¤ 126 | thỉnh cầu cao thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cuộc chiến này phải chăng đã đến lúc hạ màn, bởi lẽ đã có quá nhiều tổn thất xảy ra, quá nhiều mất mát, quá nhiều đau thương?

...

sooyoung không một chút động tĩnh nào lặng yên ngồi trong xe, ánh mắt vẫn trước sau như một đăm đăm nhìn tình cảnh đang diễn ra bên ngoài. dù cô không nghe được bọn họ đang nói những gì, thế nhưng khoảnh khắc gã đàn ông kia tiến sát lại hoseok thì thầm điều gì đó, cô mơ hồ nhận thấy được bàn tay dưới lớp áo vest gọn gàng kia của hắn khẽ khàng run lên. phải chăng đã có gì bất ổn?

sooyoung bấu chặt điện thoại trong tay không hề chớp mắt mà nhìn hoseok đang chậm tiến về phía mình, khuôn mặt hắn cúi gằm như cố tình dấu đi biểu cảm chẳng mấy tốt đẹp nào đó. hắn từ tốn mở cửa xe ngồi vào bên cạnh cô, chẳng hiểu vì sao ngay sau đó những kẻ phía trước tức thì dạt sang hai bên. cô nhíu mày nhìn hắn một chút, vẫn không hề thấy hắn có động thái gì khác, mới hoài nghi liếc về phía trước. chỉ thấy gã đàn ông nọ ấn vào thiết bị điện tử trong tay gã, từng cánh cửa sắt to lớn thông thẳng vào nhà tù đang giam giữ người kia đột ngột bật mở. thành công rồi sao? đơn giản như vậy ư?

cũng đúng thôi, hoseok là người giao seokjin cho bọn họ, hiển nhiên hắn có một vị trí nào đó trong cái tổ chức quái đản này mà cô chẳng hề biết.

có chút giật mình ngay sau khi hắn khởi động xe, sooyoung vừa vui mừng vừa lo lắng. hắn sẽ không lừa cô chứ, sẽ không...

"em có gì muốn nói không?"

nói ư? hắn muốn cô nói cái gì bây giờ? chiếc xe chậm rãi tiến thẳng vào bên trong, bất ngờ là hoseok lại đi rất chậm, còn cô thì chỉ muốn hắn phóng thật nhanh. cô muốn nhìn thấy người kia an toàn, muốn đưa người kia ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.

mặc dù biết, nhưng hắn vẫn có chút đau lòng, cái cảm giác này mới khó chịu làm sao.

"sooyoung..."

"tôi muốn cứu seokjin, giúp hắn rời khỏi chỗ này thật nhanh." rõ hơn ai hết, sooyoung muốn chấm dứt cái khoảnh khắc này, cô chẳng ngại ngần gì mà quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói ra yêu cầu của mình.

thế à, nhưng đó lại chẳng phải điều anh muốn nghe.

khẽ mỉm cười, hoseok gật nhẹ đầu không nói thêm điều gì nữa, nhưng chẳng hiểu sao cái điệu cười nhẹ nhàng ấy của hắn lại bi thương đến lạ. một lần nữa, cái cảm giác mất mát bỗng chốc xâm lấn tâm trí cô, sooyoung xoay người ngồi thẳng lại mà nhìn về phía trước, để rồi đến khi chiếc xe đã dừng ngay trước khúc hành lang tiến vào nơi giam giữ seokjin, cô vẫn không thể nào bình tâm được.

"hoseok!"

bàn tay đang sắp sửa mở cửa xe để bước xuống thoáng chốc phải khựng lại sau khi nghe được sooyoung cất giọng gọi tên mình, hoseok đảo quanh tròng mắt hệt như giấu giếm điều gì không phải, lộ liễu phô bày cảm xúc méo mó của bản thân mà quay sang đối diện với cặp mắt sáng như sao kia.

ánh mắt như muốn nhìn thấu trái tim của hắn vậy.

"anh sẽ đi cùng tôi, rời khỏi chỗ này phải không?"

"với seokjin sao?" hoseok hơi nghiêng đầu nhìn sooyoung, lần này hắn xoay hẳn người về phía cô. chẳng hề có lấy một giây do dự nào, hắn thấy cô gật mạnh đầu cái rụp, ánh mắt giống như chờ mong hắn cũng sẽ đồng ý y như vậy. thế nhưng cô lại không nhận lại được câu trả lời nào ngoài cái điệu cười chứa toàn là tổn thương mà cô mãi cũng không hiểu được kia.

để rồi sau này, hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

...

đã là con người, thì kẻ nào cũng tham lam. ngay cả seokjin cũng vậy, nhưng lại chẳng có ai có được trọn vẹn những thứ mà bọn họ muốn có, bởi lẽ định luật của cuộc sống này chính là phải đánh đổi.

khi bạn muốn có viên ngọc được mài dũa đẹp đẽ tinh xảo nào đó trong cửa hàng trang sức, bạn phải trả tiền để mua nó, tương tự như chủ cửa hàng phải trả tiền cho kẻ buôn ngọc vậy.
hay giống như việc một con báo ngồi im hàng giờ đồng hồ để căn được thời khắc tốt nhất để săn được con mồi, đấy chẳng phải là đánh đổi thời gian ư?

và cứ thế, liên tiếp như thế, đó là cách mà thế giới này vận hành.

vẫn cái tư thế ung dung ấy, seokjin hờ hững rũ mắt nhìn vào cái khung cảnh đẫm máu của gia tộc hắn ngay trong cái màn hình nhỏ dài kia mà chẳng có lấy một chút xúc cảm đau đớn nào, hệt như cái tòa dinh thự cao chót vót kia không phải là nhà của hắn vậy.
hắn đã đánh đổi tất cả, và hắn vẫn còn đang chờ đợi kết quả.

tiếng bước chân từ xa mang theo thanh âm hấp tấp vội vàng, từng bước từng bước một gọn gẽ nhanh nhẹn, seokjin nhắm mắt cảm nhận nó hệt như đang cảm nhận thứ gì đó dễ chịu nhất, để rồi đến khi hắn kéo mở khóe mắt mình...

liền đã có thể trông thấy được sự lựa chọn cuối cùng của bản thân.

"seokjin! seokjin!!" sooyoung bấu chặt hai tay nơi song sắt bặm môi mà nhìn hắn. trên dưới thân thể đối diện cô kia toàn là từng đoạn vết thương lớn nhỏ, chưa kể viên đạn găm sâu nơi bả vai kia vẫn còn chưa được lấy ra, sưng tấy đỏ ngầu đến đáng sợ.

và chẳng mấy chốc, cánh cửa đã tự động bật mở, thứ vật phẩm ngu ngốc cuối cùng cũng biến mất. seokjin nhạt nhòa trông thấy người con gái đó lao đến ôm chặt lấy hắn, ghì mạnh tới nỗi hắn cảm thấy toàn bộ vết thương trên cơ thể tê tái dần đi. làn tóc phất phơ vương vãi trên bả vai cô vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội đầu thơm mát, ngay tại nơi nhà tù ẩm ướt này, đã thật lâu hắn mới cảm nhận được sự thanh thản ấm áp như hiện tại,
thật chẳng muốn rời ra chút nào.

vừa vặn với thời điểm đó, hắn khẽ nâng mí mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng xa, hoseok cũng đang trầm lặng nhìn bọn hắn thật lâu, sâu thẳm trong đôi mắt chứa toàn là cam chịu không ai rõ. seokjin biết, hoseok đã đánh cược thành công rồi.

"còn seulgi, chị seulgi ở chỗ nào?!" như sực nhớ ra chính mình đến đây không phải để cứu mỗi người này, sooyoung hơi chút nới lỏng vòng ôm như chẳng có gì liền quay qua nhìn hoseok đằng sau mà không hề nhận ra được một vài dao động nhỏ trong ánh mắt seokjin.

"cô ta đã bị người của bennadic bắt đi."

thật không ngờ được câu đầu tiên thốt ra khi hắn gặp cô lại là câu nói chẳng có tí tẹo lãng mạn nào như này. có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ biết được hắn đã mong muốn những kẻ xung quanh cô chết đi đến mức nào, chỉ còn mình hắn.

"trong nhà chứa này, chỉ còn lại tôi và... chaeyoung."

"cái gì?"

hoseok thầm lặng đối diện với ánh mắt đầy tâm tư kia của seokjin mà muốn cười nhạo một tiếng, âm giọng của hắn thản nhiên tới nỗi sooyoung không thể nhận ra được một chút sát ý ngấm ngầm nào ở trong đó.

cũng phải, hắn là ai chứ, chính là kẻ mang trên mình vô số khuôn mặt. chỉ cần hắn muốn, toàn bộ nhân loại trên thế giới này đều sẽ bị hắn lừa gạt rất dễ dàng. chẳng phải ngay cả chính hoseok đây cũng đã lọt vào những cái bẫy đó rồi sao?

"hoseok à, hoseok!..."

em thật độc ác.

hoseok cười nhạt trông tới cái điệu bộ khẩn cầu kia mà chua xót trong lòng. rốt cuộc anh phải chết đi bao nhiêu lần thì mới có thể bảo vệ được tất thảy của em đây, tại sao anh phải giúp bọn chúng? tại sao phải hiến dâng cho bọn chúng? tại sao em không thể nhìn ra sự đau đớn trong đôi mắt sầu thảm của anh? tại sao em không chọn anh hả?!

"em đưa hắn rời khỏi chỗ này trước đi, còn anh..."

tại sao anh vẫn chấp nhận vì em mà làm mọi thứ?

"...sẽ mang chaeyoung kia theo sau."

sooyoung có chút ngờ vực mà nhìn hắn, lại không hiểu sao trong lòng cũng rất vội vã muốn seokjin sớm rời khỏi chỗ này. thế nhưng dường như có gì đó không đúng, sao lại không đi cùng nhau?

"đi đi."

có những kết cục xảy ra chính là để khiến cho con người ta phải dằn vặt, sooyoung sẽ không bao giờ biết được một chút oán hận của mình ngày hôm nay lại có thể tổn thương hoseok đến nhường vậy.

mãi cho đến khi cô nắm tay seokjin thoát khỏi cái chốn ngục tù tăm tối kia, hoseok mới chân chính thu lại hết mọi biểu tình, lạnh lùng đối diện với toàn bộ thuộc hạ của báo đen đang đồng loạt hướng vũ khí về phía mình.

"ngài thật cao thượng, nhưng cô ta lại chẳng hề nhận ra, thật đáng tiếc."

không hề cất thêm một câu nói thừa thãi nào, hắn chậm rãi cởi bỏ chiếc áo vest đã thấm ướt máu đặc của chính mình từ bên trong. gã đàn ông cũng thoáng phải ngạc nhiên khi trông thấy tấm lưng đã bị máu nhuộm kín của hoseok ngay sau khi hắn cởi bỏ áo ngoài.

ngài ấy đã bị thương nặng như vậy, thế mà lúc trước vẫn có thể hạ gục gã chỉ với một cái lên gối, chỉ nghĩ thôi gã cũng đã cảm giác được cánh mũi của mình ẩn ẩn đau rát rồi. nhưng có điều gã vẫn không hiểu, vì sao ngài ấy lại phải hy sinh nhiều như vậy, rõ ràng boss không hề có ý định giết tên seokjin kia, thế thì tại sao hoseok vẫn đồng ý chết thay hắn? tại sao boss lại đồng ý với điều đó?

ĐOÀNG!

tiếng động không quá lớn vô giác đánh tỉnh suy nghĩ của gã, có gì đó đau thống dường như đã xuyên qua ngực trái của gã. gã ngây người lấy lại tầm nhìn của chính mình hướng thẳng về phía trước, vị thiếu chủ với biểu cảm lạnh rét như dã lang đang chĩa chẳng nòng súng được hắn bao bọc trong chiếc áo vest quấn quanh bàn tay ấy, cứ vậy mà xoay thẳng một vòng, khoảnh khắc khụy xuống gã chỉ kịp gằn lên.

"TOÀN BỘ, PHẢI GIẾT ĐƯỢC HOSEOK HELSING!!"

hệt như kẻ chẳng còn gì để mất, hoseok lao vào đám người cuồng loạn phía trước như một con thú hoang đang quyên sinh với đám thợ săn, cho dù có thảm thương tới cỡ nào cũng sẽ chiến đấu tới cùng vậy. nếu như hắn nhớ không nhầm thì phòng giam của cô gái kia là lối rẽ ngược lại với seokjin, nếu như hắn chết thì chaeyoung đó chẳng phải cũng sẽ bị chôn vùi theo sao?

vừa nghĩ vừa dùng cánh tay sớm đã chẳng còn cảm nhận được gì nữa của chính mình vươn lên đỡ lấy một viên đạn, cơn đau mới quyện cùng cơn đau cũ bỗng chốc xộc tới khiến cho chính hoseok phải nghiến chặt răng đến trắng bệch. đúng lúc hắn đang cố gắng trốn thật nhanh vào một góc khuất bị giã đạn gần nát bét thì điện thoại trong túi quần lại điên cuồng rung lên, cái tên hiện lên bên trên như vị cứu tinh cuối cùng mà chúa phái xuống giúp hắn vậy.

hoseok thở gấp gáp buông thõng bàn tay trái bị nhuộm đỏ au bởi chính máu của mình xuống bên cạnh, cũng đồng thời trượt dài xụp xuống một cách mệt mỏi:

[ gum. ]

[ thiếu chủ, thiếu chủ cậu mau quay lại! cậu có ổn không?! đó là bẫy đấy, seokjin đứng sau tất cả, cậu phải mau quay trở lại đi, thiếu chủ!!... ]

nhận ra giọng nói có phần muốn gào khóc ngay phía bên trong điện thoại, hoseok gằn cười: [ gum à, giúp tao một việc... ]

chẳng biết đầu dây bên kia hắn đã nói những gì, mà lúc này gum vốn đang ngồi trơ trọi ngay giữa khu rừng ngổn ngang toàn xác người của hắc long bang bỗng ngây dại không thôi: [ cậu điên rồi sao?! NHƯ VẬY CHÍNH LÀ TỰ SÁT!! ]

vậy nhưng gum chẳng cảm thấy được gì ngoài cái điệu cười đau thống đó đang rè rè qua chiếc điện thoại nát bấy, ngài ấy chỉ nói một câu cuối cùng rồi dập máy:

[ tao đã hứa với cô ấy như vậy. ]

gum mãi mãi cũng sẽ chẳng biết được, đó là lần cuối cùng gã được nghe thiếu chủ nhà mình nói. mà cho dù biết, cũng sẽ không bao giờ có thể chấp nhận.

tại sao cô ta lại có thể độc ác đến thế, tại sao cô ta lại có thể khiến cậu trở nên như vậy?! lôi từ trong túi ra một chiếc máy điều khiển từ xa đang nhấp nháy dòng chữ 'open', gum thật hận vì không thể nào ném nát nó.

[ cho nổ đi. ]

hoseok dựa lưng vào tường vừa thở gấp mà nhợt nhạt cất giọng. từ nhà chứa kéo thẳng về phía trước khu rừng một đoạn, toàn bộ đều là bom mà hắc long bang đã gài sẵn. hắn chỉ cần giết hết tất cả người của bennadic thì chaeyoung kia sẽ có cơ hội sống sót, nhưng phần lớn vẫn phải dựa vào may mắn.

căn lấy một chỗ nhất định mà ngồi xuống, cơn choáng váng vì máu chảy quá nhiều chẳng mấy chốc ập tới khiến cho hoseok đầu váng mắt hoa. trận đấu với yoongi đã khiến cho hắn thảm đi không ít, vừa rồi cũng vậy, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mơ hồ vô định.

cầm điện thoại vừa mới ngắt kết nối trong tay, hắn tìm lấy một dãy số lạ lẫm rồi ngắm nghía nó thật lâu như suy nghĩ. cuối cùng lật úp xuống, nhưng chẳng được mấy chốc lại dằn lòng lật lên, lại ngắm thêm một chút, vẫn còn do dự nhưng chẳng nhiều.
chỉ mong, hắn có ít thời gian để được gặp người nọ, một chút cũng được.

cuối cùng, hoseok vẫn khe khẽ nhấn vào dãy số đó, mỉm cười kề sát vào mang tai.

ẦMMMMMMM!!!

...

"em sẽ không hối hận chứ?"

ngồi phía trong xe, seokjin mệt mỏi dựa lưng vào ghế sau, lia thẳng ánh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu như muốn tìm kiếm biểu cảm do dự của sooyoung phía trước.

ngay sau khi cảm giác được bản thân đã rời đi khá xa rồi, lại ngoài ý muốn nghe được câu hỏi của seokjin, tâm tình vốn đang phức tạp của cô lại có cơ hội rộn lên: "hối hận ư?... tại sao tôi phải hối hận?"

"..."

câu này là nói cho hắn, đồng thời cô cũng đang tự nói với bản thân, chẳng hiểu sao cô vẫn lo lắng, có gì đó...

ẦMMMMMM!!!

...mất mát.

"cái gì vậy?!"

sooyoung hoảng hốt phanh gấp hẳn lại, đẩy cửa lao nhanh ra bên ngoài quay đầu nhìn nơi nhà chứa kia bất ngờ rực lửa ngay giữa bầu trời u uất mà ngây ra. đồng dạng với thời khắc đó, phía trước đối diện với chiếc xe của cô, đoàn người của gia tộc louis như đã định liệu được thời gian mà xuất hiện thật đúng lúc.

mọi thứ chẳng mấy chốc mà trở nên chậm dần, sooyoung ngây ngốc quay đầu nhìn seokjin đang hững hờ nhắm mắt ngay phía trong xe mà ngờ vực. sẽ không như cô nghĩ phải không,
sẽ không phải như cô nghĩ?

đôi chân như mất dần định lực liền thẳng một mạch chạy ngược về phía tòa nhà đang rực cháy đó, cô siết chặt chiếc điện thoại lạnh lẽo đang rung lên trong tay, giống như là đang cầu nguyện cho điều mình nghĩ sẽ không phải sự thật.

"HOSEOKKKKKK!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro