3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối đầu với kiểu người như Thôi Thắng Triệt, có mười Doãn Chính Hàn cũng không chơi nổi một Thôi Thắng Triệt.
Doãn Chính Hàn ở bên ngoài đã có một pha chiến game tràn trề sung sướng, Hồng Trí Tú cứ đi một bước lại quay đầu nhìn Doãn Chính Hàn, miễn cưỡng tạm biệt cậu rồi trở về phòng học của mình.

Tiết sau Doãn Chính Hàn cũng trở lại chỗ ngồi.Doãn Chính Hàn nhặt mấy tờ bài tập dưới đất lên, còn chưa kịp đọc đầu bài, trước mặt đã có mấy tờ bài tập phất phơ: "Chép đi, bố không thu tiền của mày đâu."

Doãn Chính Hàn: "..."

Cậu ném trả đống bài thi: "Tao tự làm."

"À." Văn Tuấn Huy gãi cằm, vuốt vuốt mấy cái trên điện thoại di động, giơ lên trước mặt Doãn Chính Hàn: "Muốn vào cái nào? Tao add mày vào."

Doãn Chính Hàn thấy rõ mấy cái nhóm chat kia, cái gì mà tôi có đáp án, H lớn trong tay, câu trả lời đầy đủ. Cậu thật sự bó tay rồi. Doãn Chính Hàn đẩy điện thoại của Văn Tuấn Huy trở về, đành phải nói: "Tao muốn tự mình làm bài."

Văn Tuấn Huy giơ điện thoại không thể tin nổi há to mồm, hơn nửa ngày mới khép lại: "Mày bị sét đánh hả?" "Tia sét chết dẫm nào đánh con tao thành dạng này vậy?" Văn Tuấn Huy ôm Doãn Chính Hàn giả vờ khóc lóc.

Doãn Chính Hàn đẩy cậu ta ra, ra vẻ như mình vừa tỉnh ngộ sau khi nhận phải cú sốc to lớn: "Tao nghĩ rồi, lí do vì sao Thôi Thắng Triệt chướng mắt tao, là vì tao không đủ ưu tú, không xứng với cậu ấy."

Văn Tuấn Huy không hiểu: "Hàn Hàn, nhưng lúc trước mày..."

"Tao không phải vì Thôi Thắng Triệt." Doãn Chính Hàn đành phải nói:"Nhưng đúng là cũng vì cậu ấy nên tao mới nhận ra, nếu tao cứ kém cỏi sa đọa như vậy, về sau lại gặp người mình thích, tao cũng vẫn không thể theo đuổi người ta được. Mày hiểu không?"

Văn Tuấn Huy lắp bắp: "Hàn Hàn, mày... Tự nhiên mày đa cảm như vậy, tao thật sự có phần không quen nổi." Doãn Chính Hàn giả vờ cười khổ.

Dáng vẻ cậu ngoan ngoãn, khuôn mặt non nớt, sợi tóc mềm mềm rũ trước trán, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước, cứ thế cúi gằm mặt xuống, lộ vẻ ra tủi thân vô cùng.

Văn Tuấn Huy vô thức nói nhẹ hơn: "Nhưng mà, chúng ta không có thiếu tiền."

Doãn Chính Hàn: "..."

À, quên mất, Văn Tuấn Huy cũng là di dời đời ba, Hồng Trí Tú cũng thế. Mặc dù nhà bọn họ không có đầu óc buôn bán như nhà họ Doãn, nhưng cũng không quá kém.

Ba người bọn họ cứ tiếp tục làm phế vật như thế thì gia tài cũng đủ để cho bọn họ ăn chơi đến chết.Doãn Chính Hàn nhíu mày, nguyên thân là một phế vật như thế này nên lúc đối mặt với nam chính và Thôi Thắng Triệt vẫn không hề có sức chống trả như trước. Coi như không có Thôi Thắng Triệt, bởi vì mình đã xuyên đến đây, nhưng quỹ đạo của cuộc đời nguyên thân đã bị thay đổi, ai biết sau này sẽ còn xuất hiện người như thế nào, xảy ra cái kịch bản mới gì nữa.

Tất cả đều không thể đoán trước được, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.Doãn Chính Hàn không bao giờ đánh trận mà chưa chuẩn bị kĩ càng.Cậu nhìn về phía Văn Tuấn Huy, là vẻ mặt mà Văn Tuấn Huy chưa từng thấy, là giọng điệu mà cậu ta chưa từng nghe qua: "Văn Tuấn Huy, mày muốn làm phế vật cả đời sao?"
Văn Tuấn Huy như thể bị mê hoặc bởi cặp mắt xinh đẹp kia, cậu ta vô thức lắc đầu, rơi vào cái bẫy của Doãn Chính Hàn.

Doãn Chính Hàn bỗng nhếch miệng cười một tiếng: "Tốt, chính mày tự đồng ý đấy nhé."

Trong truyện, kết cục của Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú cũng không được tốt lắm, nếu như nguyên thân không chết, có lẽ hai người này sẽ trở thành tâm phúc của hắn. Bởi vì từ đầu đến cuối hai người này luôn đứng về phía Doãn Chính Hàn, nên cũng bị nam chính gộp chung tiêu diệt, của cải của nhà bọn họ còn không bằng nhà họ Doãn, việc đạp đổ với nam chính là dễ như chơi. Kết truyện, Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú, một người trở thành nhân viên chuyển phát nhanh, một người làm nhân viên giao thức ăn. Những người đứng về phía nguyên thân, Doãn Chính Hàn không ngại kéo lên một thể, như vậy, tỉ lệ trở về chắc sẽ cao hơn nữa nhỉ.

Nụ cười của cậu quá đẹp, gần như có thể khiến cho người ta mất hồn, Kim Thái Hanh vừa từ phòng giáo vụ trở về, nhìn sang phía Doãn Chính Hàn.
Làn da của thiếu niên trắng như sữa, rất hiếm thấy, vừa nhìn đã biết là công tử bột quý báu, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu lại có một gương mặt ngoan ngoãn đến như vậy, nắng chiều từ khung cửa choàng lên người cậu một lớp ánh sáng, Thôi Thắng Triệt thu tầm mắt lại, thầm nghĩ, khó trách những người đã qua tay Doãn Chính Hàn nhiều không đếm được, cậu thật sự có tư cách đó.
Văn Tuấn Huy thấy Doãn Chính Hàn tự tin và quyết liệt như vậy, cho rằng cậu vẫn nên đối diện với hiện thực trước mặt: "Hàn Hàn, nhưng tao không biết thật."

Cậu ta lấy ra một tờ bài tập tiếng Anh, giơ lên lắc lắc: "Ví dụ cái bài tiếng Anh này đi, thính lực của tao dựa vào chuyển động của bút, ABCD bốn lựa chọn, bốn phương tám hướng, bên nào chọn đáp án cũng nghe được, bố thật sự có tâm nhưng mà bất lực". Cậu ta đấm ngực dậm chân, vừa khoa trương vừa giả dối.
Doãn Chính Hàn: "..."

Tính cậu cũng ham chơi, từ nhỏ đến lớn đã vậy, nên ngay cả học hành cũng phải kết hợp với vui chơi. Đám lêu lổng với cậu cũng không có đứa nào quá kém cỏi, nên đây thật sự là lần đầu tiên Doãn Chính Hàn dấn thân vào thế giới của học tra.

"Không vội, cứ từ từ đi." Doãn Chính Hàn học theo giọng điệu của chủ nhiệm cũ, sáu chữ ngắn ngủi, mờ nhạt và mệt mỏi vô cùng.

Văn Tuấn Huy diễn xong hí bán xong thảm lại tiếp tục chơi điện thoại, cậu ta vốn không thật sự cho rằng Doãn Chính Hàn sẽ cố gắng học cho giỏi. Chơi với nhau từ bé đến lớn, Văn Tuấn Huy hiểu rất rõ Doãn Chính Hàn--- là một tên nhiệt huyết ba phút thôi.

Nếu là vụ học hành, tên này hẳn là một phút nhiệt huyết cũng không có.Mặt trời ban chiều nóng đến đốt người, Doãn Chính Hàn chỉ đánh mấy cái đáp án đúng, còn lại cố tình đánh sai hết, còn phải đếm đếm tính toán để khống chế điểm và tỉ lệ sai sót ở trình độ của một đứa học sinh dốt.

Sau khi làm xong thì cậu bò ra bàn nằm ngủ, Văn Tuấn Huy nhìn cậu mấy lần, kéo bài tập của cậu qua đối chiếu với đáp án chính xác ở trong nhóm chat. Đấy, mười cái thì sai tám, còn tính học hành gì nữa? Văn Tuấn Huy ném tờ giấy lên đầu Doãn Chính Hàn, cậu ta nên biết Doãn Chính Hàn lại ba hoa chích chòe mới phải, nếu Doãn Chính Hàn chăm học được thật, cậu ta sẽ lên trên đài chủ tịch, dùng mặt đập vỡ tảng đá lớn.
Doãn Chính Hàn ngủ không được bao lâu thì bị tiếng người ồn ào đánh thức, cậu ngẩng đầu, dụi mắt, phát hiện ra Hồng Trí Tú đang đứng cạnh bàn của mình, hai tay chống nạnh, đang văng nước bọt khắp nơi chửi bới.

"Hải Đăng, mày thật không biết ngượng là gì, Thôi Thắng Triệt không nói là thích Hàn Hàn nhà chúng tao, nhưng cũng không nói là thích mày, sao mày cứ phải ở đây sủa nhặng lên thế nhỉ?"

"Có khi Thôi Thắng Triệt cũng chướng mắt mày lắm, nhìn mày đi, đen vãi, có chỗ nào so được với Hàn Hàn của bọn tao chứ. Cái mặt này của Hàn Hàn nhà chúng tao mà vào giới giải trí là đám idol nam nữ kia cạp đất hết, gợi tình mà không ẻo lả mày hiểu không?"

Doãn Chính Hàn: "..." Đoạn trước thì cũng được nhưng cái câu sau "gợi tình mà không ẻo lả" là khen cậu thật à?
Doãn Chính Hàn kéo Hồng Trí Tú, Hồng Trí Tú dùng cùi chỏ hơi gạt Doãn Chính Hàn ra: "Ông đừng kéo tôi, hôm nay tôi phải chửi chết thằng Hải Đăng này. Hóa ra Thôi Thắng Triệt là của nhà mày à, mày thích là người khác không được phép thích nữa? Làm như mình ngon ấy, bố khinh!"

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt của Hải Đăng đã đen xì.
Lấy lương tâm ra mà nói, Hải Đăng cũng rất đẹp trai, là nhân vật chính, giá trị nhan sắc của gã có thể sánh ngang với Thôi Thắng Triệt, chẳng qua không cùng một kiểu hình mà thôi. Thôi Thắng Triệt là trong trẻo mà lạnh lùng, Hải Đăng lại là kiểu chói lọi như ánh mặt trời.
Hiện giờ vẫn còn là học sinh, có mâu thuẫn gì thì chỉ cần qua loa vài câu, căng lắm là đánh nhau một trận. Đến khi lên đại học, Hải Đăng sẽ không còn khách khí như vậy nữa, từng chiêu đều âm tàn chí mạng.

Dự tính ban đầu của Doãn Chính Hàn là không muốn để cho nguyên thân và những người bên cạnh nguyên thân dính dáng gì đến nam chính và "ánh trăng sáng" của gã. Không nói là phải thân thiết tốt đẹp, nhưng ít nhất là không nên đắc tội.

Hải Đăng tiến lên, ở trên cao nhìn xuống Doãn Chính Hàn: "Mày mặc kệ chó nhà mày?"

Doãn Chính Hàn nhíu mày, cậu không ngờ Hải Đăng lại nói chuyện khó nghe như vậy.

Hồng Trí Tú đẩy Hải Đăng, tấn công trước, nó chỉ vào mũi Hải Đăng: "Đcm mày bảo ai là chó?"

Hải Đăng vốn không thèm để đám Doãn Chính Hàn vào mắt, chẳng qua là gã ghét việc Doãn Chính Hàn cứ như kẹo da trâu bám lấy Thôi Thắng Triệt, gã mỉm cười, cực kì không coi ai ra gì: "Nói mày đấy."

"Hải Đăng, đm mày chết với tao!" Hồng Trí Tú tức điên, nhưng còn chưa kịp ra tay, Văn Tuấn Huy ở phía sau bỗng đứng dậy khỏi ghế. Cậu ta ngồi ở bên trong, nhưng thậm chí còn không cần Doãn Chính Hàn nhường đường, một tay chống lên bàn, cổ chân dùng sức, trực tiếp nhảy từ trong ra, động tác phải gọi là trôi chảy phóng khoáng. Lúc Hải Đăng còn chưa kịp phản ứng, Văn Tuấn Huy đã đấm thẳng vào mặt gã, Hải Đăng lùi về sau hai bước, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm.

Hồng Trí Tú hoàn toàn không nhận ra, nó ôm lấy Văn Tuấn Huy: "Chó Huy, đánh thằng đó!"

Văn Tuấn Huy đẩy Hồng Trí Tú ra, kéo khóa áo đồng phục, trực tiếp cởi ra ném lên đầu Doãn Chính Hàn: "Hàn Hàn, cầm cho tao."

Doãn Chính Hàn: "..."

Doãn Chính Hàn lấy xuống áo khoác của Văn Tuấn Huy ở trên đầu. Lúc cậu học cấp ba sao không trẻ trâu được như vậy nhỉ, nói chưa đến hai câu cả đám đã hóa thành gà chọi, chỉ chờ một tiếng hô là lập tức lao vào mổ nhau.
Cậu kéo áo thun của Văn Tuấn Huy, kéo cậu ta ra phía sau, đứng lên, chặn trước mặt Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú, nhe răng cười với Hải Đăng:

"Hải Đăng, mày muốn như thế nào?" Văn Tuấn Huy trợn mắt há mồm, cực kì khó hiểu: "Hàn Hàn, ý mày là sao? Có thể đánh nhau để giải quyết thì việc gì phải mở miệng?"

Hồng Trí Tú liên mồm phụ họa: "Đúng thế đúng thế!"

Doãn Chính Hàn: "..." Cậu không phải người hiếu chiến, hồi học cấp ba cũng là người có nhân duyên cực kì tốt, đời sống thuận buồm xuôi gió, gần như không có bất kì gợn sóng xung đột nào, thậm chí đám đầu gấu nổi tiếng trong trường cũng xưng anh gọi em với Doãn Chính Hàn.

Còn vị nam chính trong truyện này thì... Nghiêm túc mà nói thì cũng nhỏ hơn Doãn Chính Hàn ba tuổi, coi như là cùng thế hệ đi, muốn trở thành anh em như kiểu Hồng Trí Tú với Văn Tuấn Huy thì hơi khó, nhưng hóa giải hận thù bắt tay giảng hòa, Doãn Chính Hàn nghĩ, chắc cũng không khó lắm.

"Tao không thích đánh nhau."

Doãn Chính Hàn vừa dứt lời, đối diện lao đến một quả đấm cứng như thép, nhằm thẳng vào mặt cậu.Hải Đăng là học sinh ban thể thao, mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi ra sẽ thấy cả người đều là cơ bắp, một đấm này gần như là muốn nửa cái mạng của cái tên công tử trước giờ sống an nhàn sung sướng Doãn Chính Hàn.Doãn Chính Hàn bị bất ngờ không kịp đề phòng ăn một đấm, cậu che mặt cúi người, nghe thấy tiếng nói ngạo mạn của Hải Đăng vang lên bên tai: "Tao không muốn thế nào cả. Hôm nay là cho mày một cái cảnh cáo, mày còn quấn lấy cậu ấy thì sẽ không chỉ là một nắm đấm đơn giản như thế này đâu." Cậu ấy là chỉ Thôi Thắng Triệt.

Hải Đăng không ngờ hôm nay lại dễ dàng thu thập Doãn Chính Hàn như vậy, mặc dù trước kia nó cũng yếu như thế, nhưng mẹ nó cực kì khó chơi, giật tóc la hét cắn cào cấu trò bẩn thỉu mất mặt nào cũng làm, hôm nay lại đứng yên cho đánh là lần đầu tiên gã thấy. Hải Đăng nhìn nam sinh đang bụm mặt, cười nhạo một tiếng, quay người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro