¤ 106 | mái tóc màu nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hắc bang lão đại cuối cùng cũng lên tiếng kéo mở hàm răng đang nghiến chặt của mình, rít nhẹ từng từ trong khi bản thân đang càng lúc càng áp sát người con gái phía trước, thăm dò xung quanh. liếc mắt nhìn đến đống vũ khí được sooyoung khóa gọn trong túi, ông liền không vui mà hừ lạnh:

"mày nghĩ mình có thể dễ dàng mà chiến thắng sao? nhìn cái đống tạp nham mày định mang đi kìa, chỉ có những kẻ tầm thường mới sử dụng chúng thôi."

"..." đả kích trong một nháy mắt thật sự khiến cho sooyoung có chút tức giận. người đàn ông này từ khi bước vào chưa hề nói được một câu nào cho tử tế, ông ta rốt cuộc đang muốn gì chứ? ngay khi dòng suy nghĩ chưa kịp dứt, cô kinh hoảng nhận ra trước mắt mình chính là một nắm đấm đang dần được phóng đại, rất nhanh mà gập người thoát khỏi. cô ngây người nhìn bờ tường thoáng chốc đã bị rạn mất một lỗ phía sau thì không khỏi cười khổ trong lòng, ông ta thật sự đến đây để giết mình.

cười lạnh nhìn cô gái mà mình nghĩ cũng có chút nhan sắc phía trước đang bắt đầu cúi người thủ thế như thật sự muốn chiến một trận, lão đại nheo mắt mà cởi áo khoác của mình ra, vẫn trưng ra bộ dáng chẳng mấy thích thú gì mà bắt đầu tốc chiến tốc thắng. ông là bố già đã trải qua hàng chục năm đánh đấm trong thế giới ngầm, đối với một con nhỏ dẻo dai chẳng có lấy một tí phân lượng gì như cô ta thì một cú đấm đơn giản thôi cũng có thể hạ gục.

và quả đúng như thế, sooyoung có thể thoát được một cước nhưng lại không thể thoát được liên hoàn cước của lão đại, cuối cùng vẫn là bị một đánh vào mặt hất mạnh vào tường sau đó trượt ngã. cảm giác được sống mũi có chút không ổn mà trào ra dòng chất lỏng tanh nồng đáng ghét, lúc này cô mới sụt sịt đang tính đứng lên thì bụng chẳng rõ vì sao lại bất ngờ mà trở nên đau nhói, dạ giày giống như bị ai đó thọc vào rồi nắm lấy mà giày vò. thở gấp hé mắt nhìn xuống liền nhận ra nắm đấm của người đàn ông đó chẳng biết từ khi nào đã hạ thủ ngay giữa bụng mình, sooyoung nhịn không được cái thứ ngọt tanh rỉ sét đang trào ra từ cổ họng. cô ngã lộn nhào xuống nền nhà, máu tươi cứ thế mà thi nhau hộc ra từ mũi cùng miệng, chật vật đến đáng thương.

"tao thật sự không hiểu một tháng qua thằng nhóc đã dạy mày những gì, nhưng có vẻ như mày chẳng hề chịu nổi đau đớn." thu lại nắm đấm của mình, lão đại nheo mắt nhìn sooyoung đang gập người ho sặc sụa phía dưới chân mình, liền khó hiểu mà nghĩ. chẳng lẽ hoseok thật sự không hề dạy đứa con gái này bất cứ một cái gì đáng để dùng hay sao? nếu thật là như vậy thì mục đích của nó là gì chứ?

mục đích thật sự của nó khi đơn giản chỉ dẫn dắt cô ta phòng bị chứ không hề tấn công, nó muốn cô ta phải thất bại sao?

khụy xuống một chân, dùng tay tóm lấy mái tóc của sooyoung mà kéo ngửa đầu cô lên, hắc bang lão đại nhìn một nửa khuôn mặt dính dớp toàn máu nọ thì không khỏi chán ghét: "con trai tao vì mày mà hơn một tháng qua đã kết liễu không biết bao nhiêu là thuộc hạ của lão bá tước louis rồi. tuy không rõ nguyên nhân vì sao cứ một ngày rồi lại một ngày liền có sát thủ tới tìm mày, nhưng mày lại không nghĩ rằng một tháng qua bản thân đã sống quá yên ổn rồi à? là nhờ ai chứ, mày chẳng phải cũng đã rõ rồi ư?"

sát thủ, muốn giết chết cô?

một ngày, rồi lại một ngày?!

sooyoung chớp nhẹ đôi mắt chưa tiếp thu được những gì mà lão đại đang nói, nhưng lồng ngực cô bất ngờ thắt lại khi nhớ đến thảm cảnh mà hoseok đã cứu mình ở khách sạn london. anh ấy đã chẳng ngần ngại mà tuyên chiến với bá tước louis để bảo vệ cô - đứa con gái vô dụng.

nhưng tại sao anh ấy lại chỉ ích kỉ chịu đựng một mình? hơn một tháng qua sooyoung cũng biết hoseok hoàn toàn chẳng dạy cô được cái gì, ngay cả dùng toàn lực để đánh với cô anh ấy cũng sẽ không làm, chưa hề một lần nào khiến cô trở nên đau đớn. là không nỡ hay là không muốn đây?

trầm mặc nhìn cô gái nọ đang tự hỏi chính mình, hắc bang lão đại cuối cùng cũng chẳng hứng thú nữa mà buông sooyoung ra, trở lại bàn lớn mặc áo khoác vào. trước khi thật sự quay gót rời đi, ông còn không quên nghiêng đầu nhìn cô mà trầm giọng:

"tối nay trước khi xuất phát, tao sẽ nói cho mày một bí mật."

"..."

"và còn một điều nữa, tao mong mày sẽ không tổn thương con trai tao. nếu như mày khiến nó đau khổ, tao đây nhất định sẽ cho mày nếm trải cái thứ gọi là địa ngục trần gian đấy."

hồi ức là đường, ngọt đến ưu thương.

sooyoung nhạt nhòa nở nụ cười gượng gạo, sống mũi đau xót cứ rỉ ra dòng chảy đỏ nóng mãi chẳng ngưng nghỉ. điều mà người đàn ông đó vừa nãy cất lên cũng hệt như lời mà gum đã từng nói với cô:

"đừng có tổn thương cậu chủ, bởi lẽ trên đời này sẽ chẳng có ai yêu cô nhiều hơn cậu ấy đâu."

các người thật ích kỉ, các người thật tàn nhẫn, chẳng lẽ các người không biết việc giả vờ yêu thương một người sẽ còn khiến người đó đau đớn hơn việc bỏ họ mà đi hay sao? giả dối chính là điều cấm kị, yêu thương tuy không trọn vẹn nhưng lại chân thành đến mức khiến cho kẻ khác phải khóc than.

hoseok à, là em nợ anh quá nhiều hay vì chính anh đang dùng nó để trói buộc em đây? tại sao cứ phải một lần rồi lại một lần đẩy em ra xa anh như thế, giữa chúng ta nếu không phải là tình yêu thì không thể tồn tại được gì nữa ư?

trong cuộc đời, sẽ có những nỗi đau bạn phải tự mình kết thúc, có những giọt nước mắt bạn phải tự mình lau khô, và cũng có những nụ cười bạn phải tự mình tìm lại.

không ai giúp được ngoài bản thân bạn đâu.

...

trên dọc hành lang dát toàn gỗ lim đắt tiền, người con trai ưu mĩ tuấn tú đang vội vàng hướng về phòng nhỏ phía sau gian nhà lớn để đi tới. căn phòng có cửa sổ sát mép bên khúc ngoặt đó là hoseok đã đặc biệt chuẩn bị cho sooyoung, để cô mỗi khi buồn chán sẽ lẳng lặng ngồi trên bậc cửa sổ mà ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài một cách rõ ràng nhất. và hắn cũng vậy, tùy thời tùy lúc có thể đứng ngay phía đối diện con đường mà trông thấy khuôn mặt ngổn ngang tâm trạng kia, thật lâu.

sau khi nghe người giúp việc bảo rằng cha mình đã đích thân đến tìm sooyoung, hoseok thật sự gấp đến độ chỉ muốn dùng cần cẩu xúc cả cái biệt phủ này lên để nhanh chóng lao đến bên cô. chẳng biết cha sẽ lại làm ra những điều vớ vẩn gì nữa, nếu ông ấy dám động vào một sợi tóc của cô ấy thôi, thì hắn sẽ...

nhưng, những thứ mà hắn thấy trước mắt này không đơn giản chỉ là một sợi tóc. sooyoung phía trước đang chậm rãi đứng lên, một tay qua loa lau đi máu tươi đang tràn ra từ cánh mũi khiến cô thở thôi cũng thấy thật khó khăn, càng lau lại càng nhiều, càng lau lại càng đau xót. ngơ ngác nhận ra hoseok từ bao giờ đã thất thần mà đứng trước cửa, cô liền hoảng hốt xoay người vào bên trong tường mà ngửa đầu lên, dùng ống tay áo của mình mà chà mạnh. không muốn, cô không muốn hắn lại nhìn thấy cô trong cái hoàn cảnh yếu đuối như lúc này.

thế nhưng cánh tay chưa vươn lên được bao lâu thì cả người đã bị một lực đạo mạnh mẽ nào đó xoay ngược lại, đôi bàn tay to lớn ấm áp bỗng ôm trọn lấy khuôn mặt sooyoung mà rầu rĩ ngắm nghía, tròng mắt hẹp dài đen láy liên tục đảo quanh như bất lực cùng chẳng thể hiểu nổi điều gì vừa xảy ra. cô giãy dụa lắc lắc đầu hòng muốn trốn tránh khỏi ánh nhìn bí bách này, lại không ngờ được rằng hoseok ấy thế mà bất ngờ dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô, gắt gao giữ thật chặt, sít sao đến mức hắn hận không thể ép cô dung hòa làm một với thân thể mình.

"ĐỦ RỒI!!"

nghiến chặt cánh môi đang nhớp nháp máu đỏ, sooyoung mạnh mẽ đẩy hắn ra xa sau đó quay lưng lại với hắn mà gào lớn: "đừng mỗi lần như vậy đều ôm em, đừng biến em trở thành đứa con gái yếu đuối những lúc như vậy chỉ biết dựa dẫm vào anh, em vô cùng ghét điều đó, hoseok!!"

thế nhưng cho dù có cố gắng che dấu cỡ nào, cô cũng không thể dấu nổi sự run rẩy trong thanh âm của mình. chớp mạnh đôi mắt đã bắt đầu trở nên ướt át, sooyoung hiện tại hoàn toàn không hề nhìn thấy biểu tình thất vọng cùng đau thương của hoseok phía sau, lại càng không biết được bàn tay hắn đang nắm chặt đến lợi hại.

thở ra một hơi thật dài, hắn vẫn duy trì cái khoảng cách đó mà nhẹ hỏi:
"cha anh đã nói gì với em vậy?"

lắc mạnh đầu, sooyoung nghiến hàm để khỏi phải gằn lên thật lớn rằng cô chịu đủ rồi, đừng quan tâm cũng đừng bảo vệ cô nữa: "chẳng có gì."

khi yêu người ta sẽ có cảm giác nhớ, nhớ khi không được gặp, nhớ khi vừa gặp xong, thậm chí ngay khi đang ở cạnh nhau cũng thấy nhớ, nhớ cho đến cả những lúc không được ở bên.

"quay lại đây." để anh có thể nhìn em nào, sooyoung.

xoay người bật cười một tiếng nhợt nhạt, sooyoung sụt sịt cánh mũi đã không còn chảy máu của mình nữa mà ngắc ngoáy cái âm giọng đã có chút khản đặc: "chúng ta có thể luyện tập lần cuối được không?"

câu hỏi lần cuối, tốt hơn hết có lẽ là đừng nên nói ra, bởi vì hoseok căm ghét hai từ 'lần cuối' này. nó giống như đang ám chỉ rằng hiện tại chính là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy cô, ôm cô, ở bên cạnh cô, trò chuyện với cô vậy, điều đó thật tàn nhẫn.

"không được."

"em luôn tự hỏi vì sao mỗi lần anh dạy em, lại chưa từng để em bị thương." hai bước đi đến trước mặt hoseok, sooyoung lại nghiêm túc cất giọng, ánh mắt chính là chẳng còn chạy trốn khỏi cặp mắt lúc nào cũng xoáy thẳng vào tâm hồn mình kia nữa. cô cứ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, cũng kiên nhẫn mà cho mình một cái lý do để rời khỏi người con trai này.

"bị thương thì tốt sao?" hắn cúi đầu đối diện với khuôn mặt tái nhợt nọ mà trả lời, bàn tay vươn lên như có như không muốn chạm vào mái tóc đó một chút, nhưng do dự. sau cùng vẫn là hạ xuống, hai người nhìn nhau chỉ cách hai bước chân ngắn ngủi mà hồi đáp.

"nhưng điều đó khiến em luôn sợ hãi mỗi khi đau đớn, hoseok à. anh cũng như vậy phải không, anh cũng sợ hãi như vậy cho nên mới không tận tình chỉ dạy cho em, rốt cuộc anh đang sợ hãi cái gì?"

"..." sợ hãi em biến mất.

thời gian như một chiếc chuông gió rung rinh lay động giữa khoảng không vô biên vô hạn, có gì đó đang dần thay đổi, có gì đó đang dần rạn nứt. ánh mắt sooyoung mệt mỏi nhìn qua một hướng khác, bên ngoài cửa sổ đã không còn phủ kín tuyết trắng như trước, mà thay vào đó là những cơn gió xuân se se lạnh cùng cây thường xuân và thông gỗ đang có dấu hiệu khởi bừng sắp tới.

mà ở bên trong, cô gái chậm rãi xoay người tính rời đi lại bị cánh tay của chàng trai vươn lên kéo trở về. thế nhưng đau thương hiện hữu trong mắt không đủ để cô gái kia chấp nhận ở lại, một cái ôm, một cái bước chân cũng đủ để khiến cho tâm can con người ta sụp đổ rồi. cuối cùng, sót lại giữa khoảng không gian vắng lặng ấy, chỉ còn hoseok một mình trơ người đứng đó. chẳng nói gì, cũng chẳng động đậy, và ngay đến cả một chút yếu đuối hắn cũng chẳng buồn thể hiện ra.

bởi lẽ... hắn quen rồi, cái cảm giác nhói buốt này, thật sự là đã quen thuộc đến mức hắn nghĩ không ngày nào là hắn không cảm nhận được.

còn sooyoung, ánh mắt khó hiểu bị mái tóc màu nắng che đi đằng sau khuôn mặt đó đang chứa chấp những nỗi hận thù cùng chết chóc, nắm tay siết chặt thấu đến cả da thịt, đêm nay chính là đêm mà cô luôn chờ đợi. rũ bỏ hết thảy những cảm xúc đơn thuần của tự nhiên, tự đông lạnh lồng ngực cùng lí trí, cô nhất định phải thành công.

thành công, để chạy trốn tất cả.

----------------------♤♤♤----------------

nếu có một ngày bạn được du hành về quá khứ, bạn sẽ chọn quay về những tháng ngày buồn bã để thay đổi hay những tháng ngày vui vẻ để hưởng thụ? nếu là hắn, thì hắn sẽ lựa chọn trở lại vế đầu. sau đó họ liền bảo hắn thật bi quan khi nghĩ rằng trong biết bao ký ức của cuộc đời lại chẳng có giây phút nào đẹp đẽ hết.

hắn chỉ cười. hắn không quay lại chẳng phải vì hắn sợ hay bi quan, mà là bởi hắn luôn sống trong chúng.

...

từ trên tầng nhìn xuống, cảnh đêm qua ô cửa kính vẫn chỉ là những dòng xe cộ nối tiếp nhau ồn ào, những vệt đèn sáng trải dài, người người vẫn hối hả làm việc hay đang khắc khoải tìm kiếm một thứ gì đó. chỉ có mình seokjin bình yên nơi này, nghe tiếng dương cầm phát ra trên radio sưởi ấm cõi lòng lạnh giá.

đêm lạnh lẽo rồi cũng hết, đời phù du rồi cũng sẽ qua. bước ra cánh cửa của tâm hồn, bước ra cánh cửa của giam cầm và tù túng, hắn dang đôi cánh hóa thành loài bướm lạ, chao mình trên những làn gió của tự do, giải thoát.

ngửa đầu khép hờ đôi mắt nhìn lên cánh quạt trần cọt kẹt xoay vòng, chàng trai với vẻ đẹp yêu mị đang hờ hững đung đưa ly rượu vang đỏ ngay bên khóe miệng. chung quy vẫn chẳng hề uống, seokjin chỉ đơn giản hít hà mùi hương ngọt ngào đó, rồi nở một nụ cười đậm vẻ thỏa mãn.

trong phòng riêng quá đỗi quen thuộc  của mình, hắn lặng lẽ một mình ngồi đó chờ đợi bóng hình mà hắn lúc nào cũng khắc khoải. đôi mắt đó, bờ môi đó, những đường cong khiến hắn luôn luôn mê luyến đó nữa. cả thù hận lẫn tình yêu của cô gái nọ, chưa bao giờ là đủ với một kẻ tham lam như hắn.

seokjin mang máng nhớ lại một câu chuyện, câu chuyện hoang đường giữa kẻ lang thang và vị tiểu thư kiêu kì được hắn gói gém lại trong vòng một vài câu kể đơn giản rằng: chàng như tháng năm đứng giữa hai mùa nóng lạnh, nhưng cũng dịu dàng như bóng mát mùa hè. chàng ngã lòng, kẻ lang thang ấy đã hóa cơn mưa, để mãi được ở bên nàng, bảo vệ nàng... chẳng phải tiểu thư và kẻ lang thang rồi cũng sẽ về với nhau sao?

"haha." bật cười hai tiếng, seokjin rút từ trong túi áo ra một tấm ảnh đã chẳng còn mới mẻ gì. cô gái xinh đẹp với mái tóc màu nâu sáng hay người ta vẫn gọi với cái tên hoa mỹ là màu nắng ấy đang cong nhẹ khóe môi mà cười, nụ cười chỉ bình thản nhưng lại vô cùng chân thật, an yên. chà, hắn đã bao giờ cười được như vậy chưa nhỉ? bao lâu rồi, đã bao lâu rồi hắn chưa cười một cách thật sự?

hạnh phúc ư?

thật nhảm nhí.

tình yêu sao?

quá xa vời.

thế còn đêm nay?

ừ thì, hắn cũng rất là mong đợi.

trên bàn, chính là ly rượu vang đỏ sóng sánh cùng tấm ảnh đã cũ chỉ chực chờ một cơn gió khẽ khàng thổi đi, kèm theo đó là mớ cảm xúc mà bọn họ đang tự ràng buộc lấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro