¤ 102 | sai lầm người cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lại điên cuồng giãy dụa, taehyung trợn mắt mà nhìn ông một cách ác liệt, khuôn mặt lai tạo giữa phương đông và phương tây thường ngày ổn trọng đẹp đẽ chừng nào nay vặn vẹo khó chịu chừng đó.

hai tên vệ sĩ trong thoáng chốc chịu đựng không nổi cái quẫy đạp đó của cậu mà bất ngờ buông tay, chớp mắt liền bị cậu táng ngay cho một cú đấm vào mặt. nhưng không hổ danh là những tên trâu bò được huấn luyện khắc nghiệt, taehyung chỉ vừa mới tung một đấm thì cả người đã bị bọn họ ép chặt xuống ghế, mặt lập tức dính chặt vào tấm đệm đáng ghét.

"cha tốt hơn hết là giải thích rõ ràng cho con, nếu không thì con mẹ nó đừng trách!!"

thở dài một hơi, bá tước louis sớm đã nhận ra trước mắt là trực thăng riêng của mình, cũng chẳng cần giấu diếm taehyung làm gì nữa. dù sao thì một khi lên máy bay, nó cũng sẽ tự mình thỏa hiệp.

"mười năm trước gia đình chúng ta đã bị nữ hoàng lợi dụng để tiêu diệt một tổ chức gọi là 'báo đen', mà tên cầm đầu đó chẳng phải ai khác chính là bennadic, người mà con từng hỏi thằng jin là ai đấy. tuy rằng trước kia chúng ta đã tiêu diệt được toàn bộ tổ chức đó nhưng ngoại trừ bennadic ra thì cho dù có làm cách gì cũng không thể hạ nổi, hắn rất thông minh, cực kì mưu mẹo. nữ hoàng bởi vì sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị những kẻ không trung thành giết chết nên đã sẵn sàng trao đổi con gái để được bọn chúng bảo vệ suốt đời. thế nhưng khi loạn lạc qua đi, bà ta lại lợi dụng gia tộc chúng ta để tử chiến với bennadic hòng cướp con gái mình trở về, tội lỗi cùng dằn vặt đã gặm nhấm tâm hồn của bà ta suốt hai năm ròng rã - khoảng thời gian trước khi cướp công nương trở về."

bá tước louis vừa giảm chậm tốc độ vừa suy ngẫm điều gì đó, ông nháy mắt liền quay đầu ra sau mà nhìn vào con mắt xanh biển đang trợn trừng đầy vẻ kinh ngạc của con trai mình, hừ lạnh: "đó là lý do vì sao vị công nương kia lại trở nên sợ hãi như vậy khi phát hiện bennadic quay trở lại, và con biết hắn quay lại để làm gì không?"

có những sự thật mà con người ta rất muốn được thấu đáo, thế nhưng cũng có những sự thật lại khiến cho linh hồn của họ chẳng khác gì bị bóp vẹo. taehyung vẫn luôn tự hỏi, nữ hoàng đã từng làm gì mà khiến con gái mình phải thống hận đến vậy? cậu cũng không hề biết rằng vì sao joohyun lại sợ hãi trốn tránh mỗi khi cậu gặng hỏi về bennadic như thế. nữ hoàng bán con gái chỉ vì mạng sống của mình, vậy thì trong hai năm đó, cô ấy đã sống như thế nào? với con người tàn nhẫn như gã đàn ông kia, joohyun đối với hắn có ý nghĩa gì chứ?

"bennadic quay trở lại... để làm gì?"

chiếc xe rất nhanh mà phanh một cái két vang dội, bá tước louis không do dự mà đẩy cửa bước ra bên ngoài bầu trời đen đặc tối mù, gió lạnh cứ như được ân xá mà xộc thẳng vào bên trong khiến cho taehyung đang thất thần bất ngờ run lên một cái. ông đi vòng ra phía sau kéo toang cánh cửa xe, cậu bên trong đồng loạt được hai tên áo đen dùng sức mà lôi ra ngoài, đứng trước mặt cha mình chờ đợi câu trả lời.

trăng chẳng mấy chốc từ trong mây đen đột ngột ló ra, soi sáng một nửa khuôn mặt được chôn vùi trong bóng tối của người đàn ông lãnh ngạo đầy ắp quyền lực đó. một cái chuyển động của khung môi đơn giản vừa được cất lên, khuôn mặt vốn dĩ đờ đẫn của cậu cũng chẳng mấy chốc mà trở nên cực độ tức giận:

"lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về hắn."

lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về hắn sao? quả đúng là con mẹ nó nực cười! taehyung nộ khí sớm đã một đường bốc thẳng lên não, cánh tay dùng lực hai cái liền thoát khỏi cái vòng kìm kẹp dường như đã chẳng còn chút nào mạnh mẽ của hai tên vệ sĩ, cậu xoay người điên cuồng đấm vào mặt bọn chúng từng cú vô cùng độc ác. cậu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, hệt như chỉ muốn hủy diệt luôn cả cái thế giới thối nát này.

thế nhưng từ bên trong trực thăng rất nhanh liền xuất hiện thêm ba bốn tên áo đen cũng một đường lao tới, taehyung tặc lưỡi hầm hực nhìn lão cha của mình đang khoanh tay nhíu chặt hai hàng lông mày mà nhìn một màn chân đấm tay đá phía trước. ông ấy thật tự cao, thật đáng trách, cha nghĩ rằng chỉ với từng này người liền đã có thể ngăn nổi con sao?

"giờ thì con đã hiểu vì sao yoongi lại trở nên đơn độc như thế rồi, cha đã đi quá xa khi chỉ luôn dùng sức mạnh để dạy dỗ anh ấy. đừng trách anh jin đã chỉa mũi súng vào cha bởi vì cha... xứng đáng được ăn một phát đạn!!"

taehyung gầm lên dữ dội, cánh tay sải dài tức tối tóm lấy một gã áo đen đang lao tới, xoay người đá mạnh vào mạn sườn khiến cho hắn gập người ngã mạnh xuống đường băng. cậu liếc mắt nhìn cánh cửa xe lúc nãy đang hé mở cách đó không xa, liền xoay nhảy một chút đã rất nhanh mà vung chân lên tạo ra một động tác giả. hai tên vệ sĩ vươn tay sắp sửa chắn lấy thì cậu liền rút lại cẳng chân của mình, một mạch lao thẳng về phía chiếc xe đang được trưng sẵn ở phía sau.

nhận ra tình huống đã có chút không ổn, bá tước louis khàn giọng ra lệnh: "mau giữ thiếu gia lại, nhanh lên!"

quá muộn rồi cha à. taehyung sau khi lao mình vào trong xe liền rất nhanh đóng sầm cửa lại, nếu như bây giờ không khởi động nó thì đúng là ngu xuẩn. một đường hướng đám áo đen phóng trới, cậu kiên định chẳng buồn quan tâm mà lách qua bất kì ai, cứ như thế mà một đường lao thẳng liền đụng chết một tên vệ sĩ, sau đó quẹo vòng ra sau hướng trở lại con đường kia.

bá tước louis nghiến răng nhìn bóng dáng đang ngày một xa đi của con trai mình mà không khỏi siết chặt nắm tay, đầy bất lực. tại sao mỗi lần ông muốn cứu một đứa thì đứa đó lại cứ năm lần bảy lượt phản kháng ông vậy? chẳng lẽ người làm cha này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình đi vào chỗ chết ư?

xứng đáng... ăn một phát đạn sao?

...

người đàn ông cường đại đó lần đầu tiên phải tự hỏi bản thân rằng, phải chăng những gì mình làm đều là sai lầm? thế nhưng ông đã sai ở đâu, và sai từ bao giờ?

chẳng phải chúng ta từ trước tới nay đều phải sống với hàng trăm, thậm chí cả hàng ngàn những định kiến cá nhân, những quy luật mà chúng ta tự vẽ nên, dựng thành một bức tường ngăn cách giữa chúng ta và những người xung quanh, tưởng như một tấm chắn giúp chúng ta tự bảo vệ bản thân mình hay sao?

"ring ring... ring ring..."

bá tước louis thầm lặng rút điện thoại đang dữ dội vang lên từ trong túi áo khoác, sau khi xác định được người gọi đến là ai, lông mày vốn đang nhíu nhăn lại của ông bỗng chốc dãn ra. nở nụ cười yêu thương mà vuốt nhẹ cánh mũi của mình, ông nhẹ giọng:

[ sao em còn chưa ngủ? ]

khi bá tước louis vừa mới dứt câu hỏi thì đầu dây bên kia liền bật cười một cách vui vẻ đầy sảng khoái. ban đầu còn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ bên kia điện thoại bất chợt vọng lên tiếng giới thiệu của bản tin thời sự chiều, lúc này ông mới giật mình cười trừ. haiz, ông quên mất rằng người ấy đang cách mình bảy tiếng đồng hồ lận, bà ấy đang ở việt nam cơ mà.

[ haha... ôi trời louis, bên đó vẫn ổn chứ, anh cũng đã đi được gần hai tháng rồi? ] như nhận ra được sự nhầm lẫn của ông, tiếng cười lại càng lớn hơn. nối tiếp ngay sau đó là một thanh âm nữ tính hiền hòa mang theo sự quan tâm mà ngọt ngào vọng tới, lại càng chứng minh cho khả năng nói tiếng pháp trôi chảy.

[ tất nhiên rồi, tất cả vẫn ổn... thế nhưng linh à, mùa tuyết ở paris cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta lại lỡ... ]

[ ... ]

lỡ gì? là lỡ cho mười bốn lần lặp lại tháng tư, là lỡ cho mười bốn mùa đông gõ cửa trước hiên nhà, là lỡ thêm một lần nữa rằng anh sẽ đưa em trở về thăm quê nội của bọn trẻ, ngắm nhìn những món quà tinh túy của châu âu mà em luôn mong muốn thêm một lần nữa chiêm ngưỡng.

tuyết rơi.

tiếng gió gào rít ngay sát bên cạnh mang tai cùng tràng cười vui vẻ cũng dần dần ngưng hẳn, hệt như một dòng suối mát lành bất ngờ ngưng chảy, trong lòng bá tước louis nghiễm nhiên có chút không vui. và quả đúng như ông nghĩ, những gì người ấy nói trong điện thoại bây giờ thật sự mới là vấn đề khó chịu nhất:

[ em rất nhớ các con, em muốn gặp chúng vô cùng. louis, đã hơn mười năm rồi, chúng có phải đã trưởng thành rồi không? ]

có những sự thật luôn ẩn nấp đằng sau một sự thật khác, những thắc mắc không một ai có thể gỡ nổi. bá tước louis thở dài mà mặc nhiên không đáp, có một thứ gì đó đang gấp gáp giãy lên trong lồng ngực của ông, thình thịch đập, thình thịch như muốn giải thoát ra ngoài. bàn tay gân guốc mạnh mẽ đưa lên bên ngực trái mà đấm thật mạnh, ông bất ngờ khụy xuống mà điên cuồng há miệng thở dốc.

"lão gia!!" đúng lúc này đám vệ sĩ vốn đang đứng một bên kia, sau khi xử lí cái xác thật gọn gàng mới một bước chạy lại đỡ ông đứng dậy: "ngài có ổn không ạ?!"

vươn tay khẽ đẩy họ ra, bá tước louis gật đầu ý bảo ông không sao, bọn chúng không cần phải quan tâm. cũng bởi vì một màn lộn xộn như thế mà người phía bên kia điện thoại cũng có chút hoảng hốt, âm giọng nhẹ nhàng cũng đã nhịn không được mà nói lớn hơn: [ louis, sao vậy? ]

cười gằn một tiếng, ông hít thở thật sâu cố gắng ổn định hô hấp của mình, bản thân ông biết có lẽ đã ở cái tuổi này rồi thì đừng nên như vậy nữa, thế nhưng càng tự chủ lại càng không tài nào kiểm soát nổi. nó cũng giống như việc bạn điên cuồng muốn một thứ gì đó, càng ao ước lại càng xa vời, càng tiến tới lại càng không thể đoạt đi. ông cũng vậy, các con ông cũng thế, đều chẳng khác gì nhau.

[ tại sao, tại sao cứ phải cầu xin anh như vậy chứ? em chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn để đi khoang đặc biệt thôi mà, sau đó việc gặp chúng nó chẳng phải sẽ rất đơn giản sao? ]

[ louis... ]

[ có mệt mỏi không, khi phải chịu đựng một con người như anh suốt ba mươi năm trời? bị ép buộc phải rời xa máu mủ của mình, không được trò chuyện, không được gần gũi, thậm chí em cũng chỉ được ở trong một căn phòng xung quanh chẳng có gì ngoài một chiếc tivi đơn điệu! thế nhưng vì sao, em nói đi linh, vì sao vẫn sẵn sàng chấp nhận?! ]

một con dốc bắt đầu rẽ hướng dạt trôi về quá khứ mà nó đã từng giương mình chiến đấu, giọng nói đau khổ của người đàn ông cương nghị run rẩy ồ ạt tuôn ra, cuốn trôi hết tất thảy mọi đau thương kìm nén rất lâu liền đổ dồn về một phía. mà ở bên kia điện thoại, người đàn bà nọ vẫn luôn một mực giữ mãi một biên độ cảm xúc, cũng nhạt nhòa mà cười mỉm đôn hậu, xoa dịu ông:

[ không sao, louis à, không sao... ]

một người cuồng dại chiếm đoạt, một người lại chấp nhận bị chiếm đoạt!

đây có lẽ là sự trả giá của gia tộc tưởng chừng như hùng mạnh nhưng sớm đã mục ruỗng từ bên trong. và có lẽ cho đến tận cuối đời, không một ai, hay bất kì một kẻ nào có thể biết được người quyền lực nhất nhì nước pháp ấy, người đàn ông mà chỉ cần nghe tên qua đều phải sợ hãi kinh hoàng mà nhớ lại khoảng thời gian gần một chục năm trước...

đã bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giày vò tới nỗi chặt đứt hai chân của vợ mình, nhốt bà tại nơi không một ai có thể nhìn thấy. cũng đã từng tàn nhẫn chôn sống con trai, huấn luyện chúng ngay cả một chút yêu thương cũng không được phép tồn tại.

vậy mà người đàn ông đó, ngay lúc này đây, lại trở nên bất lực trước số phận định sẵn.

bí mật này, không một ai hay biết, mà có lẽ ông cũng sẽ không có ý định để cho bất kì một kẻ nào được phép thấu tỏ. tất thảy những gì còn sót lại, đều sẽ được thời gian chôn vùi mãi mãi.

-----------------------♤♤♤------------------

"mười năm trước nữ hoàng vì sợ hãi cái chết mà sẵn sàng bán con gái của mình cho bennadic, đổi lại suốt quãng đời còn lại bà ta sẽ được sống trong an toàn. thế nhưng hai năm sau khi loạn lạc qua đi, người đàn bà đó đã bị lương tâm giằng xé đến mức sống không bằng chết, lợi dụng gia tộc louis chúng ta để tử chiến một trận với 'báo đen' hòng cướp con gái trở về."

"con biết bennadic trở lại vì mục đích gì không?"

chết tiệt!

taehyung càng nghĩ lại càng rối rắm, càng tức giận lại càng mất đi lí trí. người đời có câu, hổ dữ không ăn thịt con, thế mà bà ta lại có thể nhẫn tâm đến như vậy ư? bất ngờ nhớ lại từng chút một cái thái độ khó hiểu của nữ hoàng mỗi khi gặp cậu, còn có cả sự xa cách trong mắt joohyun, lí do cô bỏ trốn khỏi cung điện, bị chính phủ lén lút truy sát...

tại sao người con gái đó lại phải chịu sự dày vò tới như vậy?!

"lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về hắn."

đừng có chuyện gì, cầu xin em!

trong cái khoảnh khắc mà người ta cứ ngỡ đó là sự tồn tại cuối cùng mà bản thân có thể sẽ mãi không tài nào đuổi kịp. trước thềm cung điện một màu vàng sáng cực độ xa hoa, dung nhan xinh đẹp tựa đóa bạch liên vẫn đang mơ hồ nằm trong vòm ngực lạ lẫm đó, không một tiếng động, cũng chẳng có lấy một cử chỉ nào đặc biệt. cô gái diễm lệ với mái tóc vàng óng trải dài như tơ lụa hảo hạng chỉ đang gắt gao mà nhìn chàng trai đối diện, khóe mắt đã bắt đầu trở nên xót xa hơn, cánh môi cũng bởi vì kìm nén không nổi nữa mà run giọng hét lớn:

"anh nói tôi chờ anh, thế nhưng vì sao anh lại không đến?!"

điên cuồng tăng nhanh tốc độ mà phóng đi, taehyung siết chặt vô lăng chặt chẽ đến mức các khớp xương cũng đã gằn lên rõ ràng. lần này sẽ không giống như lần trước, lần này tôi sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ không để em phải chờ nữa, tuyệt đối không bao giờ!!

...

thế nhưng, mọi sự sắp đặt lại rất tàn nhẫn, số phận quả là đáng sợ, mà thời gian thậm chí còn tàn ác hơn. trước lúc taehyung quay trở về, người nọ sớm đã bị bắt đi. cậu căm phẫn nhìn hết một đám người nằm ngổn ngang giữa sảnh chính cung điện, chính giữa là nữ hoàng đang cuộn tròn người mà gào khóc tức tưởi.

giật mình nhận ra không chỉ có mình mình là còn đang thở, nữ hoàng ngơ ngẩn ngước đầu nhìn lên người con trai đang sững sờ mà đứng ngay trước mắt. hóa ra cậu ta không bỏ rơi joohyun, gia tộc đó dường như cũng không có lạnh lùng như bà vẫn nghĩ.
thế nhưng bởi lẽ đứng ngược ánh trăng cho nên bà không thể tường tận được cảm xúc của taehyung lúc này, chỉ biết cặp mắt xanh biếc lóe sáng đó đang tỏa ra sát khí bức người khác chẳng dám tới gần.

chật vật đứng lên, nữ hoàng run rẩy tiến tới mà mím môi hạ mình khó khăn, khiến cho người nghe phải chết lặng mất một lúc:

"tôi thay mặt cho nước anh cầu xin cậu... cứu con gái tôi."

đừng thắc mắc vì sao nữ hoàng không dám kêu gọi quân đội cứu lấy con gái mình, bởi vì bà có một bí mật không thể cho ai biết. người đàn bà đáng chết này mười năm trước sớm đã bị bennadic lừa rồi, bà không ngờ rằng người giúp đỡ gã ta lại là vanes, hơn một nửa vệ sĩ được tuyển chọn gắt gao cũng là người của nó rồi. tại sao cung điện dễ dàng đột nhập như vậy? tại sao joohyun lại bị bắt đi đơn giản như thế? là bởi vì bà quá ngu ngốc, quá ngu xuẩn!

là nữ hoàng của một nước, vậy mà chỉ có thể bất lực cầu xin một người con trai cứu lấy con gái mình. chẳng hiểu sao cái hình ảnh đau lòng này lại khiến cho taehyung chợt nhớ về một khung cảnh rất lâu trước đó, namjoon thân thể dính toàn là máu tưới mà quỳ dập hai chân xuống trước mặt gia đình cậu, cầu xin:

"làm ơn giúp tôi, cứu cô ấy."

cậu có thể không cứu sao? taehyung siết chặt nắm tay, đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gọi lớn vô cùng quen thuộc:

"NỮ HOÀNG!!"

jackson chẳng biết từ khi nào đã một đầu lấm tấm mồ hôi kinh hoảng chạy vào. từ bên ngoài hắn đã trông thấy ba bốn cái xác lổn ngổn giữa đường vào sảnh chính cung điện, nếu như thật sự không nhìn kỹ lại xem bọn họ có phải đã chết không thì hắn cũng chỉ nghĩ đây là một buổi diễn tập mà thôi. rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?!

thế nhưng điều khiến jackson phải sững sờ hơn nữa chính là hình ảnh nữ hoàng cao quý lại đang cúi đầu trước tên khốn người pháp mà hắn cực độ căm ghét, chưa kể đến cả những tên vệ sĩ đang nằm lăn lóc xung quanh.

"nữ hoàng, chuyện này là sao đây?! người kêu tôi đi chuẩn bị máy bay kia mà, tại sao còn chưa đến mà ở đây làm cái trò gì vậy?!"

"m... máy bay?" nữ hoàng ngơ ngác một thì jackson lại ngây ngẩn mười, bà sai hắn chuẩn bị máy bay để làm cái gì chứ?

điều gì càng không thể lại rất tự nhiên mà xuất hiện ngay trước mắt chúng ta, chẳng lẽ... hai người bốn mắt trợn trừng mà nhìn nhau, thế nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ áo jackson đã bị taehyung tức giận tóm lấy.

nghiến răng như muốn vặn nát cả cổ họng hắn, trong mắt cậu hiện tại ngoài chết chóc ra thì tuyệt đối chẳng còn gì: "ở đâu, chỗ nào, nó sẽ đi đâu?!"

"sao cơ?" jackson nhíu mày gằn rít, cánh tay cũng vươn lên mà bấu chặt lấy cổ tay mạnh mẽ của người đối diện.

"TRẢ LỜI ĐI!!"

này joohyun, em biết điều gì không, nếu như bây giờ tôi lỡ đánh mất em lần nữa thì tôi thật sự sẽ rất hối hận, sẽ rất đau đớn, sẽ rất thống khổ!

"nơi khu đất trống để quân đội tập luyện ở ngoại ô phía nam, nó sẽ cất cánh qua... pháp."

hãy chờ tôi, em nhất định phải chờ tôi, mẹ kiếp dù cho có chết cũng phải cố gắng lên, chờ tôi tới!

________________

hi các cậu, cho tớ bổ sung một chút là cái đoạn của bá tước louis và vợ của ông ấy mình đã chỉnh sửa và thêm thắt một chút nha, và cả tên của bà cũng là do mình đặt^^. cho nên mong các cậu sẽ không cảm thấy khó chịu nếu đã đọc qua tác phẩm gốc rùi nhe^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro