12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Chính Hàn bị đau nên hơi rụt người lại.
Thôi Thắng Triệt thấy được Doãn Chính Hàn thật sự rất kháng cự mình, con ngươi hơi trùng xuống. Anh kéo giãn khoảng cách với Doãn Chính Hàn, thả cổ tay cậu ra, im lặng một lát mới hỏi:

"Hải Đăng?"

Ngoài Hải Đăng ra, trong trường không có mấy người dám động vào Doãn Chính Hàn, mặc dù cậu là tên nhà giàu mới nổi, nhưng cũng là kẻ có tiền thứ thiệt.
Trong ấn tượng của Thôi Thắng Triệt mấy lần Doãn Chính Hàn đánh nhau đều là đánh với Hải Đăng.
Nhưng rất hiếm khi Doãn Chính Hàn bị thương. Ít nhất là không bị thương trên mặt.

Lúc này, những vết thương trên mặt Doãn Chính Hàn cực kì gai mắt, giống như là hộp màu trắng muốt bị quấy loạn lên với sắc đỏ, khiến lòng người cảm thấy nóng nảy. Nhưng đồng thời lại mang đến một vẻ đẹp lạ thường sau khi bị làm nhục.
Không giống với nét đẹp đơn thuần trong sáng thường ngày.
Nhưng Thôi Thắng Triệt vẫn cảm thấy cực kì khó coi, bởi vì nó là do tay người khác tạo ra.

"Tự tôi sẽ xử lý." Doãn Chính Hàn tránh né cái nhìn của Thôi Thắng Triệt, không có nói phải hay không phải, nhưng như vậy cũng gần như đã thừa nhận là do Hải Đăng.

Thôi Thắng Triệt mỉm cười: "Em muốn xử lý như thế nào?"

Doãn Chính Hàn tựa trên tường, ngón tay siết chặt quai cặp, nhẹ nhàng nói: "Ăn miếng trả miếng."

Hải Đăng tìm người đánh cậu, cậu cũng có thể tìm người đánh Hải Đăng. Bây giờ nhà họ Hải còn chưa đạt tới trình độ giậm chân một cái khiến cả tỉnh A chấn động như ở trong truyện, nhà họ Doãn cũng không phải chỉ biết ăn cơm, chặn đánh Hải Đăng thì nhà họ có thể làm gì cậu?

Đây là lần đầu tiên Doãn Chính Hàn để lộ móng vuốt trước mặt Thôi Thắng Triệt, Thôi Thắng Triệt nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Được."

Doãn Chính Hàn không hiểu nhìn Thôi Thắng Triệt, anh ta được cái gì?
Đứng với Thôi Thắng Triệt một lúc, ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh. Cậu giơ tay đẩy Thôi Thắng Triệt ra, buồn bực vứt lại một câu "Tôi về đây" xong phi thẳng xuống lầu, chỉ sợ Thôi Thắng Triệt lại chặn mình lại.

Ở trên xe taxi, Doãn Chính Hàn gọi điện cho Phạm Văn Thao nói là mình bị ngã, dạo gần đây Doãn Chính Hàn rất ngoan nên Phạm Văn Thao cũng không nghĩ nhiều, còn dặn cậu đi về cẩn thận.
Cúp điện thoại, Doãn Chính Hàn ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Chính Hàn cảm thấy chắc chắn đầu mình bị úng nước rồi, thế mà vừa rồi cậu lại có ảo giác Thôi Thắng Triệt đứng về phía mình.

Biệt thự nhà họ Doãn trang hoàng đến nguy nga lộng lẫy, chỉ thiếu điều dùng gạch vàng xây tường nữa thôi. Sân trước trồng đầy các loại hoa hồng nhập khẩu, có thợ làm vườn chuyên nghiệp chăm sóc, phía sau còn có hồ nước, trong khuôn viên của biệt thự thậm chí còn nuôi cả ngựa.

Hôm nay mọi người đều ở nhà, Doãn Chính Hàn vừa đẩy cửa bước vào, vài cặp mắt trong phòng khách đã lập tức nhìn về phía cậu. Doãn Hoàng Anh bật khỏi ghế sô pha: "Hàn Hàn, sao con lại bị như thế này?"

Bà Điền còn khoa trương hơn, đẩy Doãn Hoàng Anh ra, chạy đến trước mặt Doãn Chính Hàn, ngửa đầu xem xét, còn quay cậu mấy vòng, chửi ầm lên: "Thằng trời đánh nào dám đánh cháu tôi thành ra thế này hả? Doãn Hoàng Anh, Doãn Hoàng Anh, xe đâu, mau đưa Hàn Hàn đến bệnh viện, đến bệnh viện xong rồi đến trường học, chuyện này mà không có lời giải thích đàng hoàng cho tôi thì không xong đâu!"

Sao Doãn Hoàng Anh có thể không nghe lời mẹ của mình được, vội vàng cầm chìa khóa xe trên bàn trà, liên tục vâng dạ.
Doãn Chính Hàn vẫn chưa có cơ hội mở miệng, đợi bà Điền chạy lên chạy xuống thu thập hàng nóng, cậu mới nói với Doãn Hoàng Anh: "Con bị ngã ở trường, không có gì đâu."

"Có cc!" Doãn Hoàng Anh chống nạnh, mặc dù xuất thân nông thôn nhưng ông cũng đọc không ít sách, trình độ văn hóa hoàn toàn không thấp, là một người đàn ông thô lỗ có học thức: "Ba mày đánh nhau còn nhiều hơn mày ăn muối! Mày nhìn cái mặt mày đi, rõ ràng là đánh nhau với người ta, còn đánh thua nữa!"

"..." Doãn Chính Hàn bó tay: "Ba, con tự xử lý được."

Doãn Hoàng Anh trợn mắt, Đỗ Lệ Bình mẹ của Doãn Chính Hàn bỗng lên tiếng, bà vẫn dựa trên ghế sô pha, ung dung sơn móng tay, thản nhiên nói: "Để Hàn Hàn tự xử lý đi, lớn như vậy rồi, chẳng lẽ đánh nhau thua còn muốn phụ huynh đi giải quyết cho?"

Bà Điền rõ ràng không đồng ý, từ nhỏ Doãn Chính Hàn đã được cưng chiều, Đỗ Lệ Bình rất ít khi nhúng tay vào chuyện dạy dỗ Doãn Chính Hàn, mà cũng không có thời gian nhúng tay, nhưng một khi đã nhúng tay thì đúng là nói một không nói hai.

"Mẹ, Hàn Hàn đã lớn vậy rồi, có phải trẻ con ba tuổi đâu, tự nó phải biết đánh trả. Mẹ xen vào thì liệu bạn học của nó có cười chết cháu mẹ không?"

Bà Điền ngẫm nghĩ một hồi, ầy, đúng là thế thật.
Doãn Hoàng Anh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Có phải là thằng nhóc nhà họ Hải kia không?"

Doãn Chính Hàn đang định hỏi tại sao ba lại biết, sau đó lại nghĩ ra, Doãn Hoàng Anh đoán được chắc chắn là do trước đó nguyên thân đã từng nói chuyện với ông, bèn gật đầu thừa nhận.

Doãn Hoàng Anh cười khẩy mấy tiếng: "Cho nó một bài thôi, hôm trước chú hai nhà nó vẫn còn muốn đàm phán hợp đồng với anh họ con, anh họ con sắp đồng ý rồi, để ba gọi cho thằng bé bảo hủy luôn, có trách thì chỉ trách chú hai nhà nó có đứa cháu trai như thế, há há."

Doãn Chính Hàn: "..."

Nhà họ Doãn không được coi là nhà quyền quý, nhưng lại làm ăn lớn, qua lại với rất nhiều gia tộc khác, cũng chỉ còn thiếu một bước chân nữa thôi.
Đỗ Lệ Bình gọi Doãn Chính Hàn đến trước mặt mình, dì giúp việc lên lầu xả nước nóng vào bồn tắm, bà Điền đi nấu canh gừng, cả nhà xoay quanh Doãn Chính Hàn.

"Có đau không?" Đỗ Lệ Bình hỏi.
Doãn Chính Hàn rũ mắt: "Không ạ."

Đỗ Lệ Bình vỗ tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Phải trả lại cho đủ, biết chưa? Có là chó cắn con thì con cũng phải cắn trả. Có nghe không?"

Đến câu cuối, giọng điệu của bà bỗng trở nên nghiêm khắc.
Da đầu Doãn Chính Hàn tê rần, cậu đáp: "Vâng ạ."

Ở trong nhà này Đỗ Lệ Bình mới thật sự là người nói một không nói hai, kể cả trong truyện, nếu như không phải do Doãn Chính Hàn cản trở thì nhà họ Doãn ở trong tay bà hoàn toàn có thể quyền thế như nhà họ Thôi. Nhưng nguyên thân lại hết lần này tới lần khác để nhà họ Doãn phải thu dọn cục diện rối loạn cho mình, cơ nghiệp bao năm của nhà họ Doãn cứ thế bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Dạy dỗ Doãn Chính Hàn xong, Đỗ Lệ Bình lại ngả ra ghế sô pha, tiếp tục thong thả sơn móng tay. Bà có một khí chất dịu dàng, vẻ ngoài cũng hiền thục, hoàn toàn không thấy được chút đặc điểm nào của một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng chính một người phụ nữ như vậy lại khiến cả nhà họ Doãn chỉ nghe theo lời bà.

Doãn Chính Hàn tắm nước nóng xong, nằm ở trên giường, tin nhắn Wechat của Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú đã chiếm lĩnh màn hình.

[Văn Tuấn Huy: Hàn Hàn có đây không có đây không có đây không?]

[Hồng Trí Tú: Hàn Hàn, Văn Tuấn Huy bảo ông bị người ta đánh? Đứa nào?]
...
Doãn Chính Hàn kể tóm tắt lại cho hai người kia xong, Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú gần như trả lời trong tích tắc, nhao nhao muốn đánh gãy chân gãy tay Hải băng, treo ngược lên xà nhà để chảy máu ba ngày ba đêm, xong rồi ném ra nắng chói cho khô thây luôn.

Doãn Chính Hàn nhờ Văn Tuấn Huy liên hệ với mấy người, Văn Tuấn Huy hiểu ý Doãn Chính Hàn, trả lời ok, Hồng Trí Tú cũng bắt chước theo trả lời ok.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn cứ rào rào, màn mưa lan tràn bao phủ lấy cả thành phố, tạo nên một khung cảnh mông lung gần như là ảo ảnh.

Doãn Chính Hàn nhìn lên trần nhà, mặt mày trở nên âm u, từ lúc cậu trở thành nguyên thân đến giờ, chưa từng nghĩ tới chuyện trêu chọc bất cứ ai, luôn cố gắng tránh né Thôi Thắng Triệt và nam chính, nhưng gần như chẳng có chuyện nào được như ý.

Cậu chỉ muốn ngăn ngừa những chuyện có thể sẽ xảy ra, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu sợ hãi hay hèn nhát.
Người cậu sợ chỉ có Thôi Thắng Triệt sâu không lường được, hay là nam chính cao quý của giới kinh doanh trong tương lai, nhưng chắc chắn không phải thằng nhóc Hải Đăng mười mấy tuổi trẻ trâu vắt mũi chưa sạch.

Doãn Chính Hàn không muốn gây phiền toái, nhưng con thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người, huống hồ, cậu không phải là thỏ.
Ngày hôm sau, Doãn Chính Hàn vẫn theo thường lệ đúng giờ đi đến trường.
Doãn Hoàng Anh và Đỗ Lệ Bình đều có việc riêng, trong nhà có hai lái xe thì đều bị trưng dụng cả, Doãn Chính Hàn đành phải tự đón xe đến trường. Cậu che ô đứng ở đầu đường, con đường nhựa dưới màn mưa trải dài tít tắp không thấy được điểm cuối, một chiếc xe Bentley màu đen xuyên qua màn mưa đỗ trước mặt Doãn Chính Hàn.

Từ bên ngoài không thấy được trong xe, Doãn Chính Hàn còn tưởng là người ở cùng khu nhà, lùi lại mấy bước nhường đường.
Cửa xe được mở ra, mưa như một tấm rèm ngọc ngà che khuất tầm nhìn, khiến cho gương mặt của người ngồi trong xe trở nên mờ ảo không rõ, nhưng Doãn Chính Hàn cảm nhận được, người ngồi trong xe đang nhìn mình.
Doãn Chính Hàn hơi híp mắt muốn nhìn xem là ai.

Cửa sổ xe của ghế phụ chậm rãi hạ xuống, giọng nam trung niên khàn khàn vang lên: "Có phải là bạn học Doãn Chính Hàn không ạ? Cậu chủ nhà chúng tôi mời ngài lên xe ạ."

Thái độ cung kính khiêm nhường, tràn ngập hương vị của nhà quyền quý này, tay cầm dù của Doãn Chính Hàn lập tức siết chặt, là Thôi Thắng Triệt.
Doãn Chính Hàn còn đang do dự, không hiểu vì sao, người đàn ông trung niên ở ghế phụ đã lặp lại lần nữa, thậm chí cả động cơ xe cũng tắt, Doãn Chính Hàn không lên xe, bọn họ sẽ không đi.
Doãn Chính Hàn gập dù, ngồi xuống ghế sau, vừa quay sang đã đối mặt với ánh mắt của Thôi Thắng Triệt. Anh vẫn luôn nhìn Doãn Chính Hàn.

Doãn Chính Hàn nhìn thành ghế phía trước mặt, ánh mắt thản nhiên, nhưng khóe mắt cậu có thể thấy được ngón tay của Thôi Thắng Triệt đang đặt trên đầu gối, nhịp được nhịp mất mà gõ. Cả người anh lười biếng chán chường tựa vào thành ghế, dáng vẻ như thể chưa tỉnh ngủ, cảm giác xa cách và lạnh lùng đồng thời tản ra từ gương mặt.

Đây mới thật sự là Thôi Thắng Triệt, sự tồn tại khiến người khác không dám nhìn thẳng. Chứ không phải là lớp ngụy trang thiếu niên học bá lạnh nhạt ở trường.
Yết hầu Doãn Chính Hàn nghẹn lại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng dời lực chú ý.

Cách trường học càng ngày càng gần, bóng dáng học sinh hai bên đường cũng nhiều hơn. Xe chậm rãi dừng lại ở trước cửa trường học, Doãn Chính Hàn cầm cái dù ướt đẫm, trơ mắt nhìn cửa xe phía Thôi Thắng Triệt mở ra.

Thôi Thắng Triệt xuống xe trước, cầm ô, ánh mắt lại nhìn Doãn Chính Hàn, anh nói với giọng điệu thản nhiên: "Xuống xe."

Doãn Chính Hàn giả vờ như không nghe thấy, đẩy cửa xe bên phía của mình, nhưng không mở được: "..." Đệt!

Thôi Thắng Triệt quá nổi bật, học sinh đi ngang qua gần như sẽ nhìn về phía bên này, Doãn Chính Hàn cực kì hối hận, đáng lẽ lúc ấy cậu không nên bị ma xui quỷ khiến mà trèo lên xe Thôi Thắng Triệt mới phải. Bây giờ thì đâm lao phải theo lao thôi, cậu ngồi chung xe với Thôi Thắng Triệt, lại còn là xe của nhà Thôi Thắng Triệt, Doãn Chính Hàn đã có thể đoán được chủ đề hot nhất của ngày hôm nay là gì.

Doãn Chính Hàn bất chấp, người còn chưa xuống tới nơi, cái ô đã thò ra ngoài, Thôi Thắng Triệt không nói gì, lùi về sau mấy bước.
"Cám ơn." Doãn Chính Hàn qua loa vứt ra hai chữ, không nhìn Kim Thái Hanh mà cứ thế đi thẳng, mặc dù mặt của cậu bị ô che khuất, nhưng bạn cùng lớp hoàn toàn có thể nhận ra.

Doãn Chính Hàn không được yêu quý là vì tính cách của hắn, nhưng vẻ ngoài lại đứng đầu lớp, thân hình kia, khí chất kia, nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.
Doãn Chính Hàn ngồi xuống, Tằng Hiểu ngồi đằng sau lập tức vỗ vai cậu, thần thần bí bí hỏi: "Nghe nói cậu và Thôi Thắng Triệt sống chung à?"

Doãn Chính Hàn: "..."

"Gặp ở trên đường, tiện đường nên đi chung thôi." Dáng vẻ Doãn Chính Hàn rất tự nhiên. Tằng Hiểu nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát nét mặt của cậu, không có bong bóng màu hồng bay lên, trước kia chỉ cần được nói chuyện với Thôi Thắng Triệt hai câu thôi là Doãn Chính Hàn sẽ vui vẻ cả ngày, bây giờ... Chả thấy gì cả.
Tằng Hiểu thất vọng bò ra bàn, mở diễn đàn lên, trang đầu có một bài đăng của ai đó ẩn danh, là ảnh chụp Doãn Chính Hàn bước xuống từ xe của Thôi Thắng Triệt, có lẽ người kia vốn chỉ định chụp Thôi Thắng Triệt thôi, nhưng Doãn Chính Hàn lại vô tình lọt vào ống kính.

Trong trận mưa giăng lối, hai người thiếu niên như bước ra từ trong tranh, màn mưa trắng xóa mờ ảo như làn khói bao phủ lấy họ, tất cả cảnh vật xung quanh chỉ để làm nền.
Tiếc thật đấy, Doãn Chính Hàn lại không còn thích Thôi Thắng Triệt nữa rồi.
Mưa từ sáng đến trưa, rồi lại rào rào không ngớt đến chiều, cả thế giới trở nên ướt sũng.

Hải Đăng nghe bạn học nói là có người tìm, lúc bước vào rừng cây nhỏ, không hiểu sao gã lại cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc, cực kì, cực kì quen thuộc.
Doãn Chính Hàn cầm ô, chậm rãi bước ra từ sau thân cây, cậu hơi ngả dù về phía sau, tươi cười: "Chào buổi chiều."

Hải Đăng: "..."

Đm.
"Mày chơi tao?" Hải Đăng thấy trước sau bỗng xuất hiện thêm mấy người vừa nhìn đã biết là từ ngoài trường vào, không thể lùi được nữa, đành hung tợn nói với Doãn Chính Hàn.

Doãn Chính Hàn còn rất đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Đúng rồi."

Văn Tuấn Huy đứng bên cạnh Doãn Chính Hàn, cậu thiếu niên cao to lần đầu tiên lộ vẻ lạnh lùng: "Không ai cấm mày theo đuổi Thôi Thắng Triệt,  Chính Hàn cũng đã nói là từ bỏ Thôi Thắng Triệt rồi, mày không hiểu tiếng người à?"

Hồng Trí Tú ở bên cạnh đá Văn Tuấn Huy một cái: "Ê chó Huy, trông mày như này lại đẹp trai ra phết."

Văn Tuấn Huy: "Chỉ đẹp trai thôi à?"

"..." Hồng Trí Tú: "Giờ thì đéo giống người nữa rồi."

Không biết Doãn Chính Hàn tìm mấy người này ở đâu, họ hoàn toàn không nương tay với Hải Đăng, mặc dù không đến nỗi là đánh chết người, nhưng gần như từng cú đấm đá đều khiến Hải Đăng không thể đỡ được.

Doãn Chính Hàn đi tới, từ trên cao nhìn Hải Đăng vẫn ngoan cố không chịu nằm xuống, nghiêng đầu cười một tiếng, nâng chân lên, giẫm một phát thật mạnh lên vai Hải Đăng, Hải Đăng lập tức ngã xuống, định đứng lên nhào tới ăn thua đủ với Doãn Chính Hàn, mấy người xung quanh đã nhanh tay lẹ mắt mà đè gã lại.
Doãn Chính Hàn che ô, ngồi xuống, cán ô tựa vào vai, cậu cười như không cười: "Hải Đăng, mày không động vào tao, tao cũng sẽ không động vào mày. Lần một lần hai nhưng sẽ không có lần ba, mày nghĩ sao mà lại thấy Doãn Chính Hàn này dễ chơi chứ?"

Cả người Hải Đăng ướt đẫm, ngẩng đầu hung tợn nhìn Doãn Chính Hàn: "Tại vì mày ngu."

Nam chính là một tên cực kì cứng đầu, nếu như không phải dựa vào bản chất không chịu khuất phục này, nhà họ Hải về sau cũng đã không phát triển thành tình trạng khiến người ta nhìn mà phát khϊếp như thế.
Doãn Chính Hàn đứng lên, nhìn xuống, thản nhiên nói: "Vậy để chúng ta cùng nhìn xem, là mày ngu hay là tao ngu."

Hồng Trí Tú đứng ở phía sau vỗ vai Văn Tuấn Huy, lặng lẽ nói: "Mày có thấy Hàn Hàn bây giờ rất khác không, có vẻ càng ngày càng lợi hại."

Văn Tuấn Huy liếc nó: "Đây là chuyện tốt."

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, Hải Đăng loạng choạng đứng dậy, Doãn Chính Hàn nhìn gã: "Mày không phục thì cứ tới đây, Doãn Chính Hàn này sẽ chơi với mày."

"Hàn Hàn, đi thôi!" Hồng Trí Tú vẫy tay gọi cậu.

Doãn Chính Hàn quay người rời đi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm để lại cho người phía sau.
Văn Tuấn Huy đang giả vờ hút thuốc lá với mấy người kia, tên cầm đầu cười hớn hở, mang theo điệu bộ lấy lòng: "Mấy loại chuyện này, lần sau cứ gọi cho tôi, tôi lo hết."

"..." Văn Tuấn Huy liếc sang phía bên kia: "Để xem." Hải Đăng trông không có vẻ gì là sẽ từ bỏ.

Nhìn mấy nhân vật chính chậm rãi rời khỏi khoảng sân, mấy người kia chép miệng cảm thán: "Học sinh bây giờ, chậc, ghê gớm vãi, học hành cũng không..."

"Đại ca, bạn học kia chuyển cho mỗi người chúng ta năm ngàn!"

"Học hành thật tốt, thật quá tốt luôn!"

Hải Đăng và Doãn Chính Hàn đi ngược hướng nhau, gã chưa từng chật vật như vậy, lấy điện thoại ra gọi cho lái xe trong nhà, vừa cúp máy xong thì trước mặt có người đi tới.
Bởi vì bị dù che khuất, cộng thêm mưa, Hải Đăng cực kì bực bội, nhìn cũng không thèm nhìn đã gào lên: "Đm chúng mày vẫn còn nữa à?!"

Từng hạt mưa bắn lên mặt dù màu đen đang chậm rãi ngả về sau, là Thôi Thắng Triệt.
Cốt truyện mạnh mẽ như vậy đấy. Tất cả các nhân vật không thể không đi theo tình tiết mà tác giả đã định ra, việc Doãn Chính Hàn xuất hiện ở đây chỉ ảnh hưởng đến cốt truyện và các nhân vật có liên quan đến nguyên thân.
Mà Hải Đăng và Thôi Thắng Triệt lại không có dính dáng gì đến Doãn Chính Hàn.

Hải Đăng vẫn say mê Thôi Thắng Triệt như trước, tất cả lửa giận của gã lập tức tắt ngấm vào khoảnh khắc nhìn thấy Thôi Thắng Triệt . Gã há mồm, mắt nhắm rồi mở, giật mình nhận ra lúc này trông mình thảm hại ra sao, lập tức vuốt đi nước mưa trên mặt, còn rũ chiếc ô trong tay rồi mở ra cầm lên.

"Sao cậu lại ở đây?" Hải Đăng hỏi.
Thôi Thắng Triệt không quen Hải Đăng, không chỉ là không quen, Thôi Thắng Triệt hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với người trước mắt. Điều duy nhất anh biết là gã luôn đánh nhau với Doãn Chính Hàn.

Hải Đăng đứng trước mặt Thôi Thắng Triệt lập tức ỉu xìu, muốn nhìn anh mà lại không dám.

Thôi Thắng Triệt xuất thân nhà quyền thế, là đứa con cưng chân chính của ông trời, người bình thường đứng ở trước mặt anh hít thở không được, cảm thấy mặc cảm là chuyện bình thường.

"Đừng động vào Doãn Chính Hàn." Thôi Thắng Triệt nhẹ nhàng nói trong tiếng mưa rơi ồn ã, nhưng mấy chữ này lại như tiếng sấm nổ bên tai Hải Đăng.
Gã thậm chí không màng đến đau nhức trên cơ thể, dù trên tay cũng không cầm được nữa, hoàn toàn quên mất việc phải duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt Thôi Thắng Triệt: "Cậu thích nó?"

Thôi Thắng Triệt trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng bản chất lại vô cùng xấu xa, anh nhếch môi: "Liên quan gì tới cậu?"

Hải Đăng không thể tin được, gã muốn soi ra cho bằng được cảm xúc không đành lòng phức tạp nào đó trên mặt Thôi Thắng Triệt, nhưng cái gì cũng không có. Con ngươi Thôi Thắng Triệt như trận tuyết đầu đông, rộng mở tinh khiết và sáng trong.

Anh không để bất cứ ai vào mắt, cũng không thấy được tấm chân tình của bất cứ kẻ nào.
Thôi Thắng Triệt chỉ quan tâm đến chính mình. Bây giờ anh có hứng thú với Doãn Chính Hàn, nên trong mắt chỉ có Doãn Chính Hàn.
Hải Đăng muốn hỏi "Cậu ở trước mặt tôi che chở cho nó như vậy không sợ tôi sẽ càng thêm nặng tay mà trả thù nó sao?" Nhưng gã còn chưa kịp nói ra, Thôi Thắng Triệt đã lên tiếng.

"Nhà họ Hải các người đi được đến đây cũng không dễ dàng đâu, đừng manh động." Giọng điệu của Thôi Thắng Triệt vừa thờ ơ vừa mất tập trung, nhưng sự áp bức giữa hàng lông mày lập tức phóng thẳng về phía Hải Đăng.
Hải Đăng trơ mắt nhìn Thôi Thắng Triệt rời đi, khi nào, rốt cuộc là từ khi nào, Thôi Thắng Triệt đã để ý Doãn Chính Hàn.
Gã biết Doãn Chính Hàn xinh đẹp, cho tới bây giờ vẫn luôn biết. Nhưng trước kia Doãn Chính Hàn quá đáng ghét, có đẹp cỡ nào cũng không cứu được cái đức hạnh chó má. Gần đây, Doãn Chính Hàn thật sự xinh đẹp, buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ Doãn Chính Hàn đứng trên sân khấu kia gần như đã khiến Hải Đăng phải mất hồn.

Bây giờ đến cả Thôi Thắng Triệt cũng bị Doãn Chính Hàn quyến rũ sao?
Hải Đăng nhìn cơn mưa to giăng kín bầu trời, trở nên mờ mịt, giây phút biết Thôi Thắng Triệt chú ý đến Doãn Chính Hàn, Hải Đăng gần như muốn gϊếŧ người, nhưng Thôi Thắng Triệt lại dùng nhà họ Hải uy hϊếp gã.
Vì Doãn Chính Hàn mà làm đến cả mức đó ư?

Doãn Chính Hàn trở lại lớp học thì không thấy Thôi Thắng Triệt, cậu chỉ liếc nhìn một cái, Tằng Hiểu đã lập tức nói: "Lớp trưởng vừa đi ra ngoài xong.

"..." Doãn Chính Hàn ngồi xuống, không mặn không nhạt nói: "Ai quan tâm cậu ta đi chỗ nào."

Cậu vừa dứt lời, Thôi Thắng Triệt đã xuất hiện, anh treo dù lên cửa sổ phía hành lang, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn Doãn Chính Hàn trong lớp.
Doãn Chính Hàn cũng vừa mới từ bên ngoài về, trên người vẫn còn hơi nước, thị lực của Thôi Thắng Triệt cực kì tốt, anh lập tức thấy được gương mặt trắng nõn của Doãn Chính Hàn, cái cổ được giấu kín đã lộ ra một nửa, có vẻ cực kì ngây thơ vô hại, nhưng chính người này lại có thể giẫm người khác dưới chân, dữ dằn nói "Mày không phục thì cứ tới đây, Doãn Chính Hàn này sẽ chơi với mày".

Có lẽ trong mắt Hồng Trí Tú, Văn Tuấn Huy hay thậm chí là Hải Đăng, Doãn Chính Hàn khi ấy khiến cho họ cảm thấy quá lạnh lùng, tuyệt đối không được xâm phạm. Nhưng trong mắt Thôi Thắng Triệt đứng cách đó không xa, lại chỉ như thấy một bé mèo nhà đã giương ra bộ móng vuốt còn chưa được xem là sắc bén.

Đến giờ tự học buổi tối, mưa hơi tạnh, tan học cái lại bắt đầu rả rích. Văn Tuấn Huy đưa dù của mình cho Minh Hạo, cậu ta về chung đường với Hồng Trí Tú, che chung ô với nó cũng được.

Tằng Hiểu ngồi sau Doãn Chính Hàn lại đang đứng ở hành lang chống nạnh: "Mẹ nó, đứa nào cầm dù của bà rồi hả? Cho chết mất xác luôn đi!"

Doãn Chính Hàn: "..."

Doãn Chính Hàn có người nhà tới đón, cậu bèn đưa ô của mình cho Tằng Hiểu. Tằng Hiểu sững sờ, con mắt lập tức sáng lấp lánh: "Ôi, Hàn Hàn tốt bụng quá, nhưng cậu cho tôi mượn dù thì cậu về kiểu gì bây giờ?"

"Lát nữa ba tôi sẽ đến đón."

Tằng Hiểu không từ chối nữa: "Vậy sáng mai tôi mời cậu bữa sáng nha!" Cô cầm dù của Doãn Chính Hàn, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Doãn Chính Hàn đứng ở ban công ngoài hành lang, đợi Doãn Hoàng Anh đến đón mình.

Thôi Thắng Triệt đi từ trong lớp ra, đứng sau lưng Doãn Chính Hàn, đứa bé này ngay cả gáy cũng đẹp hơn người bình thường.

"Tôi đưa em xuống lầu." Thôi Thắng Triệt nói.

Doãn Chính Hàn quay người, tựa vào ban công, ngước mắt nhìn về phía Thôi Thắng Triệt, trái tim siết chặt khi đối mặt với con ngươi màu mực kia. Cậu chậm rãi thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng từ chối: "Tôi không cần."

Dù không có Hải Đăng thì Doãn Chính Hàn cũng không muốn có gì đó với Thôi Thắng Triệt, hai người bọn họ căn bản không cùng một thế giới.
Nhưng Doãn Chính Hàn cũng không muốn đắc tội Thôi Thắng Triệt, chủ yếu là vì đắc tội không nổi, hiện giờ cậu cũng chưa hiểu vì sao Thôi Thắng Triệt lại có vẻ không ghét mình.

Đó là việc Doãn Chính Hàn cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu nhất lúc này.
Cậu cố gắng nhẫn nhịn, má hơi phồng lên, cuối cùng vẫn hỏi: "Không phải là anh chán ghét tôi sao?"

Doãn Chính Hàn rất hàm súc biểu đạt ý tứ của mình, lời ngầm chính là, ngài không thích thì cách xa tôi một chút, đừng có để ý đến tôi được không?
Thôi Thắng Triệt nhìn Doãn Chính Hàn, hơi nhíu mày, im lặng không nói gì.
Doãn Chính Hàn trông cực kì dè dặt, cộng thêm nước da trắng nõn non mịn, đôi con ngươi đen láy trong veo tinh khôi, cực kì, cực kì khiến lòng người ngứa ngáy.

"Được rồi, coi như tôi không nói gì hết." Doãn Chính Hàn chịu thua, cậu không chịu được ánh mắt tĩnh lặng có thể dìm chết người này của Thôi Thắng Triệt, lại tựa vào ban công.

"Không có chán ghét." Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Thôi Thắng Triệt truyền đến từ phía sau, nghe như anh đang suy tư mà nói ra, từng chữ chậm rãi, nhẹ nhàng thong thả vô cùng, lại như giọng điệu đang dỗ dành.
Doãn Chính Hàn bỗng quay đầu nhìn Thôi Thắng Triệt, không thể tin nổi mở to mắt.

Thôi Thắng Triệt đến gần, giơ tay che mắt Doãn Chính Hàn, cảm nhận lông mi của người trước mắt run rẩy quét qua quét lại trong lòng bàn tay mình, khẽ cười: "Hàn Hàn, tôi không ghét em."

Hành lang buổi tối sau giờ tự học có đầy người đến người đi, vốn dĩ Thôi Thắng Triệt đứng chung với Doãn Chính Hàn đã đủ chói mắt rồi, bây giờ Thôi Thắng Triệt còn động tay động chân nữa!
Mấy bạn nữ trong lớp đang hi hi ha ha đi ra ngoài, Doãn Chính Hàn vừa nghe thấy giọng của Minh Hạo, cậu không muốn bị người ta hiểu nhầm, lập tức gạt tay Thôi Thắng Triệt xuống, nhích sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Thôi Thắng Triệt.

Minh Hạo trông thấy cậu, cũng nhìn thấy Thôi Thắng Triệt, bèn tươi cười với cậu: "Hàn Hàn, chừng nào cậu về thế?"

Doãn Chính Hàn không muốn đứng đợi với Thôi Thắng Triệt: "Về giờ đây." Cậu không thèm nhìn Thôi Thắng Triệt vẫn đứng yên tại chỗ, vòng qua người anh trở lại phòng học.

Rất mau sau đó, cậu xách cặp đi từ trong lớp ra, Minh Hạo thấy hai tay cậu trống trơn, bèn hô lên: "Hàn Hàn, cậu không có dù à?"

Doãn Chính Hàn để lại cho các cô một gò má: "Cho người khác mượn rồi."
Chưa cần Minh Hạo mở miệng, mấy chị em đứng cạnh đã tranh nhau bảo Minh Hạo đưa dù của các cô cho Doãn Chính Hàn, Minh Hạo lấy đại một cái định đưa cho Doãn Chính Hàn, Điền Chính Quốc đã xuống dưới cầu thang rồi.
Cô nhíu mày nhìn ra ngoài ban công, mưa thoáng chốc đã nặng hạt.
Minh Hạo không biết, Doãn Chính Hàn vội vội vàng vàng như vậy là vì tránh Thôi Thắng Triệt.

Cũng không biết vì sao, cậu đối mặt với bất cứ nhân vật nào trong truyện đều có thể dửng dưng mà đối xử, thành thạo điêu luyện, riêng chỉ có Thôi Thắng Triệt, Doãn Chính Hàn lại không làm được.
Thật kì quái.

Doãn Chính Hàn đang ngẫm nghĩ sau này sẽ chung đυ.ng với Thôi Thắng Triệt như thế nào, chỗ khúc rẽ bỗng có người đi tới, gã đứng trước mặt Doãn Chính Hàn, ánh mắt thâm trầm.

Hải Đăng vẫn chưa về, gã ngồi xổm ở bậc thang tầng một, có nghĩ như thế nào cũng không ra vì sao Thôi Thắng Triệt lại coi trọng Doãn Chính Hàn, thế là gã quyết định chặn đường Doãn Chính Hàn.
Gã nhìn Doãn Chính Hàn đi từ trên xuống, đồng phục mặc ngay ngắn, khóa kéo đến xương quai xanh, cực kì ngoan ngoãn, không giống như trước kia làm tên lưu manh suốt ngày phanh ra, gương mặt trắng nõn nà, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta phải thích.

Hải Đăng chặn người lại, nghiến răng nghiến lợi: "Bố mày khinh!"

Gã ghen ghét, nhưng sẽ không bao giờ để lộ ra.

Doãn Chính Hàn: "..."

Trước đó hẳn là không đánh vào đầu đâu nhỉ, Hải Đăng trông có vẻ điên điên.
Hải Đăng thấy Doãn Chính Hàn chỉ hơi ngơ ngác một lát rồi lập tức vòng qua mình định đi thẳng.

Gã quay người, không kiềm chế được sự thù ghét đang dâng lên nơi đáy lòng, kêu lên với bóng lưng Doãn Chính Hàn, cái kiểu cười trên nỗi đau của người khác: "Doãn Chính Hàn, tao có một bí mật, nhưng có chết tao cũng sẽ không nói cho mày!"

Chắc chắn Doãn Chính Hàn không biết Thôi Thắng Triệt đã để ý đến mình, chỉ có mình gã biết, nhưng gã không đời nào nói cho Doãn Chính Hàn, gã muốn xem hai người này dây dưa như thế nào, tốt nhất là dây dưa cho đến chết.
Doãn Chính Hàn nhíu mày, cậu hoàn toàn không có hứng thú với cái bí mật trong miệng Hải Đăng, thậm chí bước chân cũng không ngừng lại, làm như không thấy Hải Đăng đang nói xằng nói bậy sau lưng cậu.

Doãn Chính Hàn đang nghĩ, dù sao thì cuối truyện Hải Đăng cũng là tên tổng giám đốc quát tháo cả giới kinh doanh, sao bây giờ lại nóng nảy ngu ngốc như vậy chứ.
Đúng là tuổi trẻ.
Thôi Thắng Triệt đứng trước ô cửa sổ cuối lớp, mặt kính bóng loáng sạch bong, bên ngoài như thế nào, qua lớp kính này có thể thấy được hết.

Anh hơi nghiêng đầu, lập tức thấy được cậu thiếu niên đang đứng ở cửa chính cầm điện thoại nói mấy câu, sau đó đội cặp trên đầu, chạy vào trong mưa.
Giữa ấn đường mơ hồ có vẻ u ám, Thôi Thắng Triệt thấy Doãn Chính Hàn biến mất nơi cổng trường mới thu hồi ánh mắt, chuẩn bị thu dọn đồ của mình.
Lúc đi ngang qua bàn của Tằng Hiểu, góc áo vô tình quét phải ly thủy tinh đặt trên bàn của cô nàng. "Choang" một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, nước chảy lênh láng.
Xung quanh còn vài người chưa về bị giật mình, đều nhìn sang phía bên này, Thôi Thắng Triệt mỉm cười với bọn họ: "Không cẩn thận va phải."

Anh vừa nói xong, bạn trực nhật đúng lúc đứng gần đó vội vàng đi tới quét mảnh thủy tinh, Thôi Thắng Triệt nói cám ơn, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Tằng Hiểu.

Tằng Hiểu đang trên đường về nhà, Wechat vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là lớp trưởng nói không cẩn thận làm vỡ cốc nước trên bàn của cô, còn chuyển tiền bồi thường. Tằng Hiểu che miệng, thật con mẹ nó kích động, cô kết bạn với lớp trưởng hai năm rồi, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện đó nha, cái chén kia vỡ cũng thật quá xứng đáng!
Cô gửi lại một cái nhãn dán thật đáng yêu, mặc dù Thôi Thắng Triệt không trả lời nhưng Tằng Hiểu vẫn siêu hạnh phúc, cảm thấy lớp tưởng thật tốt thật lễ độ.
Đêm đó Doãn Chính Hàn phát sốt, nóng đến mơ màng đi rót nước, đúng lúc gặp phải Doãn Hoàng Anh vừa đi xã giao về. Doãn Hoàng Anh uống rượu, mặt đỏ bừng bừng, trợn mắt nhìn con trai mình mặt cũng đỏ bừng bừng.

"Ba đón mày về thấy mày không che ô đã dặn mày phải uống thuốc cảm cúm xong rồi hẵng ngủ, mày không thèm nghe hả?" Lúc ấy Doãn Hoàng Anh thấy con trai mình không có ô, hỏi nó ô đâu, Doãn Chính Hàn lại nói cho bạn cùng lớp mượn rồi, Doãn Hoàng Anh còn cảm thấy con trai mình thật tốt bụng. Bây giờ thấy nó phát sốt, Doãn Hoàng Anh lại cảm thấy con trai xấu tính một tí vẫn tốt hơn.

"Không ạ." Doãn Chính Hàn nói.
Doãn Hoàng Anh lại cảm thấy con trai còn phải biết nghe lời một chút mới tốt.
Doãn Chính Hàn bị sốt, cả nhà đều loạn cả lên, bà Điền hết rót nước lại nấu canh, Doãn Hoàng Anh gọi điện cho bác sĩ gia đình, Đỗ Lệ Bình thì nằm trên ghế sô pha trong phòng Doãn Chính Hàn... Ngủ.

Dì giúp việc nhìn mấy người nhà này bận trước bận sau, hoàn toàn không có chỗ cho dì nhúng tay!
Giày vò nhau đến hai ba giờ sáng, Doãn Chính Hàn mới dỗ được bà Điền đi ngủ, bà đã lớn tuổi rồi, sao có thể để bà thức cả đêm chăm sóc mình được. Bà Điền đành phải trở về phòng, Doãn Chính Hàn quay đầu thì thấy Doãn Hoàng Anh và Đỗ Lệ Bình cũng chưa đi.

"Con chỉ là bị sốt thôi..." Họng cậu hơi rát, Doãn Chính Hàn cảm thấy đêm nay cũng quá huy động nhân lực rồi. Nguyên thân coi trời bằng vung cũng là vì sau lưng hắn luôn có mấy người này làm chỗ dựa vững chắc. Kết thúc truyện, nhà họ Điền vì bị nguyên thân làm cho liên lụy nên sụp đổ, Đỗ Lệ Bình đi làm gia sư tại nhà cho người ta, Doãn Hoàng Anh đi làm tài xế, nhưng dù có bị như vậy, bọn họ cũng chưa từng oán trách con trai mình nửa lời.

Bọn họ còn muốn tiết kiệm tiền để mua cho Doãn Chính Hàn miếng đất mộ có phong thủy tốt một chút.
Đỗ Lệ Bình và Doãn Hoàng Anh cứ như vậy ngủ tạm một đêm trên ghế sô pha trong phòng Doãn Chính Hàn, sáng hôm sau lúc đồng hồ báo thức của Doãn Chính Hàn vang lên, Doãn Hoàng Anh cũng tỉnh dậy. Ông lấy di động ra: "Hôm nay không đi học, để ba gọi cho cô giáo xin phép nghỉ."

Doãn Chính Hàn sờ lên trán mình rồi vén chăn xuống giường: "Không sốt nữa, ba mẹ ngủ tiếp đi, con bảo tài xế đưa con đến trường."

Doãn Hoàng Anh trợn mắt lên định nói sao làm như vậy được, Đỗ Lệ Bình đã kéo tay ông: "Mình à, nghe Hàn Hàn đi."

Doãn Hoàng Anh: "..."

Ông không yên tâm, mặc bộ đồ ngủ khoác thêm cái áo gió đứng ở cửa chính, thô lỗ đưa Doãn Chính Hàn lên xe xong mới lưu luyến không rời vào trong nhà.

Mặc dù Doãn Chính Hàn đã hết sốt nhưng những triệu chứng cảm lạnh vẫn còn --- viêm họng, ho khan, sổ mũi. Cậu vừa ho vừa đi lên tầng, ngay sau đó là Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú kề vai sát cánh xuất hiện, lúc nhìn thấy sắc mặt Doãn Chính Hàn, cả hai đều giật mình.
Hồng Trí Tú ôm lấy mặt Doãn Chính Hàn, đôi mắt to lấp lánh: "Hàn Hàn, sao ông lại ốm rồi?"
Văn Tuấn Huy không đành lòng nhìn thẳng, bèn quay mặt đi.
Họng đau rát, Doãn Chính Hàn nói cho bạn cùng lớp mượn dù.

Văn Tuấn Huy nghe thế thì làm ầm lên: "Mày chỉ có một cái ô còn cho người khác mượn, mà ốm đến thế rồi còn đến trường làm cái gì?"

Doãn Chính Hàn mỉm cười: "Con gái bất tiện hơn con trai bọn mình nhiều."
Văn Tuấn Huy tiếp tục ồn ào: "Đều là người cả, có cái gì mà bất tiện?"

Hồng Trí Tú ghét bỏ nhíu mày: "Ngay cả chuyện này mày cũng không biết à? Con gái đến kì không được để dính mưa."

"..." Đầu Văn Tuấn Huy quá tải: "Hàn Hàn, sao mày lại biết người ta đến kì?"

Hồng Trí Tú là đồng minh của phái nữ, nó không thể tin nổi nói: "Vl, thế chẳng lẽ mày còn muốn hỏi con gái người ta là "Cậu đến kì à? Cậu không đến kì thì tôi không cho cậu mượn ô đâu"?"

"Nếu Minh Hạo thích mày thật thì tao ăn c*t chó luôn!" Hồng Trí Tú đưa ra tổng kết.

Doãn Chính Hàn phì cười.
Hồng Trí Tú chọc trúng tâm can Văn Tuấn Huy, bị cậu ta đuổi đánh tới tận lớp
Hôm nay Doãn Chính Hàn đến trễ hơn mọi khi, lúc cậu vào lớp, Thôi Thắng Triệt đã ngồi ở bàn.

Tằng Hiểu thấy Doãn Chính Hàn thì vẫy tay với cậu: "Hàn Hàn, mau qua đây, tôi mang bữa sáng cho cậu này!"

Mấy đứa con trai xung quanh lập tức ồn ào: "Ồ~~ Chị Hiểu Hiểu như thế thật mạnh mẽ nha~~~"

Bình thường có lẽ Doãn Chính Hàn sẽ đùa với bọn họ một chút, nhưng hôm nay không có hơi sức. Cậu đi thẳng tới cạnh Thôi Thắng Triệt , Thôi Thắng Triệt hoàn toàn không có ý tứ chủ động nhường đường, nhưng anh biết Doãn Chính Hàn đã đến, mặc dù ánh mắt của anh không hề nhìn về phía Doãn Chính Hàn hay bất cứ chỗ nào.
"Thôi Thắng Triệt, anh nhường đường một chút đi." Doãn Chính Hàn ồm ồm nói.
Giọng nói khàn khàn mềm mại của bé trai luồn vào tai Doãn Chính Hàn như mang theo chút yếu ớt và cầu xin tha thứ.

Mặt Thôi Thắng Triệt thoáng hiện lên vẻ thoải mái, lập tức dịch chân.
Không biết tại sao mà hôm nay Thôi Thắng Triệt lại lùi ghế về sau, khiến giữa bàn với ghế của anh có một khoảng trống vừa đủ cho một người đi qua. Doãn Chính Hàn cũng không tiện đẩy bàn của người ta nên đành phải nhắm mắt bước qua trước người Thôi Thắng Triệt.
Nhưng thật sự quá hẹp!
Vừa bước được bước đầu tiên, Doãn Chính Hàn đã hối hận, đáng lẽ cậu nên đẩy bàn của Thôi Thắng Triệt lên trước một chút rồi hẵng đi vào mới đúng.
Bây giờ mới chỉ đầu thu, hai người đều mặc đồng phục mùa thu mỏng manh, vải vóc ma sát lẫn nhau, nhiệt độ của cơ thể chậm rãi lan truyền, khiến cho làn da run rẩy tê dại từng hồi.

Doãn Chính Hàn cảm giác mình đầu nặng chân nhẹ, dưới chân hẫng một cái, cả người lập tức ngã về phía Thôi Thắng Triệt, trực tiếp nhào vào trong ngực anh.
Thôi Thắng Triệt nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Doãn Chính Hàn, một tay đỡ eo cậu, bàn tay còn lại dán lên bên hông người trong lòng ngực, Thôi Thắng Triệt chớp mắt.
Gầy quá.

Ý thức được điểm này, Thôi Thắng Triệt rũ mi. Bởi vì đang hoảng loạn nên Doãn Chính Hàn chống hai tay lên vai anh, xương nhô lên trên cổ tay mảnh khảnh, cùng với một phần nhỏ xương quai xanh hãm sâu bị lộ ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro