mang cô đi, rời xa trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam nơi cô lớn lên, rời xa mẹ và nhà của cô. Ở trong xe, cô khóc nức nở, từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, té ngã trên đất đều là chịu đựng đứng lên, rất ít khóc, nhưng bây giờ cô lại khóc to. Xe có rèm che không có chút dấu hiệu dừng lại, vẫn chạy đến Bắc Kinh.

Trong Bắc Kinh có nhà cao tầng Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua, có quá nhiều chiếc xe Cố Lan San chưa bao giờ thấy, còn có biệt thự xinh đẹp Cố Lan San chưa bao giờ chiêm ngưỡng.

Cái biệt thự xinh đẹp này là nhà mới của cô.

Biệt thự ba lầu rất đẹp, kính cửa sổ sáng ngời, trong suốt.

Cố Lan San bị hai người kia mang vào trong nhà, phòng khách rất lớn, có hai nam nữ trung niên ngồi ở trên ghế sofa, hai người mang cô vào liền chào bọn họ: "Cố tiên sinh, Cố phu nhân."

Cố phu nhân đeo vàng đội bạc, khắp người đều là kim cương sáng lấp lánh, khiến Cố Lan San không mở mắt ra được.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố phu nhân mới ôn hoà nói một câu: "Về sau ngươi là con gái Cố gia, tên là Cố Lan San."

Cố Lan San còn chưa kịp nói chuyện, liền có một tiếng cười êm tai truyền đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro