¤ 103 | lời cầu nguyện nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cùng lúc này, vào chính cái khoảng thời gian trước khi joohyun bị bắt đi, tại một nơi cách cung điện buckingham rất xa, bên trong phòng khám tư nhân trước nay vốn dĩ luôn yên bình nay lại sắp sửa xảy ra một cuộc hỗn loạn... đẫm máu.

đã mười hai giờ đêm, cái giờ mà tất cả nhân loại đều đã chìm vào giấc ngủ theo đúng như việc mà thường ngày họ vẫn làm. chỉ có jimin là đang thất thần ngồi một góc bên trong căn phòng nhỏ, nghiêng đầu ngắm nghía ai kia cũng đang ngủ say, chẳng hiểu tại sao lại chợp mắt không nổi. đã hơn một tháng, có lẽ cũng nên đưa seulgi rời khỏi chỗ này được rồi. thiết nghĩ, nếu như hắn cứ ở chỗ này càng lâu thì lại càng không ổn, boss có thể tìm tới đây bất kỳ lúc nào.

và quả nhiên đúng là như thế, jimin ngàn vạn lần sẽ không bao giờ ngờ được trong đầu vừa dứt dòng suy nghĩ thì mọi thứ đều đã ngay lập tức trở thành sự thật.

"jimin."

tiếng cót két của cửa gỗ trong yên tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng. hơi hơi nghiêng đầu ra phía sau, jimin bỗng trông thấy bộ dáng khó hiểu của vị bác sĩ già đang nhíu mày nhìn hắn, khóe miệng cũng chẳng mấy tự nhiên mà khàn giọng gọi: "có người muốn tìm cậu."

lồng ngực chẳng bị ai đánh nhưng phải nhất thời run lên một cái, jimin dứt khoát đứng lên một bước đi ra ngoài. hắn thừa biết người tìm mình là ai, ngoại trừ chị ta thì đâu có bất kì kẻ nào biết hắn đang trốn ở chỗ này. sau khi bước ra ngoài, hắn đóng chặt cửa phòng lại, mỉm cười vỗ vỗ vai vị bác sĩ già ý bảo ông đi ngủ đi, còn chính mình thì một mạch đối đầu với màn đêm sương gió. gió trời hôm nay có vẻ khá là lạnh thì phải, dù sao thì thời tiết của nước anh từ trước tới giờ cũng chẳng ấm áp gì cho cam. nhưng nếu là paris thì tầm này chắc cũng đã sắp kết thúc mùa đông rồi, nhanh thật đấy.

đứng hình mà nhìn cậu trai trẻ nọ chạy đi, vị bác sĩ già có chút tự hỏi, tại sao cậu ấy lại có thể đào hoa đến vậy, bao quanh cậu ấy chỉ toàn là mỹ nhân thôi thì phải. ông còn nhớ rất rõ vừa nãy, cô gái đó toàn thân chỉ tô điểm một sắc đỏ, ngay đến cả mái tóc cũng đỏ rực đến chói cả mắt. thời nay mà vẫn còn có người mang phong cách đáng sợ như vậy sao, thật là.

vị bác sĩ thở dài một cái, chậm chạp đang tính xoay người bước lên cầu thang thì một mùi hương ngọt ngào trộn lẫn mùi máu tanh rất đỗi quen thuộc với ông chẳng biết từ chỗ nào bất ngờ lan tỏa. cũng không biết là do bản thân hoa mắt hay là ông đang tưởng tượng, thế nhưng ở ngay sát phía sau cánh cửa bỗng xuất hiện một bóng đen đang đổ dài tiến tới, mùi máu cũng càng ngày càng nồng nặc. vị bác sĩ già theo bản năng lại tiến lên hai bước, khóe mắt già nua cũng bởi vì thế mà nheo lại thật sát, ông muốn khi người nào đó xuất hiện thì sẽ nhìn cho rõ.

nhưng cho đến cuối cùng, thứ mà ông nhìn thấy lại là thứ mà ông ngay cả nằm mơ cũng chẳng bao giờ dám nghĩ.

một loài hoa kì lạ được sinh ra từ trong bóng tối.

một loài hoa được nảy mầm từ trong máu đỏ.

tưởng chừng như một loài hoa tinh khiết chưa hề bị vẩn đục bởi sự xấu xa của thế giới này.

bí ẩn, nhưng đáng sợ.

tĩnh lặng, nhưng vô tình.

thừa hưởng sức quyến rũ của hoa hồng, nhưng lại mang sắc đẹp của ác quỷ.

người đời gọi nó là... tử đinh hương -loài hoa của chết chóc!

cô gái bận trên mình chiếc váy một nửa màu tím, một nửa màu đỏ. mà đặc biệt ở chỗ bên dưới gấu váy sặc sỡ đó đang tóc tách nhỏ từng giọt từng giọt như huyết thịt của nhân loại đang nhuốm màu lên đó. đáng sợ hơn, điều khiến cho vị bác sĩ già kinh hoàng nhất chính là trên tay cô ta, đang hiện hữu một cái đầu người bị đứt lìa đang trợn mắt mà lủng lẳng nhìn chòng chọc về phía trước. khuôn miệng há ra như thể đã trải qua đau đớn khôn cùng, đôi tay run rẩy kịch liệt, khóe mắt co giật lên xuống như sắp sửa đột quỵ đến nơi, vị bác sĩ già khàn giọng muốn lớn tiếng gọi lên, nhưng lại chỉ ú ớ được hai từ:

"A... L... AN!!"

cho dù có bị dập nát, cho dù có bị thiêu hủy thì khuôn mặt đó, ông không thể không đời nào nhận ra.

chính là cháu trai của ông, alan!

"HAHAHA!!..." khuôn miệng rách ra một đường cong ác liệt, cô gái với khuôn mặt ngây thơ đột nhiên biến hóa méo mó như ác quỷ đội lốt thiên thần liền một phát giơ cái đầu bị đứt lìa lên, ném thẳng xuống nền nhà trước mắt.

"KHÔNGGGGGGGGGGG!!!"

máu tươi một đường bắn ra tung tóe, thậm chí bắn lên cả khuôn mặt đang sợ hãi của vị bác sĩ. mà cái đầu kia cũng đã chẳng còn nguyên vẹn nữa, sớm đã nát bấy đến vỡ vụn, lăn lóc một vòng quanh chân cô gái nhỏ bé kia mất rồi.

...

"ưmm..."

một loạt tiếng động lớn nhỏ bất chợt thi nhau vang lên thành công đánh thức seulgi vốn đang ngủ say ở bên trong. nhập nhèm kéo mở đôi mắt nặng trĩu của mình, cô khó nhọc trở mình ngồi dậy, bên ngoài chẳng hiểu vì sao lại nổi thêm vài ba thanh âm va chạm khiến cho tâm can cô lo lắng không thôi. kéo tấm chăn đang đắp quanh hông mình ra, cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, vươn nắm tay lên.

nhẹ nhàng kéo mở nó.

ánh trăng lạnh lẽo nhuộm đẫm căn phòng thành một sắc đỏ đậm đặc, tựa như thể cả thế giới đang vùng vẫy, hoặc tựa như thể nó đang ôm những hiện thực đau thương đang sững sờ diễn ra. một búng máu nóng cháy bắn thẳng vào khuôn mặt đang chết lặng của seulgi, trượt dài chảy xuống tận cằm, tóc tách nhỏ giọt xuống sàn nhà đang loang lổ huyết nhục kinh hoàng.

sâu trong đôi mắt đang hãi hùng mà nhìn đó, cô trông thấy một cô gái với mái tóc tím ngây thơ đang nở nụ cười hồn nhiên mà tóm chặt lấy cái đầu già nua của vị bác sĩ già, cánh tay còn lại giơ lên con dao nhỏ sắc bén cứ như vậy mà đâm xuống, liên tiếp rồi lại liên tiếp. mãi cho đến khi cổ họng vị bác sĩ kia hốc ra một khoảng không to lớn, cô ta mới nghiêng đầu để máu chảy trọn lên góc váy màu tím trên đùi mình, thành công nhuộm đỏ chân váy một màu sắc đẹp đẽ đến kinh dị.

seulgi sớm đã thở không nổi, bên dưới chân cô toàn bộ đều là máu tươi đang chảy tràn vào trong phòng. mà ở phía trước, hai cái đầu cùng một cái xác người đang lăn lóc nằm đó chẳng phải là ai khác mà chính là alan cùng ông nội của mình.

không đâu, không phải đâu, chỉ là mơ thôi, là ác mộng!

"chỉ cần một người nữa là tôi có thể thành công nhuộm đỏ chiếc váy này... haha seulgi à, chị giúp tôi nhuộm nó nhé?"

"tại... sao..." trước mặt seulgi chẳng thể nào là người đó, tại sao lại có thể là chaeyoung? không, không phải chaeyoung, chỉ là người giống người mà thôi. con bé đang ở pháp cùng namjoon cơ mà, nó đã đi cùng hắn nên không thể nào là nó đâu.

vừa tự lừa dối chính mình vừa ôm mặt hét lên. cô dù cho có đui mù thì vết sẹo do đạn bắn ở phía ngực trái con bé đã nói lên tất cả, những thứ trước mắt này... hoàn toàn không phải là giấc mơ.

"aaa... ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

---------------------♤♤♤----------------

jimin hoàn toàn không hề biết được trước khi bản thân thật sự rời đi thì chaeyoung sớm đã xuất hiện ngay sau đó. có lẽ cũng bởi vì quá hấp tấp mà trên người hắn lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo thun thể thao màu xanh, ống tay tùy ý được xắn lên tận khuỷu để lộ ra cơ bắp cường tráng mạnh mẽ, từng cơ ngực cùng cẳng chân thon dài quá mức hoàn hảo. đơn giản chỉ cần nhìn sơ qua một cái thôi, không ai là không biết hắn chính là siêu mẫu nổi tiếng đang bị mất tích.

một đường vừa chạy vừa xoay người liếc nhìn xung quanh mong tìm kiếm được người nọ, jimin trong lòng vừa có chút lo lắng chẳng hề muốn đi xa quá làm gì, lòng hắn hiện tại có chút thấp thỏm chẳng rõ. đang lúc phân vân có nên quay trở về hay không thì từ trong ngách nhỏ của con đường, một bóng dáng rực đỏ cực kì quen thuộc đang chậm rãi bước ra.

trên thân bận một bộ đồ bó sát đồng dạng cùng mái tóc xinh đẹp của mình, red ung dung đút tay vào túi áo dạ mà hướng ánh nhìn không mấy thân thiện của mình về phía jimin cũng đang một bộ nhíu chặt mi tâm. nếu là bình thường, ả sẽ không trưng ra thái độ như vậy, hơn nữa cái tư thế như chực chờ kẻ thù sơ hở rồi tấn công một đòn bất ngờ của ả đó, cậu ta dường như đã quá quen thuộc.

nhếch môi cười lạnh, hắn thật không ngờ boss lại nóng nảy muốn tóm hắn đến thế. dự định sau khi seulgi ổn định lại sức khỏe, hắn sẽ đưa cô ấy trở về pháp, sau đấy... hẳn nhiên là sẽ tự giác trở về để chuộc tội với boss. thế nhưng dường như jimin đã quá tự tin với địa vị của mình trong lòng gã, thật sự muốn giết hắn luôn sao? chà, mà dù cho lúc này hắn có là kẻ bị động đi chăng nữa thì red từ trước tới giờ cũng đâu phải đối thủ của hắn.

jimin trầm mặc vừa nhìn cô gái trước mắt vừa ngẫm nghĩ. ngược lại ả lại chẳng hề động thủ, chỉ đơn giản dùng cặp mắt sắc lẻm của bản thân mà trừng trộ hắn. có gì đó rất lạ đang diễn ra, nhưng lạ ở chỗ nào?

hắn hoàn toàn không đoán ra. chẳng phải từ trước tới giờ red luôn hành động rất nhanh gọn sao, nếu như thật sự muốn giết hắn thì vừa nãy lúc ông bác sĩ kia vừa mới mở cửa thì chị ta phải lập tức tung ra một vài mũi tên tẩm thủy ngân, axit hay những thứ gì khác đại loại chứ? chẳng phải sau đó tất cả những ai sống trong căn nhà đó đều sẽ chết rất thảm hay sao? thế nhưng vì cái gì... chị ta còn cố ý dụ hắn ra ngoài?

gió lạnh khẽ khàng vụt qua thổi tung mái tóc một màu đỏ tươi dập dờn trong bóng tối. ngay trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó thôi, từ dưới đáy mắt chờ đợi của red, jimin dường như đã ngợ ra được một điều mà hắn luôn lo sợ.

chính là dụ hắn ra bên ngoài, cách xa căn nhà mà hắn đang lẩn trốn... cùng với seulgi!

mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ đến mức hắn mù mờ nhận ra nụ cười tàn ác được chị ta dấu ngay bên dưới khuôn mặt ác liệt đó.

"aaa... AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

ngay sau đó bỗng vọng lên tiếng hét thất thanh đau đến xé lòng từ cái nơi mà jimin hoàn toàn không hề ngờ tới. kinh hoàng quay người nhìn về hướng ngôi nhà đang bật tung cánh cửa ở phía bên ngoài hẻm rẽ, hắn ngay lập tức trưng ra đôi mắt đầy phẫn nộ, điên tiết, hơn tất cả chính là cái cảm giác bị người ta lừa ngay trước mũi mình.

"REDDDDD!!!" gằn lên một cách dữ dội, jimin trừng mắt lườm chị ta một cái, liền không quản bất cứ cái gì một mực quay đầu mà chạy về.

thế nhưng, đời đâu có dễ dàng đến thế.

đôi tay red vốn dĩ đang đặt gọn bên trong túi áo dạ màu đỏ nay đã bất ngờ nâng lên hiển hiện ra hai khẩu súng dạng nhẹ, hướng thẳng tên con trai đang chạy phía trước mà nả liên tiếp. chẳng mấy chốc, trên đoạn đường nhỏ hẹp bỗng ồ ạt bốc lên mùi khói súng cùng mặt đường thủng lỗ chỗ, cũng thành công làm khựng lại hành động của chàng trai phía trước. vậy nhưng jimin lại không quay đầu nhìn red mà lợi dụng lúc ả ta đang nhíu mày thăm dò để nhắm bắn thì thoắt một cái, hắn liền chạy ngược lại phía sau ả bằng đường vòng cung, thậm chí còn dùng lực của bàn chân để nghiêng người lên chạy trên những bức tường.

như đã quen với năng lực ma sát kinh người này của jimin, red giơ súng kết hợp với xoay người đuổi theo mà liên tiếp nả đạn vào hắn, khung cảnh bây giờ không khác gì những bộ phim bom tấn gay cấn của các siêu anh hùng. chết tiệt thật, mất công khổ cực bao nhiêu năm thế nhưng cuối cùng trong đội cũng chỉ có ram và jimin là có thể thực hiện khả năng này, đây vốn phải dựa vào cách thăng bằng giữa mu bàn chân, các khối cơ và sự bám trụ, xui xẻo làm sao nó lại được cậu ta áp dụng triệt để như thế. vậy nhưng đây là thời đại nào chứ, ả không tin sức khỏe của con người có thể vượt qua vũ khí!

cả hai cứ liên tục thách thức đối phương, một kẻ tránh một kẻ nả. thế nhưng viên đạn thứ năm chưa kịp kéo cò thì bóng dáng của jimin tự nhiên mất hút, red đang hoang mang chưa hiểu ra cái gì thì cổ ả đã bất ngờ bị một cánh tay cường tráng ép lấy vật mạnh, ngã lộn bật người ra sau.
hắn rất nhanh dùng hai chân mình vòng qua thắt lưng red, còn cánh tay cũng đồng dạng mà siết chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh. không khí đột ngột bị chặn đứng ngay bên dưới thanh quản, ả há miệng cố gắng hít thở nhưng càng hít thì cánh tay của jimin lại càng siết chặt. hai khẩu lục trên tay sớm cũng đã bị văng lăn lóc ở đằng xa, red khó khăn dùng tay mình cố gắng kéo mạnh đôi tay của hắn ra nhưng vô ích, đổi lại chỉ là tiếng cười khẩy vô cùng khinh thường của kẻ đối diện:

"chị biết sao không, red..." jimin lúc này giống như là rít lên, ánh mắt co rút như bị rút cạn linh hồn mà ẩn hiện bóng dáng của người chị đã từng thân thiết che trở mình ra sao, nay lại trở mặt cùng đồng minh mà muốn rút súng bắn chết hắn. hắn hiểu rõ ả không thể gan hùm lớn mật phản bội boss giống hắn, thế nhưng hắn trân quý mạng sống của mình và tiểu hồ ly hơn.

ghé sát môi mình vào đôi tai đang run rẩy kia, jimin thỏ thẻ từng từ từng chữ như để đả kích tâm lý red: "...mặc dù không chắc có phải là người tôi đang nghĩ đến hay không, nhưng tôi nhất định sẽ chặt đứt cơ thể của cái kẻ đang làm trò trong căn nhà kia ra, băm thành từng mảnh vụn rồi ném cho chó ăn... nếu như seulgi xảy ra chuyện gì."

trợn mắt nhìn lên, red bị nghẹt thở đến mức như rơi vào mông lung, cũng chẳng kịp nghe lọt những thanh âm kinh tởm kia nữa, lúc này ả chỉ kịp nhớ đến một người. chaeyoung ơi em xong chưa, mau quay trở về đi mà, chị sắp không trụ được nữa rồi, chaeyoung!!

cánh tay run rẩy lúc này mới mò vào bên trong vạt áo dạ đang một mảnh hỗn độn, red lôi ra một ống tiêm cực nhỏ liền dứt khoát đâm mạnh vào đùi jimin. quá mức bất ngờ, ngay sau đó hắn bắt buộc phải buông hẳn ả ra. giống như được ân xá, ả quằn người lại mà điên cuồng hô hấp, khuôn mặt trướng đỏ nay đã kinh dị đến khó tả.
nghiến răng cảm giác như đầu óc mình bắt đầu có chút choáng váng, hắn trừng mắt nhìn red đang thở gấp gáp hướng ánh mắt về phía mình thì không khỏi tức giận.

nuốt nuốt nước bọt, ả vừa thở vừa chống người đứng dậy, hắng giọng cười nhạt: "nó không phải là thuốc độc đâu, chị chỉ... muốn cậu ngủ một lúc thôi."

ít ra là trước khi chaeyoung hoàn thành xong nhiệm vụ.

xoay người chạy về phía căn nhà hai tầng cũng là phòng khám tư nhân cách đây không xa, red vốn dĩ đang vui mừng vì đã giải quyết xong jimin thì ở phía sau, một tiếng súng vang dội lại bất chợt nổ lên. kinh hãi quay đầu lại, ả hận không thể một tay móc mắt mình ra ngoài. người con trai tưởng chừng như đã ngất kia ấy thế mà dùng chính khẩu súng của ả vừa nãy tự bắn vào chân mình, chính là lợi dụng cảm giác đau đớn để quên đi cơn buồn ngủ.

và thuốc mê, cũng theo đó bỗng chốc trở nên hoàn toàn vô dụng.

khuôn mặt của jimin hiện tại so với ác quỷ còn muốn đáng sợ hơn. hắn mạnh bạo lao tới một đấm đánh ngã red xuống nền đất, không kiêng nể gì mà tặng cho ả một cái bạt tai, súng trên tay cũng chẳng nhân từ liền hướng thẳng chân ả bắn hai phát.

hét thảm một tiếng, sự việc diễn ra nhanh đến nỗi red còn chưa kịp cảm nhận nỗi đau đớn thì toàn thân đã ngã khụy. nâng mắt nhìn bóng dáng jimin một mực chạy đi cùng với cái chân bị thương mà hắn cũng chẳng hề quan tâm, ả cười hờ hững.

đứa con gái đó, đối với cậu quan trọng đến vậy sao?

phải rồi, nếu như không quan trọng thì cậu sẽ không muốn giết chết chị như vậy. xin lỗi jimin, chúng ta không hề muốn những chuyện này đúng không. cả chị lẫn cậu, đều đang đấu tranh vì người mà bản thân yêu thương, sẵn sàng chết vì người đó, dùng cả tính mạng để bảo vệ. nếu cậu cũng có thứ để mà hi sinh như vậy thì chị cũng có thôi. cuộc đời chị, sinh ra là để bảo vệ con bé.

lý do mà chị tồn tại, chính là để bảo vệ em gái mình.

--------------------♤♤♤---------------

ĐOÀNG ĐOÀNG!!

đôi mắt chaeyoung run lên sau khi nghe thấu vào tai hai tiếng súng cùng thanh âm đau đớn nào đó phía bên ngoài, cô trầm ngâm nhìn seulgi đang lui từng chút một vào bên trong góc giường mà lắc đầu nguầy nguậy. chị ta vừa khóc, vừa lẩm bẩm cái gì đó, khuôn mặt diễm lệ cũng bởi vậy mà vặn vẹo méo mó, cứ mỗi lần nhìn lên là lại đau đớn không thôi.

những kẻ được yêu thương, quả là ngu ngốc.

"tại sao em lại trở nên như vậy, chaeyoung..."

"HAHAHAHAHAHA!!!" seulgi sợ hãi mà nhìn cô gái với khuôn mặt lạnh tanh như xác chết phía trước, nức nở mà run rẩy hỏi, nhưng đáp lại cô lại chỉ là tràng cười như quỷ dữ kia.

chaeyoung cúi gập người mà cười lớn, cánh tay cũng không hề rảnh rỗi mà tháo ngay sợi ruy băng đang thắt nơi bụng mình. cô xoay vòng nó quanh lòng bàn tay, đến khi trông thấy ánh mắt đang tuyệt vọng của seulgi thì liền khựng lại, rồi lại như máy móc tiếp tục tiến lên.

"trở nên sao? tôi từ trước tới nay vốn đã như vậy rồi!" thoắt một cái liền dùng lấy sợi ruy băng mà vòng qua cổ seulgi siết chặt lại, chaeyoung kéo mạnh seulgi nằm sấp xuống nền nhà lạnh lẽo. cũng bởi vì quá bất ngờ mà cánh tay seulgi đã va phải góc bàn bén nhọn ngay tức thì rách ra một đường, máu tươi giống như thông được một lỗ hổng liền thi nhau tràn ra.

đau đớn nhưng chẳng tài nào hét lên, seulgi hiện tại ngay cả thở cũng không thể nào thở được, dây ruy băng một đường rít mạnh khiến cần cổ cô có cảm giác như sắp sửa đứt lìa. thế nhưng vào cái khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng đó, bỗng nhiên cô lại trông thấy khuôn mặt đầy căm phẫn của chàng trai quen thuộc nọ, gọi tên cô rất rõ ràng.

"SEULGI!!"

đây không phải là mơ, hoàn toàn không phải.

những cánh hoa tử đinh hương rung rinh trước gió, dập dờn vô định mà đứt phựt ra khỏi cả lùng hoa trôi theo hướng gió phất phơ trong không gian, như có gì đó sâu lắng cùng mỏi mệt. chẳng biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi giọng nói tức giận của jimin vang lên, trong một phút mơ màng, seulgi đã trông thấy khóe miệng chaeyoung nhạt nhòa nở rộ một nụ cười xiết bao nhẹ nhàng, hệt như thể cảm ơn rằng cuối cùng hắn cũng đã đến...

và ngăn em ấy lại vậy.

chaeyoung cảm giác cái ót mình giống như là bị một đống xiềng xích ác độc vặn lấy rắc mạnh một cái, sau đó được người ta nâng lên ném bay sang một bên, thân thể nhỏ nhắn cũng vì vậy mà va chạm mạnh mẽ với bàn trà sau đó đổ mạnh xuống sàn nhà ngập ngụa máu tươi cùng xác chết. nhưng còn chưa kịp hét đau, cô lại một lần nữa bị jimin lôi giật cánh tay mà lấy đà, một đường ném hẳn cả người cô lên bàn đến mức rung lắc cả những món đồ xung quanh. haha, chaeyoung có thể nghe được tiếng bàn gỗ đang nứt nẻ phía dưới.

jimin trợn mắt mà giơ lên nắm đấm, một phát hướng thẳng bụng cô mà hạ thủ. không rõ cú đấm đó mang theo bao nhiêu sức mạnh mà bàn gỗ liền tức thì vỡ tung, còn cô lại cứ như thế mà bất động thanh sắc nằm đơ một chỗ, máu tươi thi nhau hộc ra từ khóe miệng nhỏ nhắn đang gắng gượng bặm chặt.

"AI CHO PHÉP MÀY ĐỘNG VÀO CÔ ẤYYY?!!"

cho dù là vậy, jimin cũng không hề buông tha mà nắm lấy cần cổ đang cố gắng hô hấp đó của chaeyoung kéo mạnh lên. toàn thân cô lúc này hoàn toàn vô lực, lại vô thức khẽ liếc tròng mắt một màu tím nhạt của mình nhìn sang seulgi đang thở hổn hển đứng mà như sắp ngã kia. chị ta đang ôm miệng sợ hãi mà nhìn cô cùng jimin, khóe miệng dường như sắp sửa ú ớ điều gì đó rất khổ sở. còn hắn ta đây, chàng trai với tròng nhãn đầy ắp sự điên dại đang đảo hung tợn như nghĩ xem nên dùng phương thức gì để giết chết cô.

vậy ra cái này người ta gọi là tình yêu hả? tình yêu thì ra lại có nhiều hình dạng đến như vậy sao?

tức giận, đau khổ, vui sướng, dối gian... hệt như lần đó, namjoon bi thống mà đăm đăm nhìn cô, khuôn mặt hắn cũng vặn đi chẳng khác gì jimin bây giờ, quả thật khốn nạn.

cười gằn một tiếng, nước mắt chẳng rõ vì sao lại bất ngờ tuôn ra, chaeyoung đau lòng khó khăn mà phát ra tiếng nói: "anh có người để bảo vệ, còn tôi thì không sao?"

"..."

ngay lập tức, cô liền biết rằng jimin đã nổi điên thật rồi. hắn một đá liền hất lăn cô ra khỏi cửa sổ ngã thẳng từ tầng hai xuống, và cô biết, lần này bản thân không thoát nổi rồi.

nhưng càng biết trước được điều gì, ta lại càng bất ngờ bởi vì nó lại không hề xảy ra như chúng ta vẫn hằng mong muốn. bởi vì lúc này đây, thân thể chaeyoung lại được một đôi tay ấm áp từ phía dưới đón lấy mà ôm chặt. red đã rất khó khăn để lết đôi chân bị thương của mình, đúng lúc mà đỡ lấy em gái cuộn thành một cái vỏ ốc, dùng chính thân thể mình mà che chắn cô.

thế nhưng cho dù là vậy, đối với jimin, chết mới khiến hắn thật sự thỏa mãn. đôi chân đang lúc khó chịu mà tiến tới thì một đôi tay loang lổ máu từ phía sau chẳng biết đã khó khăn như thế nào liền lao tới ôm chặt thắt lưng hắn, khàn giọng không rõ ràng mà cầu xin:

"dừng lại đi, xin anh..."

thực ra, chẳng có chàng trai nào mạnh mẽ hoàn toàn. họ chỉ buộc phải mạnh mẽ để bảo vệ những thứ quan trọng đối với họ thôi, chứ kì thực ở bên trong họ ấm áp và dịu dàng lắm.

jimin co giật khóe mắt một cái, hắn cố tình như không nghe đến, bước chân lại tiếp tục tiến lên.

"làm ơn, tôi xin anh..." vòng tay seulgi lại càng thêm siết chặt, cô vùi mặt vào lưng ai kia mà buông lời thổn thức.

jimin vẫn cố gắng bước lên.

"jimin!"

vẫn một mực không dừng lại. seulgi thút thít sợ hãi mà khóc lóc, cô thật sợ rằng hắn sẽ giết chaeyoung, hắn sẽ giết con bé mất.

"em cầu xin anh mà!"

"..."

người khắc lòng muốn buông, buông chẳng được.

"đừng tổn thương... con bé."

chaeyoung đờ đẫn mà nhìn đôi bàn tay trắng ngần nay đã hòa quyện sắc đỏ của seulgi đang siết chặt lấy người con trai đó. cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt chị ấy, cũng không thể hình dung ra được tâm trạng của jimin lúc này. nhưng hắn đã dừng lại, thật sự dừng lại. cuối cùng cô nghe được tiếng nức nở tang thương của chị ấy nhẹ nhõm vang lên, rồi cô lại liếc đôi mắt nặng trĩu nhìn đến red cũng đang mếu máo mà nhìn mình. chaeyoung cười nhạt, cứ thế mà được chị gái một đường ôm đi.

trước khi thật sự biến mất khỏi căn nhà tanh tưởi đó, cô còn chợt nghe thấy chị mình đã thì thầm nhỏ giọng một câu rằng:

"cảm ơn."

chà, đêm nay, chẳng hiểu sao lại đau thương đến nhường vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro