4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Chính Hàn tỉnh ra, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cậu chỉ thấy cái tay đầy máu của mình! Một đấm của Hải Đăng khiến cậu chảy máu mũi!Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục! Đánh đã rồi nói!
Cậu mò lấy đồng phục của Văn Tuấn Huy lau mặt, máu mũi dính lên nửa bên mặt, mặt mũi tràn ngập sự tàn ác, nhìn như tên côn đồ hung hãn ác độc, lau xong cậu nhặt lấy quả bóng rổ trên đất, dùng sức ném thẳng vào người Hải Đăng đang đi ra cửa lớp học.

Bóng lưng Hải Đăng cứng đờ, gã chậm rãi quay người, mặt như băng sương. "Đmm!" Doãn Chính Hàn dùng tốc độ chạy 50m lao tới Hải Đăng, Hải Đăng đứng không vững, ngửa mặt ngã xuống đất. Doãn Chính Hàn túm lấy cổ áo của gã, nắm đấm trút xuống như mưa. Học sinh trong lớp bị hình ảnh này làm cho sững sờ.

Hồng Trí Tú và Văn Tuấn Huy cũng chết sững tại chỗ. Hồng Trí Tú quay đầu sang nhìn Văn Tuấn Huy, lắp bắp: "Không phải Hàn Hàn mới nói là không thích đánh nhau sao?"

Văn Tuấn Huy cắt ngang: "Có lần nào mày thấy nó gặp Hải Đăng mà không đánh nhau chưa?"

Văn phòng giáo viên.

Phạm Văn Thao đeo kính đang cặm cụi chấm bài tập, đầu cũng không ngẩng lên, cô nói: "Chính Hàn, biết đây là lần thứ mấy trong tuần đến đây rồi không?"
Doãn Chính Hàn không biết, đống kia là tội lỗi của nguyên thân.

Phạm Văn Thao không nghe thấy cậu lên tiếng, buông bút xuống, cái ghế xoay về phía Doãn Chính Hàn. Trước khi đến văn phòng Doãn Chính Hàn đã rửa mặt, tóc ướt sũng dính bết trên trán, mi mắt cũng ướt, dính lại với nhau thành từng sợi, nhìn qua rất khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

Nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, người khác có thương thật không thì cô không biết, nhưng Doãn Chính Hàn tuyệt đối không đáng thương, nó là một ông giời con luôn giương nanh múa vuốt ở trường.
Lúc đầu Doãn Chính Hàn không có ý định ra tay với nam chính, cậu chỉ không ngờ nam chính lại trẻ trâu như thế, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bị ai đánh, được nâng niu mà lớn lên, lúc nào để cho người ta đánh như thế chứ, trong truyện cũng không cho.

Cậu không tin, cậu còn không chơi lại một học sinh trung học.Huống hồ, mâu thuẫn giữa cậu và nam chính cũng chẳng xa lạ, chủ yếu là đến từ Thôi Thắng Triệt, chỉ cần Doãn Chính Hàn không quấn lấy Thôi Thắng Triệt, thì ngay cả một ánh mắt Hải Đăng cũng khinh thường cho cậu.

Cho nên Doãn Chính Hàn hoàn toàn không lo việc Hải Đăng sẽ ghi hận vì đánh nhau, cậu đã phân tích lợi hại trước khi ra tay rồi.Cô thở dài, rút ra một tờ giấy A4 từ một xấp tài liệu ở trên bàn, đưa cho Doãn Chính Hàn: "Xem đi."

Doãn Chính Hàn nhận lấy, phát hiện nó là một tờ phiếu điểm.

Cậu nhìn từ trên xuống, tìm hai chữ Doãn Chính Hàn, thành công nhìn thấy mình ở vị trí cuối cùng, tổng điểm là 121.Nguyên thân thi cử kiểu gì vậy?Nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Doãn Chính Hàn, Phạm Văn Thao cảm thấy đứa nhỏ này còn cứu được, ít nhất cũng không hờ hững như trước, có lẽ là sắp lên lớp mười hai nên bắt đầu cảm thấy nôn nóng.

"Chuyện em đánh nhau ngày hôm nay, cô có thể không mời phụ huynh, em chỉ cần viết kiểm điểm thôi, nhưng..." Phạm Văn Thao dừng một chút, nói với vẻ nghiêm túc: "Trước kì thi tháng tới, tổng điểm của em phải đạt được 200 điểm cho cô."

Doãn Chính Hàn: "..." Doãn Chính Hàn làm ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, chủ yếu là vì cậu không ngờ lại có ngày điểm mục tiêu của mình là 200! Lại còn là tổng điểm!

Lý Thư Nhã tưởng là cậu cảm thấy quá khó, không đạt được, bèn an ủi: "Em không nên cảm thấy quá khắt khe, không phải là cô đặt ra yêu cầu quá cao cho em. Từ giờ đến lúc thi đại học chỉ còn hơn một năm, em phải tăng nhanh tiến độ, không thể tụt lại sau các bạn quá nhiều, em thấy như vậy có được hay không..."

Cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Cô để Thôi Thắng Triệt phụ đạo cho em."

Doãn Chính Hàn nghe thấy Phạm Văn Thao muốn cho Thôi Thắng Triệt phụ đạo cho mình, không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Cô không cần phải làm vậy đâu ạ, em tự học được, em sẽ thi được 200 điểm."

Một tên Hải Đăng cậu còn có thể miễn cưỡng đối phó, giờ lại thêm một Thôi Thắng Triệt hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn, chắc chắn Doãn Chính Hàn sẽ lại đi vào đường chết. Kế hoạch hiện tại của cậu là có thể rời khỏi hai người này xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, mau chóng tác hợp cho hai người này thành đôi cũng được.

Phạm Văn Thao thấy Doãn Chính Hàn kháng cự như vậy, cực kì khó hiểu, Doãn Chính Hàn giống trống khua chiêng theo đuổi Thôi Thắng Triệt đến nỗi cả trường đều biết, sao bây giờ lại không muốn để Thôi Thắng Triệt phụ đạo cho mình?

Thấy vẻ mặt khó tin của Phạm Văn Thao, Doãn Chính Hàn cúi đầu giải thích: "Em sợ ở gần nhau như thế em càng không có tâm trí để học bài..."

Phạm Văn Thao: "..."

Cậu cúi đầu, cho nên không biết trong đám người ra vào văn phòng, có một người vừa tiến vào, người đó xuất hiện khiến cho gần như toàn bộ người trong phòng làm việc đều nhìn sang bên đó.
Trừ Doãn Chính Hàn vẫn còn đang cúi đầu diễn sâu.

"Thưa cô, đây là bài tập buổi chiều của lớp." Người tới có giọng nói rất trầm, trong không khí nóng nực, vào tai người nghe được lại cảm thấy có hơi lạnh thoáng qua.

Doãn Chính Hàn lập tức chấn động, cậu dùng khóe mắt liếc sang Thôi Thắng Triệt phía bên kia.

Tay áo đồng phục của Thôi Thắng Triệt được xắn lên khoảng một phần ba cánh tay, ngón tay của anh có khớp xương rõ ràng, móng tay ngắn gọn sạch sẽ vuông vắn, cổ tay hơi gầy, có đường cong cơ bắp mượt mà. Doãn Chính Hàn nghĩ đến miêu tả về Thôi Thắng Triệt ở trong truyện, người này gần như không có khuyết điểm.

Anh không chỉ là "ánh trăng sáng" của nam chính, mà còn là "ánh trăng sáng" của chính mình, có rất nhiều người yêu mến anh.

Yêu sự xa cách vời vợi này của anh, yêu sự trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần của anh.Doãn Chính Hàn là người ngoài cuộc cũng là người đứng xem, chỉ cảm thấy người như Thôi Thắng Triệt rất đáng sợ.Hai người bên cạnh đương nhiên không biết hoạt động nội tâm của Doãn Chính Hàn, Phạm Văn Thao nhận lấy bài tập từ tay Thôi Thắng Triệt, cô nói vất vả cho em, giọng điệu dịu dàng đến không thể tin được. Cô nhìn Thôi Thắng Triệt, chọc ghẹo anh: "Vừa rồi cô mới nói để em phụ đạo cho Doãn Chính Hang, không ngờ em ấy lại không đồng ý, nói là không muốn làm phiền em."

Phạm Văn Thao rất biết cách nói chuyện, ý tứ của Doãn Chính Hàn rõ ràng là không muốn kéo chân chính mình, chứ không phải là kéo chân Thôi Thắng Triệt.

Thôi Thắng Triệt nghe Phạm Văn Thao nói vậy, nét mặt vẫn như cũ, anh thậm chí không buồn liếc nhìn Doãn Chính Hàn, qua loa phụ họa một câu: "Thật ạ?"

Phạm Văn Thao không biết Thôi Thắng Triệt có bao nhiêu hững hờ, mọi việc Thôi Thắng Triệt làm luôn rất chu đáo, có thể giao thiệp với bất cứ ai. Chỉ có Doãn Chính Hàn hiểu được lúc nói câu này, cõi lòng Thôi Thắng Triệt có bao nhiêu trào phúng và khinh thường.

Trong truyện miêu tả, Thôi Thắng Triệt nhìn Doãn Chính Hàn như nhìn thứ rác rưởi, ai lại có thái độ tốt với rác rưởi chứ?
Phạm Văn Thao nhìn hai đứa học sinh vài lần, cô nói: "Chính Hàn, em có thắc mắc thì cứ hỏi Thôi Thắng Triệt. Tư duy của Thôi Thắng Triệt rất logic, chắc chắn sẽ rất có lợi cho việc học của em."

Trường cấp ba Lê Đình cũng không quá tẩy chay việc học sinh yêu sớm, động lòng là chuyện rất đỗi thường tình, chỉ cần biết giữ đúng mực, giáo viên để ý thêm một chút, có đôi khi sẽ là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu.

Phạm Văn Thao hiểu rõ Thôi Thắng Triệt,hiểu rõ học sinh của mình, biết anh không phải là kiểu người sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, cho nên mới yên tâm có ý định giao Doãn Chính Hàn cho Thôi Thắng Triệt. Nếu như Thôi Thắng Triệt có thể giúp Doãn Chính Hàn tiến bộ thì thật quá tốt. Nhưng bây giờ xem ra, Doãn Chính Hàn cũng không có ý kia. Cô cũng không phải là người thích ép buộc người khác, Doãn Chính Hàn đã không muốn thì quên đi.

Doãn Chính Hàn gật đầu, nói vâng. Không thể cái gì cũng từ chối được.
Phạm Văn Thao thu được câu trả lời hài lòng, khoát tay để hai người rời đi.
Doãn Chính Hàn và Thôi Thắng Triệt, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng giáo viên, Doãn Chính Hàn đuổi kịp Thôi Thắng Triệt: "Đợi đã."

Bốn bề hành lang vắng lặng, tâm trạng của Thôi Thắng Triệt vẫn giữ ở mức khá ổn, anh chỉ nhàn nhạt hỏi một câu "Chuyện gì?" Nếu như lơ đi sự u ám chợt lóe lên trong mắt anh.

Doãn Chính Hàn nhìn thấy hết những thứ này. Lúc đối mặt với Thôi Thắng Triệt, không hiểu sao cậu lại cảm thấy chân hơi run.Cậu lùi về sau hai bước, chậm rãi nói: "Cậu yên tâm, từ giờ về sau tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa."Nói xong, chính Doãn Chính Hàn cũng cảm thấy ghê răng, đây là cái lời kịch trong phim truyền hình thần tượng nào vậy.

Thôi Thắng Triệt cao hơn Doãn Chính Hàn nửa cái đầu, anh hơi rũ mắt nhìn xuống mặt Doãn Chính Hàn. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy ánh mắt Doãn Chính Hàn sạch sẽ bình thản đến vậy.

"Thật sao?" Thôi Thắng Triệt thu tầm mắt lại, không mặn không nhạt vứt xuống hai chữ như thế rồi xoay người rời đi.

Tiến bộ, biết diễn kịch rồi.Kiểm điểm phải được nộp cho Phạm Văn Thao trước Chủ Nhật, tối thứ Sáu Doãn Chính Hàn mới bắt đầu viết.
Viết kiểm điểm cũng như viết văn, phải có mở bài thân bài kết bài, mở bài khai báo chuyện đã xảy ra, thân bài thừa nhận sai lầm với tranh thủ nịnh nọt nhà trường, kết bài cho thấy thái độ triển vọng về một tương lai tươi đẹp. Trước khi xuyên qua đây, Doãn Chính Hàn là học bá, viết kiểm điểm chỉ là một chuyện tiện tay là làm được.

Nhưng mà bản kiểm điểm này tốn hết một tiếng của Doãn Chính Hàn, là bởi vì Doãn Chính Hàn còn phải bắt chước chữ viết của nguyên thân, thật sự là xấu ghê gớm. Mà Doãn Chính Hàn luyện chữ từ nhỏ, đã sớm tạo thành phong cách của mình, mặc dù Doãn Chính Hàn đã cố gắng hết sức, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vài nét chữ sắc sảo được viết ra trong vô thức.Cậu viết xong, thổi khô mực mới nhận ra Văn Tuấn Huy đã biến mất từ lúc nào, nhắn tin WeChat hỏi cậu ta đang ở đâu, Doãn Chính Hàn không đợi bên kia trả lời đã khóa máy, định đi nộp kiểm điểm trước.

Phải nộp trước Chủ Nhật, nên không thể kéo dài thêm nữa. Nguyên thân trong truyện từ xưa tới giờ không viết kiểm điểm, chính là một tên công tử không thèm để nội quy kỉ luật của trường học vào trong mắt.Vậy thay đổi, bắt đầu từ việc viết kiểm điểm đi!

Doãn Chính Hàn cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc nào mà việc viết kiểm điểm cũng được coi là một loại tiến bộ vậy, chưa kể, ngày đó đánh nhau lại là Doãn Chính Hàn đánh, không liên quan gì đến nguyên thân.Cậu đặt bản kiểm điểm lên mặt bàn làm việc của Phạm Văn Thao, Phạm Văn Thao gọi cậu lại, ý là còn lời muốn nói.

Phạm Văn Thao cầm lấy bản kiểm điểm kia, đọc qua rồi bỏ sang một bên. Cô khoanh hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng có chút vui mừng, coi như Doãn Chính Hàn không thích học, nhưng ít nhất thằng bé đã biết mình sai ở đâu, còn biết viết cả kiểm điểm, lúc đầu cô còn sắp từ bỏ đứa học trò này rồi.
Cô nhìn Doãn Chính Hàn, sâu sắc dạy bảo: "Chính Hàn, em biết không, muốn thành tài, trước tiên cần phải trưởng thành. Cô không mong em một bước lên trời, em cứ từ từ thay đổi, cô cũng sẽ đi cùng với em, được không?"

Phạm Văn Thao thấy Doãn Chính Hàn chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, bèn nở nụ cười chân thành.Doãn Chính Hàn nhìn Phạm Văn Thao, không khỏi hơi xúc động, nếu là một giáo viên khác, với học sinh như Doãn Chính Hàn, chắc chắn sẽ phiền chán cực kì thỉnh thoảng khuyên cho có để cậu không kéo thấp điểm trung bình của lớp, kéo thấp tỉ lệ lên lớp của trường.

Nhưng Phạm Văn Thao là thật sự toàn tâm toàn ý muốn điều tốt cho từng học sinh.Doãn Chính Hàn ra khỏi văn phòng giáo viên, chậm rãi thong thả đi về phía phòng học, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

[Chó Huy: Hàn Hàn mau tới cứu bọn tao!]

[Chó Huy: Con trai, bố mày sắp chết rồi!]

[Hồng Trí Tú: Đm, sớm muộn tao cũng sẽ gϊếŧ cái mạng chó của bọn nó!]

Doãn Chính Hàn không hiểu bọn họ đang kêu cái gì, gọi điện qua, bên kia rất ồn ào, Văn Tuấn Huy gào mồm lên với Doãn Chính Hàn: "Hàn Hàn, đm, bọn tao đang ở quán net đánh nhau!" Hồng Trí Tú ở bên cạnh hô một tiếng đù.

Doãn Chính Hàn: Hóa ra đời sống của học tra lại muôn màu muôn vẻ như thế.
"Chúng mày còn dám nói là không mở! Mang chim ra mà thề đi!" Câu này của Văn Tuấn Huy chắc chắn không phải cho Doãn Chính Hàn, cậu ta sẽ không lấy sinh mạng của anh em ra đùa.

Nhưng lời lẽ của Văn Tuấn Huy thật sự quá lưu manh thô tục, mấy người bên kia thẹn quá hóa giận nhấc ghế lên muốn đánh nhau, còn la hét: "Chúng mày thua còn sủa, nhà giàu mới nổi chính nhà giàu mới nổi, không ra gì." "Doãn Chính Hàn đâu? Sao nó không đến? Sợ à?"

Doãn Chính Hàn mới là người có tiền nhất trong cả ba, nếu nó có ở đây là sẽ thắng được kha khá rồi.Văn Tuấn Huy cực kì khinh thường cái bộ dạng chưa trải đời của lũ đối diện, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Doãn Chính Hàn, vẫn không quên chửi bới đám kia.

"Mày mới là thằng nhát nhất quả đất, đánh không lại nên mở hack, vì tiền ngay cả mặt mũi cũng không cần. Tú, cho chúng nó tiền, hỏi chúng nó muốn bao nhiêu?" Thật ra Văn Tuấn Huy chửi ác hơn Hồng Trí Tú nhiều, trong cả ba cậu ta cũng là người đánh nhau dã man nhất.

Hồng Trí Tú "hừ" một tiếng, xoay người cầm cặp sách bên cạnh máy tính, nó vừa lấy ví ra đã bị một đứa cầm cặp sách đập vào đầu. Hồng Trí Tú lập tức ngã nhào ra đất, cái cặp kia cũng rơi xuống đất, "bịch" một tiếng, hoàn toàn không êm tai như tiếng sách vở rơi."Trong túi mày bỏ cái gì vậy?" Tên đại ca hỏi đứa đàn em, cảm thấy có vẻ không đúng lắm, nếu như là sách vở, sao thằng kia lại ngất?

Đứa đàn em khựng lại, lập tức làm ra dáng vẻ như sắp khóc: "Em bỏ cục gạch trong đó!"

"Cục gạch?!" Văn Tuấn Huy nghe thế thì rú lên, cậu ta nói địa chỉ quán net cho Doãn Chính Hàn xong, cúp máy, vớ cây chổi bên cạnh rồi xông tới, cả người đầy sát khí, như thể thứ trên tay không phải chổi mà là dao phay.Tên đại ca vứt điếu thuốc lá xuống mặt đất, nghiến răng: "Kệ nó, có lỗi cũng không nhận, đập thằng họ Văn trước!"

Gã ta vừa nói xong, lập tức bị một đống thứ gì đó đen sì đập vào mặt, các thể loại mùi khắm lọ khiến cho người ta buồn nôn, trên cái chổi còn sót lại chút vật thể không biết tên."Văn Tuấn Huy, đây là mày tự tìm đấy!" Dù sao hiện tại Văn Tuấn Huy chỉ có một người, mấy tên đồng đội trước đó chỉ là người qua đường, giờ phút này đã sớm lẩn mất, gã không tin năm đứa bên này không đánh nổi một thằng đó!Văn Tuấn Huy không nói nhảm, đá vào bụng một thằng bên đó, tình thế bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, chủ tiệm net ở quầy thu ngân đang chỉnh lại lớp trang điểm, xác định không có tì vết mới cầm lấy điện thoại ra ngoài gọi điện.

"Hầy, đúng, đánh nhau, sắp đánh chết người luôn rồi, các anh mau tới đi!" Chủ tiệm báo cảnh sát. Cô xoa cằm nhìn đám người đang đánh nhau, không hề lo lắng đồ đạc bị hỏng, tìm ba mẹ chúng nó giải quyết là được, quán net xung quanh trường học đều vậy, rất hay có mấy đứa học trò đánh nhau, ghế bị thiếu chân thiếu tay đều là do chúng nó đánh nhau.
Hồng Trí Tú bị đập ngất xỉu, lúc nó tỉnh lại, đã nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài. Văn Tuấn Huy thấy nó tỉnh rồi, cậu ta còn đang bị một đứa cắn vào đùi, Văn Tuấn Huy nhe răng trợn mắt gào lên: "Mẫn, mau qua đây hỗ trợ!"

Bóng dáng cảnh sát xuất hiện, đầu Hồng Trí Tú lóe lên tia sáng, lại "ngất".

Văn Tuấn Huy: "Tao đ*t cụ tổ nhà mày luôn Hồng Trí Tú!"

Mấy cảnh sát tiến lên rút cây dùi cui bên hông ra, xách mấy thằng nhãi con lên, miệng gào thét: "Ăn no rồi rửng mỡ đúng không?! Bố mẹ đưa chúng mày đến trường học để đánh nhau à?"

Người đàn ông trung niên dồn khí vào đan điền, tiếng gào có thể đánh bay cả nóc tiệm quán net. Đám game thủ xung quanh vẫn chuyên tâm chơi như cũ, một người cảnh sát đầu trọc lia ánh mắt sắc bén về phía chủ tiệm đang bắt đầu sơn móng tay ở quầy: "Chỗ này của cô..."

Người đàn bà che miệng cười một tiếng: "Anh trai, chỗ này của em là nơi làm ăn đứng đắn nha, không có thẻ căn cước thì không được vào."

Đầu trọc thu tầm mắt lại, không có nghi ngờ.Cuối cùng Hồng Trí Tú vẫn bị xách đi, Văn Tuấn Huy cười lạnh một tiếng: "Ồ, vị nam diễn viên xuất sắc nào đây?"

Hồng Trí Tú cười đùa tí tởn đi tới: "Chó Huy, anh em mình đứa nào trốn được hay đứa nấy còn gì? Tất cả đều là anh em, mày còn so đo là mày không đúng."
Đầu trọc đẩy Hồng Trí Tú một cái: "Còn dám cười nữa!"

Văn Tuấn Huy không nói chuyện với Hồng Trí Tú nữa, cậu ta nhíu mày, nét mặt hơi nặng nề. Hồng Trí Tú tranh thủ lúc cảnh sát đi dạy dỗ những đứa khác, đưa đầu đến gần khẽ hỏi: "Sao thế? Mày giận thật đấy à?"

"Không phải." Văn Tuấn Huy nói: "Tao gọi cho Quốc Quốc, chắc nó sắp đến rồi..."

Hồng Trí Tú cứng đờ: "Không phải chứ."

Doãn Chính Hàn còn mang theo cả gậy đến, cái gậy này cậu nhặt ở một cái ngõ nhỏ bên ngoài quán net, cậu cách một khoảng đã thấy quán net kia có tên là "Cà phê mạng Kim Cương", suýt chút nữa ngã xuống. Một là cậu không ngờ trong sách cũng có Kim Cương, lại không biết Kim Cương này có giống với Kim Cương trong thế giới của cậu không, hai là Kim Cương chính là đại học Doãn Chính Hàn theo học, nên cậu nhìn thấy hai chữ Kim Cương đã thấy có một lòng cảm mến, nhưng mà... Bây giờ nó là một quán net.

Lúc sắp đến cổng quán net, Doãn Chính Hàn nhìn thấy Hồng Trí Tú đi từ bên trong ra, trên trán có một mảng bầm đen, nó cũng nhìn thấy Doãn Chính Hang, liều mạng nháy mắt với cậu, buồn thay mắt của nó đang sưng vù lên, Doãn Chính Hàn hoàn toàn không nhìn ra là nó đang nháy mắt, mà cảm thấy giống như là bị đánh đến co giật.

Doãn Chính Hàn sốt ruột, lập tức kéo cây gậy chạy qua: "Đm đứa nào đánh ông thành như thế này?" Trong mắt của cậu tạm thời chỉ có Hồng Trí Tú. Xuyên sách chưa tới một tuần, Doãn Chính Hàn đã cực kì quen thuộc với vai trò của một Doãn Chính Hàn học tra cấp ba.

Hồng Trí Tú không dám nói lời nào, phía sau nó là quán net mờ tối, có mấy tên nam sinh đang bị đẩy ra, theo sau là mấy cảnh sát, đầu trọc dẫn đầu, lập tức trông thấy một thiếu niên nhìn rất hiền lành có dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Ông đang định bảo tránh ra thì nhìn thấy cây gậy trong tay Doãn Chính Hàn, ông cười: "Ồ, còn gọi cả trợ giúp cơ à?"

Ông vung tay: "Mang đi mang đi!"

Doãn Chính Hàn ngu luôn.
Văn Tuấn Huy đi ra, hung tợn nói với Văn Tuấn Huy: "Đm tao bảo mày là thấy Chính Hàn thì đừng để nó tới đây!"

Hồng Trí Tú khẽ nói, cực kì oan ức: "Tao nháy mắt mà, nhưng Hàn Hàn nhìn không hiểu, sao lại trách tao?"

"..." Văn Tuấn Huy nhìn cái mặt bầm dập của Hồng Trí Tú, ánh mắt à, có trợn ngược mắt lên trời cũng không ai đọc hiểu được.

Ngày mai Phạm Văn Thao phải tham gia hội giao lưu của giáo viên ở thành phố bên cạnh, đêm nay lên đường, ra khỏi trường rồi mới nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Cô có vẻ ngoài dịu dàng, khí chất thanh nhã, lúc nghe thấy cảnh sát bên kia nói, mặt lập tức sầm lại, trong lòng cô tự nhủ mình phải tỉnh táo, sau đó khống chế tâm tình muốn bùng nổ, hỏi lại: "Có Doãn Chính Hàn ở đó không?"

Vừa rồi cảnh sát chỉ nhắc đến tên của Hồng Trí Tú vì Văn Tuấn Huy bị thương nặng nhất, nên cũng bị chú ý nhiều nhất. Ông cầm điện thoại, quay đầu nhìn đám nam sinh đứng thành từng dãy ở bên cạnh: "Có Doãn Chính Hàn ở đây không?"

Lập tức thấy thiếu niên nhìn y hệt con ngoan trò giỏi kia giơ tay lên: "Có mặt."
Cảnh sát gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Có."

Pham Văn Thao muốn ngất, một tiếng trước thằng bé vừa mới nộp kiểm điểm, bây giờ lại vào đồn cảnh sát vì đánh nhau

Cảnh sát lại bổ sung: "Thằng bé không tham gia, không sao."

Phạm Văn Thao nghe được câu này mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, cảnh sát hỏi cô có thể tới đây một chuyến được không. Phạm Văn Thao nhíu mày, hội giao lưu mỗi năm tổ chức một lần, rất quan trọng, nhưng cô cũng không thể để học sinh của mình ở lại đồn cảnh sát được, do dự một lát, cô hỏi: "Tôi để học sinh của tôi tới được không?"

Lúc đầu cô cũng nghĩ nhờ các giáo viên khác đến một chuyến, nhưng nghĩ đến thái độ của những giáo viên kia với đám Doãn Chính Hàn, có khi cảnh sát bảo tạm giam hai ngày bọn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Không phải học sinh của mình, còn suốt ngày phá phách gây sự, bọn họ sẽ không thèm quan tâm.

Cảnh sát sững sờ: "Học sinh?"

"Vâng, hiện giờ tôi không ở trường, các giáo viên khác không biết rõ mấy em này lắm, tôi để lớp trưởng tới, anh thấy có được không?"

Cảnh sát: "Thành niên chưa? Thành niên rồi thì cũng được." Ông miễn cưỡng đồng ý, bình thường đều là chủ nhiệm lớp hoặc là người giám hộ tới, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống đặc biệt. Huống hồ, bọn họ đã quản lý khu trường học này lâu rồi, ba ngày thì hai ngày có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro