467

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUÝ PHI LÚC NÀO CŨNG MUỐN ĐƯỢC LƯỜI BIẾNG

CHƯơNG 467: TA SẮP KHÔNG XONG

Tiêu Hề Hề đứng chắn trước cửa, không để đám người kia vào.

- Không được! Đây là tẩm điện của ta. Các ngươi dựa vào cái gì tùy ý điêù tra? Ngộ nhỡ đồ đạc của ta bị các ngươi lật tung, làm hư hỏng thì sao?

Thạch Anh miệng cười nhưng lòng không cười nói:
- Đây là lệnh của Hoàng Hậu nương nương, mong Trắc Phi nương nương chớ làm khó nô tài!

Nói xong, hắn liền khoát tay ra hiêụ, lập tức có 2 ma ma cao to lực lưỡng tiến lên kéo Tiêu Trắc Phi tránh đường.

Ai ngờ bọn họ vừa đụng đến Tiêu Hề Hề, nàng bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, ngã quỵ xuống đất.

Hai ma ma liền ngây dại.

Bọn họ chỉ mới chạm nhẹ Tiêu Trắc Phi thôi, còn chưa dùng đến lực. Tiêu Trắc Phi sao lại ngã rồi?

Đây là liều mạng ăn vạ trong truyền thuyết a!

Thạch Anh cũng cho là Tiêu Trắc Phi cố ý giả vờ bị ngã, giơ tay định đỡ nàng lên. Đột nhiên, Tiêu Trắc Phi phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này, không chỉ Thạch Anh, mà tất cả mọi người ở đây đều bị doạ sợ.

Bảo Cầm phản ứng trước tiên, nhào đến ôm lấy Tiêu Trắc Phi, khóc toáng lên:
- Nương nương?! Người sao vậy? Người đừng doạ nô tỳ a!

Tiêu Hề Hề lại nôn thêm 2 ngụn máu, mặt mày trắng bệch, hô hấp càng ngày càng yếu, giống như là tùy thời liền có thể tắt thở.

Nàng khó khăn mở miệng:
- Ta sắp không xong rồi......

Bảo Cầm khóc khan cả giọng:
- Nương nương, người nhất định phải gắn gượng. Nếu như người chết, nô tỳ sẽ đi cùng người, ô ô ô!

Tiêu Hề Hề:
- Không muốn! Nếu ngươi chết, ai sẽ thắp hương, viếng mộ cho cho ta a?!

Bảo Cầm:
- Người đừng nói, đừng nói nữa mà.......

Tiêu Hề Hề liếm vết máu trên miệng:
- Khi ngươi đến viếng mộ ta, nhớ kỹ phải chuẩn bị 2 cái đùi gà nướng. Gà phải là gà mái tươi sống, không được dùng gà trống, gà trống nướng ăn không ngon, quá dai!

- ....Được!

Tiêu Hề Hề:
- Nếu như có thể, thì cúng thêm heo sữa quay, 1 bầu rượu Hoa Điêu, trái cây, bánh ngọt... Tùy theo khả năng của ngươi mà chuẩn bị, ta không kén ăn, cái gì cũng ăn được!

- Hảo!

Tiêu Hề Hề há miệng, lại ói ra máu tươi.

Bảo Cầm càng khóc lợi hại hơn:
- Người đừng nói nữa. Người sẽ không có việc gì!

Tiêu Hề Hề:
- Ta còn câu nói sau cùng......

Bảo Cầm:
- Người nói đi!

-------------- Huyền Cơ° -----+-------

Tiêu Hề Hề bắt lấy tay Bảo Cầm, khó khăn dặn dò:
- Ta cảm thấy.... Ta vẫn còn cơ hội được cứu chữa....

Nói xong, nàng liền nhắm nghiền 2 mắt, ngất lịm đi!

Bảo Cầm:
- Nương nương! Nương nương, người tỉnh lại đi! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi thái y a!

Thạch Anh lấy lại tinh thần, cho người đi gọi thái y.

Đám người cuống cuồng đem Tiêu Trắc Phi về phòng.

Thạch Anh một mực theo sau quan sát cẩn thận, phát hiện Tiêu Trắc Phi thật sự đã hôn mê, không phải giả vờ.

Lúc này, trong lòng Thạch Anh cũng hoảng sợ.

Vừa rồi Tiêu Trắc Phi là ngã trước mặt hắn. Ngộ nhỡ Tiêu Trắc Phi có gì bất trắc, Thái Tử sẽ giáng tội cho hắn.

Thái Tử không dám động vào Hoàng Hậu, nhưng xử lý một tên thái giám như hắn cũng không có gì khó khăn.

Thạch Anh lại cho thêm người đi thúc giục thái y.

Hắn gấp đến độ không ngừng đi qua đi lại.

Thái giám bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta có nên lục soát Thanh Ca Điện không?

Thạch Anh nghe nói vậy, bước chân dừng lại.

Lần này hắn phụng lệnh Hoàng Hậu đến điều tra Thanh Ca Điện, với tính cách của Tần Hoàng hậu, đừng nói Tiêu Trắc Phi ngất xỉu, cho dù nàng có chết cũng không thể khiến Hoàng Hậu thay đổi quyết định.

Vừa nghĩ tới việc phải quay về Tiêu Phòng Điện bẩm báo, Thạch Anh khẽ cắn môi, quyết định lục soát.

Bảo Cầm thấy vậy liền gào khóc ầm ĩ.
- Là các ngươi làm nương nương chúng ta thổ huyết ngất xỉu, các ngươi là hung thủ giết người. Các ngươi sẽ chết không có chổ chôn.

Thạch Anh mặt biến sắc, lập tức quát mắng:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiêu Trắc Phi tự mình ngã xuống, không liên quan đên chúng ta. Ngươi đừng mơ tưởng đem chuyện này đổ lên đầu ta!

Bảo Cầm vừa khóc vừa nói:
- Nếu không phải tại các ngươi, nương nương nhà ta sao lại ngất xỉu? Người còn nôn nhiều máu như vậy, không biết còn có thể sống được bao lâu? Đám lang tâm cẩu phế các ngươi, ỷ vào có Hoàng Hậu chống lưng liền xem mạng người như cỏ rác. Chờ đến khi Thái Tử trở về, ta nhất định sẽ đi cáo trạng, thỉnh cầu Thái Tử làm chủ cho nương nương nhà ta!

Thanh Tùng thấy thế cũng khóc theo:
- Nương nương nhà ta thật đáng thương a! Người nhất định phải cố gắng lên. Nếu như người bị bọn cẩu nô tài này làm hại chết, ta sẽ liều cái mạng này, cũng lấy lại công đạo cho người a!

Hắn vừa khóc vừa hét to, lôi kéo đám cung nữ thái giám trong Thanh Ca Điện cũng khóc theo. Bọn họ vừa khóc vừa nháo, chỉ thiếu nằm trên đất lăn lộn.

Thạch Anh tức đến thở hổn hển:
- Các ngươi... Các ngươi một lũ lưu manh vô lại! Đây là cách Tiêu Trắc Phi dạy dỗ các ngươi sao? Các ngươi đem lễ nghĩa quy củ cho chó ăn rồi sao?

Bảo Cầm không để ý hắn đang chửi gà mắng chó, tiếp tục diễn:
- Hung thủ giết người. Các ngươi đều là hung thủ giết người. Các ngươi chết sẽ  không yên thân! Ô ô ô!

Những người khác cũng theo sát phía sau, phối hợp diễn xuất.

- Các ngươi là quân giết người!

Thạch Anh tức gần ngạt thở.

Hai bên cứ giằng co như vậy, không ai nhượng bộ ai.

Mãi cho đến khi thái y ôm hòm thuốc chạy vào. Bọn người Bảo Cầm mới nín khóc.

Thái y chữa trị một phen, tính mạng Tiêu Trắc Phi xem như giữ được.

Thái y kê đơn thuốc, cho người đem đi sắc.

Thạch Anh kéo thái y qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Tiêu Trắc Phi mắc phải bệnh gì? Sao lại nôn ra máu?

Thái y nói đúng sự thật:
- Nương nương chính là do trúng độc!

Thạch Anh kinh hãi:
- Tiêu Trắc Phi cũng trúng độc?

Thái y:
- Từ triệu chứng xem ra là cùng loại độc mà Bạch Trắc Phi, Lý Trắc Phi, Đoạn Lương Đệ trúng phải.

Nói cách khác, Tiêu Trắc Phi cùng 3 người kia đều cùng bị 1 người hạ độc.

Thạch Anh không thể nào ngờ sự tình lại phát triển thành ra như vậy.

Hắn nói với đám ma ma thái giám:
- Các ngươi ở đây trông chừng. Ta đi một chuyến rồi quay lại.
- Dạ.

Sau khi rời khỏi Thanh Ca Điện, Thạch Anh vội vã trở về Tiêu Phòng Điện, đem chuyện Tiêu Trắc Phi trúng độc bẩm báo lại Tần Hoàng Hậu.

Tần Hoàng Hậu cũng rất bất ngờ.

Bà ta thực chất không quan tâm là ai hạ độc. Bà chỉ muốn lợi dụng chuyện này bắt Tiêu Trắc Phi, dùng nàng uy hiếp Thái Tử.

Gần đây Thái Tử cùng Tần Liệt phụ trách kỳ thi mua xuân toàn quốc, 2 bên nảy sinh mâu thuẩn, giằng co không xong.

Nếu là trước kia, Tần Hoàng Hậu chỉ cần nói 2 câu, Thái Tử sẽ ngoan ngoãn nhương bộ. Nhưng hôm nay đã khác, địa vị của Thái Tử càng ngày vững chắc, không còn nghe lời như trước.

Tần Hoàng Hậu chỉ có thể ra tay từ những người xung quanh Thái Tử.

Lần trước, Thái Tử vì Tiêu Trắc Phi mà ngang nhiên đối đầu Hoàng Hậu. Từ việc này cho thấy, Thái Tử là rất để ý Tiêu Trắc Phi.

Kỳ thực, Tần Hoàng Hậu sớm đã muốn ra tay với Tiêu Trắc Phi. Nhưng Tiêu Trắc Phi bình thường đều ở lì trong Thanh Ca Điện. Thỉnh thoảng nếu có ra ngoài, thì cũng dính cùng một chổ với Thái Tử. Căn bản là không có cơ hội ra tay.

Cuối cùng thì cơ hội tốt cũng đã bày ra trước mắt, Tần Hoàng Hậu đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#không