¤ 125 | những kẻ điên rồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lách tách, lách tách...

tiếng mưa buồn bã nối đuôi nhau rơi rụng trên nền đất ngổn ngang chẳng có lấy một chút trật tự nào. dưới tán cây trụi lá, taehyung ngưng mắt nhìn về hướng tòa nhà đá đổ nát phía trước, tiếng khóc ai oán thảm thương bên trong như xé gió xé mây mà vang vọng khắp toàn bộ khu đất trống trải.

cậu rõ... jimin kia thật sự đã chết rồi.

mà lúc này, ở nơi mé bậc thang trước cửa chính của tòa nhà ấy, taehyung bất chợt nhìn thấy người đàn ông ai ai cũng khiếp sợ đó bước ra, mái tóc dài thượt rũ rượi dính chặt trên khuôn mặt gã. chẳng biết có phải ảo giác hay không, cậu còn mơ hồ nhận ra sự đau lòng khắc rõ dưới đáy mắt nọ, chính là tiếc nuối cùng thất vọng. bennadic mà cũng có lúc chật vật như vậy sao?

đồng dạng lúc ấy, gã vừa ngẩng đầu liền đã nhìn thấy taehyung. không quá ngạc nhiên khi trông thấy cậu còn sống, chỉ là gã không ngờ kẻ dồn mình vào đường cùng lại chính là cậu.

đám thuộc hạ ngay phía sau lưng cậu ngay tức thì kéo cò súng, một đường hướng thẳng về phía gã muốn ngắm bắn, nhưng lại bị chính cậu giơ tay ngăn lại. không vội, cậu quả thực muốn giết bennadic, nhưng anh jin còn đang nằm trong tay gã, mọi hành động lúc này đều là bất khả thi.

taehyung chẳng nói chẳng rằng một mực đấu lại đôi mắt lạnh lẽo kia, mưa gió vẫn mặc nhiên rơi xuống thấm ướt thân thể quyền uy của gã. người đàn ông cho dù có bị bức lui đến thế nào cũng chẳng hề nao núng, lòng cậu hiển nhiên khẽ động một cái, khóe môi trào phúng cong lên thỏa mãn như cố tình hướng bennadic mà bảo rằng:

"tôi thắng rồi."

bàn tay siết chặt tới mức gân xanh đều gồ lên, từng đốt ngón tay căng tới mức phiếm trắng, bennadic rũ mắt, chấp nhận thối lui một bước, chậm rãi tiến vào trong xe của mình.

"thiếu gia!" kẻ phía sau sau khi nhìn thấy gã đã thật sự rời khỏi, do dự một chút liền quay đầu qua taehyung đang trầm ngâm ngồi đó. chiếc xe lăn được cậu chuyển hướng qua cổng phụ, hơi gật gật đầu ý bảo tên đó nói tiếp.

tên thuộc hạ chớp nhẹ đôi mắt mình, âm giọng như cố tình giảm xuống thật thấp: "chúng ta trở về biệt thự, hay là..."

hơi liếc tròng mắt ra phía sau lưng mình, taehyung mỉm cười ngay khi nhìn thấy bóng dáng của joohyun phía xa, xẹt qua dưới đôi con ngươi tưởng chừng như ấm áp đó, một cỗ sát ý bất giác ánh lên đầy dữ tợn, cậu đáp:

"đến nhà chứa."

-------------------♤♤♤---------------

mưa lớn càng lúc càng thêm dày đặc, jungkook khoác trên thân tà áo gió dài xuống tận đầu gối. mặc kệ làn mưa lạnh lẽo có đang men theo tà áo nhỏ giọt xuống, thấm ướt mũi giày da của mình, cậu cũng chẳng màng đến, vẫn đăm đăm đứng trước đống tàn tích đó mà nhíu mày thật lâu.
cậu đã tìm đi tìm lại, từ lúc nãy cho đến bây giờ, thế nhưng vẫn không thể tìm ra kẻ quan trọng nhất - gum.

gã đầu trọc đó thật sự đã trốn thoát.

"mẹ nó!" jungkook gằn rít qua kẽ răng, ánh mắt hung ác như muốn xé tan màn mưa kia để tìm cho bằng được người đàn ông nọ. xoay người tiến vào trong xe chuẩn bị khởi động động cơ rời khỏi khu đất như cái nghĩa địa sống này, thoáng một cái đột nhiên cậu trông thấy ngay ngoài đường lớn, namjoon như muốn đi tìm chết, một mạch xẹt qua chỗ cậu đứng như tia chớp. ngẩn người liếc ánh mắt về hướng con xe ấy lao đi, jungkook kinh hoảng nhận ra đó là nơi tiến vào nhà chứa, anh ấy định làm gì vậy?

thế nhưng cách đó một khoảng, người mà cậu cật lực kiếm tìm lại đang nấp sau một tảng đá thở hổn hển. gum siết chặt điện thoại vẫn còn đang trong trạng thái chờ kết nối, nâng mắt nhìn về hướng xe của tên thiếu gia nọ. mất khoảng mười phút, sau khi chiếc xe đó thành công phóng đi, đồng thời điện thoại của mình cũng đã được kết nối, gum liền nghiến răng ôm chặt một phần bụng đang bị thương của mình, cúi đầu hướng vào trong điện thoại mà hấp tấp: [ lão gia, ngài phải cứu thiếu chủ!!... ]

ngài phải cứu cậu ấy, nhất định phải cứu cậu ấy!

...

đồng dạng lúc đó, hoseok cùng sooyoung rốt cuộc cũng đã đến nơi. ngước mắt nhìn tòa nhà cao chót vót âm u mịt mùng ở phía trước, ánh mắt cô thoáng chốc trở nên ảm đạm chẳng rõ lý do.

ngay phía trước cổng vào, một đám người trên vai đeo từng ống súng lớn đang nghi ngờ chĩa thẳng nòng đạn vào bọn họ, một gã trong đám người đó như nhận ra hoseok đang vẫy tay ra ám hiệu thì mới quay đầu qua nói cái gì đấy với đám người kia. hiển nhiên, tiếp theo sooyoung liền trông thấy cổng chính được kẽo kẹt mở ra, con xe chứa toàn là dối trá của hắn cứ thế mà dễ dàng tiến vào.

chẳng hiểu sao, ngay tại khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy có chút mất mát kì lạ. hơi di chuyển tròng mắt liếc sang người bên cạnh, cô siết chặt điện thoại trong tay mình, tự nhủ rằng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

"ngài cần gì?" gã đàn ông trang bị toàn là vũ khí nghiêm nghị hướng hoseok mà hắng giọng ngay khi bọn họ vừa xuống khỏi xe.

chậm rãi bước về phía trước hai bước, hắn mặt đối mặt với gã nọ, thấp giọng đưa ra yêu cầu:

"thả tù nhân."

tù nhân?

ở trong cái nhà chứa này, chỉ có một người duy nhất mà kẻ nào cũng biết, cũng là tên tội đồ mà chủ nhân của bọn chúng - bennadic đã dùng hết mười năm để truy sát. thế thì tại sao lúc này, người giúp boss bắt giữ được kẻ đó lại muốn thả kẻ đó ra?

tức thì, ngay lập tức hàng loạt tiếng súng kéo cò đồng dạng hướng thẳng vào bọn họ. sooyoung đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, từng ngõ ngách đâu đâu cũng là nòng súng như sẵn sàng giã nát hai cái kẻ phá bĩnh là bọn cô đây bất cứ khi nào chúng muốn. ấy vậy mà hoseok vẫn bình tĩnh, vươn tay gạt đi nòng súng trước mắt đang hướng thẳng vào trái tim mình, đôi chân tiếp tục tiến lên một bước áp sát gã đàn ông kia lần hai: "đây là mệnh lệnh."

ngay khi hắn vừa dứt lời, gã đàn ông liền chẳng hề do dự mà lập tức nổ súng, thế nhưng đạn lại chẳng thể chạm được vào hắn. hoseok nghiến răng dùng hai tay tóm chặt lấy cái đầu lởm chởm tóc của gã mà dùng hết toàn bộ sức lực kéo mạnh xuống, đồng dạng lúc đó đầu gối cũng hung tợn húc lên.

BỤP!!

"A!!"

một tiếng rắc rất nhỏ vang lên ngay khi mặt gã và đầu gối của hắn giao thương với nhau. gã liền cảm nhận được cánh mũi của mình đã hoàn toàn dập nát, thời khắc gã ngã xuống nền đất cũng là lúc những kẻ xung quanh chuẩn bị bóp cò.

"KHÔNG ĐƯỢC BẮN!!"

dùng hết sức bình sinh để hét lớn, gã chống mình chậm rãi đứng dậy quệt đi đống máu mũi đang trào ra, cười nhạt.

"chà, trước khi rời đi, boss quả nhiên đã lường trước được cảnh này."

chỉ với một câu nói đấy thôi, hoseok đã phần nào cảm nhận được sự lạnh lẽo vô hình đang chạy dọc sống lưng mình. không cần nói cũng có thể liên tưởng được khoảnh khắc mà bennadic đã nghi ngờ hắn, nó tàn bạo ra sao.

nghiêng nghiêng đầu, gã đàn ông rút ra từ trong người một lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ vung vẩy: "chỉ là không ngờ ngài lại tới nhanh như vậy, seokjin còn chưa ở đây tròn một ngày nữa."

lại ngước đầu nhìn xung quanh một vòng, gã vươn tay vẫy vẫy như đang ra dấu gì đó, toàn bộ những kẻ xung quanh đều tức khắc thu hồi súng ống của mình, thối lui trở về đúng vị trí.
tất cả đều răm rắp thực hiện theo mệnh lệnh của gã đàn ông này, không hề có một dấu hiệu phản kháng nào, điều đó chứng tỏ, người mà hoseok gài vào đều đã bị triệt hạ hết sạch.
nâng mắt nhìn vào điệu cười nhếch mép đầy vẻ mỉa mai của gã, hắn liền nhận ra, hắn đã lỡ bước chân vào cái vòng tròn chết chóc không có nổi một lối thoát này rồi.

"những kẻ mà ngài gài vào đã bị chúng tôi xử tử."

nắm tay hoseok vô thức siết chặt, những cơn đau âm ỉ trên bả vai sớm đã chẳng còn đủ đau đớn để hành hạ hắn được nữa.

"thế nhưng chúng tôi lại không được quyền giết hay đả thương ngài, bởi vì khế ước của lão cha ngài đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ ngài đấy, cũng giống như cô gái kia..." gã vừa nói vừa nghiêng đầu xoáy thẳng ánh mắt nhìn vào trong chiếc xe của hoseok, nơi mà sooyoung vẫn còn đang yên lặng ngồi, tiếp tục cười khẽ:

"...là con gái út của gia tộc baronne. chúng tôi không bảo vệ, đồng thời cũng không được nhận bất kì một mật lệnh nào để giết cô gái đó. bởi vì..." lần này gã tiến thật sát lại trước mặt hắn, vẫn là dung mạo cợt nhả đó, gã thì thầm:

"...bởi vì mẹ cô ta, phu nhân baronne đã chấp nhận cái chết và nhường sự bảo vệ an toàn suốt quãng đời còn lại cho cô con gái út của mình. haha, điều này đối với chị cô ta mà nói, quả là một câu chuyện đau lòng."

thế cho nên, người ta mới luôn nói rằng, trên đời này sẽ chẳng có gì đau đớn bằng... sự thật.

"thế còn ngài, hoseok helsing, ngài có nguyện ý chết thay seokjin không?"

"..."

không phải hoseok chưa từng nghĩ đến phương án này, mà là hắn không can tâm làm cái thảm lót chân cho tên đại thiếu gia đó bước đi. hắn biết đây là một cái bẫy, hắn biết bennadic không thể nào ngu ngốc như vậy, nhưng hắn vẫn phải chùn chân.

hắn vẫn phải chấp nhận, chỉ vì cô ấy.

...

[ mày nói cái gì... HOSEOK MUỐN CỨU SEOKJIN?!! ]

tiếng quát ngay giữa dòng xe đang ồ ạt tiến thẳng đến dinh thự gia tộc louis thoáng chốc dừng hẳn lại, vị lão đại đã có tuổi phẫn nộ đập mạnh vào cửa kính xe mạnh bạo tới mức những tên thuộc hạ xung quanh có thể nhìn thấy những vết rạn rất nhỏ trên đó.
sau khi nghe gum thuộc hạ thân tín trình bày, lão đại bang hắc long chẳng thể làm gì hơn, lập tức điều động một nửa số người cùng mình quay trở lại nhà chứa, còn một nửa còn lại vẫn tiếp tục tiến thẳng đến biệt thự gia tộc louis.

cách đoàn xe của ông không xa, bennadic cũng đang mang trên mình cùng một loại tâm trạng chất chứa toàn là chết chóc cùng thù hận, cứ thế mà lao thẳng đến điểm chốt cuối cùng.

--------------------♤♤♤---------------

đồng dạng lúc này, tại biệt thự gia tộc louis, người của bennadic giống như những thuộc hạ của chúa giáng xuống để trừng phạt những kẻ tội ác tày trời. bọn chúng không cần biết đó có là trẻ em hay người già, chỉ cần là người nằm trong khuôn viên của ngôi nhà khổng lồ này thì đều giết hết không tha.

seungwan như hóa điên mà chạy theo lối mòn nơi phía sau cửa hậu, quả nhiên, chẳng mấy chốc cô liền trông thấy được bóng dáng thấp thoáng quen thuộc phía trước. thật không ngờ đất đai của gia tộc louis lại rộng lớn đến vậy, sân sau của bọn chúng còn có thể chứa nổi cả một chiếc trực thăng.

bàn tay gầy guộc không ít những vết thương lớn nhỏ của cô hẳng hề do dự mà nâng lên ngắm thẳng vào phía trước, lập tức bóp cò.

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!

hiển nhiên lúc này, bá tước louis chỉ thiếu một bước nữa là có thể đặt chân vào trong chiếc trực thăng đang chờ sẵn, lại không ngờ bị ngăn bởi ba phát súng đầy căm phẫn của kẻ nào đó.
bầu trời âm u gào thét từng đợt sấm rền vang dữ dội, seungwan nghiến chặt hàm răng đang giận dữ của mình, trừng thẳng ánh mắt oán hận vào những kẻ phía xa: "lão già khốn kiếp!!"

nhưng trên hết, toàn bộ sát ý của cô lại chỉ tập trung vào một người duy nhất.

"đưa lão gia rời khỏi đây đi."

yoongi xoay người lại đối diện với seungwan, khóe miệng khe khẽ mấp máy, chậm rãi ra lệnh. lúc này, yerim vốn dĩ đang ngồi trên trực thăng lại vô cùng sợ hãi. không phải cô sợ chết, mà là sợ cô gái phía trước sẽ vô tình nã đạn vào y: "khoan đã, thiếu gia!"

ngay đến cả turt đang ngồi ở ghế lái cũng đã bắt đầu khởi động toàn bộ động cơ, cánh quạt của trực thăng cứ thế mà hòa cùng hàng loạt cơn gió giữa thời không mạnh mẽ gầm lớn, nhưng cho dù là vậy seungwan tuyệt đối sẽ không buông tha. cô liên tiếp nã súng về phía trước nhưng bởi vì sức gió quá lớn, viên đạn luôn đi chệch hướng mà cô muốn ngắm tới. khó chịu vứt súng đi, seungwan liền dùng hết toàn bộ sức lực của mình điên cuồng lao đến, nhưng lại chậm mất một bước. thời khắc chiếc trực thăng thật sự rời đi, cô hét lên đầy tuyệt vọng.

cơ hội cuối cùng đó, cô thật sự đã để tuột mất nó rồi.

"YOONGI LOUISSS!!!" hung tợn quay sang trừng cái kẻ không có lấy một chút cảm xúc nào phía sau lưng mình, seungwan hận không thể giết chết y ngay lập tức.

"em oán hận tôi nhiều đến vậy sao?"

yoongi chỉ rũ nhẹ mi mắt chậm hỏi, y thản nhiên tới nỗi khiến cho kẻ khác phải hoài nghi rằng nơi mà y đang đứng hoàn toàn không phải là tòa biệt thự đang xảy ra tranh chấp, mà đơn giản chỉ là căn phòng có duy nhất hai người, đó là y và cô.

câu hỏi tuy chẳng còn chút xa lạ nào nhưng lại khiến cho seungwan vốn đang tức giận thoáng chốc trở nên ôn hòa hơn. cô suy nghĩ rằng lúc này bản thân hoàn toàn đã trở nên vô dụng, nếu như không thể giết được lão bá tước đó, vậy thì chỉ còn một con đường thôi.

"phải." hơi ngước đầu lên phía đỉnh của tòa biệt thư cao chót vót, seungwan bất tri bất giác cười méo mó:

"không biết, rơi từ trên đó xuống liệu có đau không nhỉ?"

trong đầu cô từ lâu luôn tồn tại một suy nghĩ, nếu như yoongi trông thấy cô chết đi, vậy lúc đó y sẽ làm gì? liệu có giống như vị công nương kia, nguyện chết cùng hay không? cô từng nghĩ nếu như cô không thể giết được y bằng nhiều cách, thì cách đó liệu có thể nào thành công?

trên đời này không thiếu những kẻ điên rồ, nhưng những kẻ mang trong lòng cả một nỗi oán hận đến mức chai sạn cả tâm trí như seungwan mà nói, thì chính là kẻ điên rồ đáng thương nhất.

khoảnh khắc cô cất câu hỏi đầy ám ảnh đó, yoongi đã rất nhanh mà lao đến. thế nhưng lại quá muộn, cô đã một đường chạy thẳng trở lại vào bên trong, bước lên cầu thang, cứ như vậy mà thẳng tiến lên đỉnh cao chót vót.

cô muốn dùng cách này để giết chết y, từng chút từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro