2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí nhớ của cậu rất tốt, cốt truyện và nhân vật chỉ cần nhìn qua là nhớ, càng không phải bàn đến việc giờ chính mình cũng ở trong truyện, tên của những nhân vật kia và chuyện bọn họ sẽ phải trải qua như đèn kéo quân xẹt qua đầu cậu.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã xác định được thân phận của người trước mặt --- bạn thân của nguyên thân, Hồng Trí Tú.Doãn Chính Hàn chơi thân nhất với người này, cộng thêm Văn Tuấn Huy ở trong phòng học nữa.

"Không nộp bài tập." Doãn Chính Hàn lời ít ý nhiều.

"Ồ." Hồng Trí Tú không cảm thấy ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Voice chat không?"

"..." Doãn Chính Hàn không hiểu lắm thế giới của học tra, vẻ mặt của cậu có chút kì quái: "Ông không vào lớp à?"

"Kệ." Hồng Trí Tú cực kì khí phách vung tay lên: "Đợi lát nữa thầy trông thấy tôi ở ngoài, chắc chắn cũng sẽ bắt tôi ra ngoài đứng thôi, giờ đứng đây chơi thì cũng thế. Nhưng tí nữa thầy mắng thì tôi không đánh được đâu, treo máy đi theo ông đấy nhé, đứng để tôi hiến mạng."

Doãn Chính Hàn: "..." Sắp xếp trâu bò thế.

"Chơi không?"

"Chơi."

Tranh thủ lúc trò chơi đang đăng nhập, Hồng Trí Tú ngồi xuống đất, vội vàng tìm một tư thế tốt nhất để chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: "Hàn Hàn, nếu ông chọn xạ thủ thì để tôi chơi hỗ trợ cho. Chúng ta đi đường dưới, tôi gọi thêm mấy tên lợi hại ở trong ban, đường trên với đường giữa để chúng nó lo, lúc combat ông nhớ tránh xa một chút."

Doãn Chính Hàn nhớ ra, nguyên thân không chỉ học dốt, mà chơi game cũng dở, gần như chẳng giỏi cái gì.

Hoàn toàn trái ngược với Doãn Chính Hàn, Doãn Chính Hàn là kiểu người muốn làm cái gì thì nhất định phải làm được tốt nhất. Có thời cậu say mê Vương Giả*, lập tức đi nghiên cứu chiến lược, xem các đại thần truyền bá kĩ xảo, để đạt được trình độ tốt nhất, Doãn Chính Hàn không ngại tập luyện hơn nghìn lần.

*Vương Giả Vinh Diệu (Honor of King), một tựa game của Trung gần giống với Liên Quân Mobile.

Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống sát bên Hồng Trí Tú, mở trò chơi lên, suýt nữa bị đống skin của nguyên thân làm cho mù mắt.

Mặc dù nguyên thân chơi game dở, nhưng hắn có tiền, nhân vật anh hùng nào hắn cũng có, skin cũng mua đủ, kĩ thuật kém nhưng nhân vật nhất định phải đẹp.

Nhà Doãn Chính Hàn nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả tầm trung, không cùng một cấp bậc với dạng giàu nứt đố đổ vách như nguyên thân*, vì có vài skin còn phải quay hên xui. Doãn Chính Hàn nhìn bản thân an ủi, mặc dù thế giới này hoàn toàn xa lạ, nhưng bây giờ mình cũng coi như là người có tiền.

*đoạn này là nói đến trong game nhé, chứ bạn thụ trước khi xuyên sách là trẻ mồ côi

Cậu vào game, chọn tướng quen nhất là Lý Bạch.

Hồng Trí Tú nhìn cái nhân vật sáng lấp lánh so với đám nghèo khổ bọn họ như người của hai thế giới, kinh ngạc: "Không phải ông thích nhất là Lỗ Ban sao?"

"..." Doãn Chính Hàn nghiêm mặt: "Hôm nay muốn thử chơi Lý Bạch."

"Ừ." Hồng Trí Tú tuyệt vọng nói, đã có bốn người sẵn sàng rồi, Doãn Chính Hàn tham gia chỉ là cho đủ người thôi, nó chỉ hi vọng lúc vào trận Doãn Chính Hàn không hiến mạng.

Mười lăm phút sau..

"Đù đù đù đù, Hàn Hàn Hàn Hàn, cứu tôi cứu tôi!"

"Hàn Hàn ông di chuyển ngầu vãi!"

"Hàn Hàn, né thằng đó, né nó, óa óa óa! Hàn Hàn tôi yêu ông!"

Một ván kết thúc, trong đám con trai lớp bên cạnh có đứa đang gọi ba*, Hồng Trí Tú tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Doãn Chính Hàn, nghi ngờ hỏi: "Hàn Hàn, từ khi nào mà ông lợi hại như vậy?"

*ý kiểu như kêu lên "lợi hại vl" gì gì đó =))
Doãn Chính Hàn cực kì bình tĩnh, con trai cấp ba đang ở thời kì phản nghịch, mỗi ngày một kiểu: "Đánh nhà khó lắm à?"

Sau đó cậu lập tức thấy nét mặt Hồng Trí Tú từ nghĩ ngợi đến nhíu mày, nó nhìn vào mắt Doãn Chính Hàn, cực kì nghiêm túc: "Hàn Hàn, lúc bé mẹ tôi bảo ông thông minh, tôi còn không tin, không ngờ ông nghiêm túc lên có thể lợi hại như vậy."

Hóa ra chơi game là chuyện nghiêm túc, thế giới của học tra, Doãn Chính Hàn thật sự không hiểu. Chỉ là một trò chơi mà Hồng Trí Tú đã như vậy, nếu về sau Doãn Chính Hàn thi lấy vị trí số một, nghiền nát Thôi Thắng Triệt thì Hồng Trí Tú chắc chắn sẽ mang cậu ra cúng bái.

Liên quan tới chuyện học hành, Doãn Chính Hàn suy nghĩ một chút, đúng là không thể đột ngột nhảy lên trên đỉnh được. Chương trình cấp ba đối với cậu mà nói thì rất đơn giản, nhưng đối với nguyên thân từ nhỏ đã học dốt thì dù có thông minh mấy cũng không thể khiến thành tích đột ngột tăng mạnh trong một thời gian ngắn được, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chuyện này vẫn nên tiến hành theo chất lượng đi.

"Hàn Hàn, chó Huy đang chat trong nhóm là chúc mừng ông thoát khỏi "lưới tình của Thôi Thắng Triệt", là thật à?
Ba người bọn họ có một cái nhóm chat nhỏ, tên là "Đám nhà giàu không ai chiếm được". Hồng Trí Tú và Văn Tuấn Huy trải qua bao cuộc phân tích mới đưa ra được kết luận vì sao Doãn Chính Hàn lại chết mê chết mệt Thôi Thắng Triệt, chắc chắn là bởi vì Thôi Thắng Triệt cố ý bày ra lưới tình với Doãn Chính Hàn. Bây giờ Doãn Chính Hàn tỉnh ra, không còn dính líu nữa, đây chính là chuyện vui lớn nhất phố!

Doãn Chính Hàn gật đầu: "Ừ."

Hồng Trí Tú vui mừng suýt khóc: "Hàn Hàn, cuối cùng ông cũng tỉnh ra rồi, tôi thề, ông xem mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho Thôi Thắng Triệt rồi, tính ra là bao được bọn tôi ăn không biết bao nhiêu nồi lẩu đấy!"

Doãn Chính Hàn: "..."

Hồng Trí Tú còn định ôm Doãn Chính Hàn cảm thán một lúc, ánh sáng trước mắt hai người đột nhiên bị chặn lại, Doãn Chính Hàn và Hồng Trí Tú không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn người đứng trước mặt.

Ánh mắt Thôi Thắng Triệt lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên một độ cong trào phúng, giọng của anh không tính là lạnh lùng, thậm chí còn nghe ra chút dịu dàng, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lại cho người khác cảm giác rất xa cách, không dám chống lại.

"Cô bảo cậu đi vào.

Doãn Chính Hàn nhìn Thôi Thắng Triệt một lúc, "À" một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, huých vai Hồng Trí Tú: "Còn chơi nữa không?"

Hồng Trí Tú thoát khỏi nhan sắc hoàng kim của Thôi Thắng Triệt, liên tục gật đầu: "Chơi chứ, chơi!"

Thôi Thắng Triệt còn chưa đi, Doãn Chính Hàn tranh thủ lúc game chưa bắt đầu, nheo mắt lại nhìn về phía anh, cười nói: "Làm phiền lớp trưởng vào báo với cô một tiếng, nói là tôi biết lỗi của mình rồi, cảm thấy mình cần phải sâu sắc nghĩ lại, chừng nào suy nghĩ đủ rồi tôi sẽ vào lớp."

Thôi Thắng Triệt nhìn Doãn Chính Hàn đang ngồi dưới đất chơi game mồm nói sâu sắc nghĩ lại, mỉm cười, quay người vào trong lớp, như thể nói nhiều thêm một chữ với Doãn Chính Hàn cũng là một sự phiền phức
Thôi Thắng Triệt đi vào phòng học, giáo viên trực không thấy Doãn Chính Hàn đi theo, dịu dàng hỏi: "Chính Hàn đâu?"

"Cậu ta nói cần suy nghĩ thêm." Thôi Thắng Triệt trực tiếp thuật lại những gì Doãn Chính Hàn nói cho giáo viên trực, đi thẳng về chỗ ngồi ngồi xuống, lúc thò tay vào ngăn bàn lấy sách bài tập ra, ngón tay đụng phải vật gì đó cứng cứng.
Thôi Thắng Triệt lấy sách xong tiếp tục rút thứ kia ra từ trong ngăn bàn.
Là một gói sô cô la cao cấp màu nâu sậm, thông tin trên đó đều được viết bằng tiếng Anh, bị ai đó dùng một dải băng màu tím quấn thành cái nơ con bướm rườm rà, bên trong cái nơ kẹp một mảnh giấy.

Oa, hôm nay lại là một ngày tớ thích cậu! --- yêu cậu, Hàn Hàn.

Hàn Hàn?

À.

Thôi Thắng Triệt nghĩ đến khung cảnh mình vừa nhìn thấy ở hành lang. Hai người thiếu niên thân mật dính vào nhau, Hồng Trí Tú gần như là tựa vào người Doãn Chính Hàn, Doãn Chính Hàn cũng không có vẻ gì là không thoải mái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy, mọi người đều biết.Nhưng rốt cuộc là quan hệ tốt theo kiểu gì?

Anh nghĩ tới cái bài viết nói về Doãn Chính Hàn trên diễn đàn, trong bài liệt kê một loạt những người Doãn Chính Hàn đã từng dính dáng từ nhỏ đến lớn, một tay đếm cũng không hết, nam nữ đều có. Cuối cùng chủ thớt tổng kết lại là: Doãn Chính Hàn chính là một kẻ chay mặn không kiêng, nam nữ đều ăn, một tên hoa hoa công tử thay đổi thất thường.
Nhưng cậu ta đã theo đuổi Thôi Thắng Triệt cả một học kì, là cái thời gian dây dưa dài nhất trong cái danh sách kia.
Thôi Thắng Triệt nhìn sô cô la trên bàn, mười ngón tay của anh trắng nõn thon dài, cầm bút lâu năm cũng không khiến các đốt ngón tay bị chai, anh không tốn chút sức nào xé tấm thiệp màu hồng thành vài miếng, ném vào sọt rác dưới chân.

Nét mặt của anh quá mức bình tĩnh, đến nỗi bạn cùng bàn cũng không thể đoán được là anh vui hay không vui. Nhưng hẳn là không vui, vì mỗi lần Doãn Chính Hàn tặng gì cho Thôi Thắng Triệt, đồ đều được đem cho người khác. Lần này hẳn cũng sẽ...

"Bịch."

Hộp sô cô la nhập khẩu trị giá mấy ngàn bị Thôi Thắng Triệt mắt cũng không thèm chớp ném thẳng vào sọt rác, tiếng vang hơi lớn khiến cho những người xung quanh đều ngó sang bên này. Thôi Thắng Triệt không chút lay động, mặt không đổi sắc cầm bút lên bắt đầu làm bài.

Thuận Vinh nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì sao lại cảm thấy sau lưng thật lạnh.

Một màn này bị Văn Tuấn Huy đang nằm sấp chơi điện thoại nhìn thấy hết, cậu ta hơi nhíu mày, rồi lại thở dài một tiếng, cảm thấy hơi may mắn, chỉ mong lần này Doãn Chính Hàn thật sự từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro