¤ 14 | Thú tình tầm thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật hiển lộ ngay trước mắt khiến cậu không thể tin nổi. Justin ngây dại nhìn Katherine đang mỏng manh sợ hãi, cậu nhìn vào vệt đỏ trên cánh vai đáng thương kia, và cuối cùng là nhìn thẳng vào bàn tay của chính mình.

Là mình đã làm sao?

Suýt chút nữa cậu đã thật sự cưỡng bức Katherine nếu như cô không hét lên.

"K... Kat..."

"Tránh ra!" Justin khẽ tiến đến, bàn tay nhẹ vươn tới tính chạm vào cô nhưng lại bị cô vô tình tránh đi.

Không nên đâu, Katherine.

Cậu lại một lần nữa định lao tới nhưng đột nhiên lại bị ai đó từ đằng sau, lôi ra ném mạnh xuống sàn nhà. Lưng lại một lần nữa phải âu yếm với nền gạch lạnh lẽo, Justin đau đến nhăn mặt, lồm cồm bò dậy, nhưng đầu vừa ngẩng lên liền trông thấy một cảnh tượng không thể quá thể hơn. Auguste đang bế Katherine trên tay, cặp mắt đáng sợ đang bạo nộ trừng cậu như muốn xuyên thủng.

Nhưng đây đâu phải vấn đề mà Justin quan tâm, điều mà cậu thật sự để ý chính là...

Cô ấy đang co cuộn thân thể vào y, ỷ lại vào y, yếu đuối sợ sệt nép vào lồng ngực y như thể nó thoải mái lắm.

Tại sao? Tại sao Katherine lại đối xử với hai anh em cậu khác xa nhau tới vậy? Tại sao thái độ đẹp đẽ đó không phải là dành cho cậu?

Hay nói đúng hơn, chưa bao giờ dành cho cậu?

Auguste không thèm quan tâm xem cảm giác của em mình thế nào, trong mắt y lúc này chỉ tỏa ra sát khí bức người ta bỏ chạy. Nâng người phía trước như nâng trứng mà nhẹ nhàng bước ra ngoài, y còn không quên bỏ lại một câu khi sượt qua người Justin:

"Nếu em còn dám hành động như vậy một lần nữa, anh e rằng bản thân sẽ phải suy nghĩ lại." Dứt lời, toàn bộ không gian chỉ còn lại tiếng nấc và mũi gót giày chậm rãi.

Quản gia Ted và mấy cô hầu, sau khi nghe thấy tiếng hét như hai vị thiếu gia thì cũng vội vàng chạy lên, nhưng khung cảnh mà họ nhìn được cũng chỉ là một mớ hỗn độn. Mà ở bên trong căn phòng bừa bộn còn có đại thiếu gia đang lặng lẽ đứng đó, nhìn trân trân vào bóng lưng của em mình. Chẳng buồn ngăn cản, cũng không nói lời nào, hắn chỉ yên lặng nhấm nháp nỗi đau cùng cậu ấy mà thôi.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ông quản gia nhìn xuống Justin đang quỳ sụp kia thì không khỏi thở dài. Từ khi nào con bé Katy lại trở nên ghét cậu chủ tới vậy? Từ khi nào đây?

Ông thật sự sợ rằng sau này, bốn vị thiếu gia nhà ông sẽ phải đau khổ tột cùng vì người mà các cậu ấy yêu. Những bậc quý tôn cao ngạo, quý phái như họ thì không nên tồn tại thứ tình cảm tầm thường này. Và nếu nó có thật đi chăng nữa, thì những kẻ phải chịu đau đớn tột cùng sẽ là những kẻ ngu đần kia, chứ không phải họ.

Những viên ngọc đắt giá của gia tộc Louis.

Nhưng đời đâu phải chiêm bao, những suy nghĩ đó của ông quản gia cũng đâu thể điều khiển được số phận. Một khi bánh xe của chiếc đồng hồ được gọi là định mệnh ấy xoay vòng, thì câu nói đơn giản cũng chỉ có thể dùng để an ủi mà thôi.

-----------♤♤♤---------

Irene lang thang trên đoạn đường đông đúc này cũng đã gần hai tiếng rồi, cô thật sự mệt mỏi. Đến cả chỗ này là chỗ nào cô cũng không biết, chỉ biết là ở đây ngay cả một chỗ ngồi hay một điểm dừng chờ xe buýt cũng không có, rốt cuộc cô đang ở đâu thế nhỉ?

Tức muốn hộc máu, chưa bao giờ Irene cảm thấy bản thân tồi tệ đến vậy, lại còn là vì hắn.

Vì ngâm mình dưới nắng quá lâu khiến vị Công nương luôn sống trong lồng vàng cảm thấy sụp đổ, cơn choáng váng từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên ào tới khiến cô mất thăng bằng. Đừng đùa, cô không thể ngã ở đây, đâu cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Pháp, cô không muốn.

Trong lòng đích thì suy nghĩ như vậy nhưng toàn thân mềm nhũn khiến Irene chẳng thể chống đỡ nổi, cứ thuận theo mà đổ ầm về phía trước. Cô cứ tưởng mình sẽ đáp xuống nền đá cứng cáp nhưng không, đã có ai đó ôm lấy cô, có điều, lồng ngực này lại quá xa lạ, nó không có ấm áp như hắn...

Khoan, mình đang nghĩ cái gì vậy?

"Cô không sao chứ?"

Giọng nói này... Irene đầu đau như búa bổ vẫn gắng gượng ngước mắt lên, muốn nhìn rõ mặt người đàn ông đang đỡ lấy mình. Khuôn mặt nam tính điển trai kia trông thật quen, là ai?

Cô cố suy nghĩ, cho đến khi từ xa vọng lên tiếng kêu quen thuộc: "Christian!"

A phải rồi, cậu ấy là siêu mẫu nổi tiếng. Khẽ đẩy người đối diện ra, Irene mấp máy môi: "Cảm ơn, tôi không...".

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cánh tay liền bị ai đó ở đằng sau kéo mạnh về. Thoát xa khỏi Christian, cô cả người thoắt cái đổ nhào vào lòng ai đó. Cả người vốn đã chẳng ý thức được gì nữa, cô cũng mặc kệ mà ngả đầu vào bờ vai nọ.

Thật tuyệt làm sao, đủ ấm áp để cô có thể chợp mắt rồi.

...

Pitié-Salpêtrière là một trong những bệnh viện bậc nhất châu Âu, đồng thời kèm theo chức năng về chuyên môn và đào tạo y khoa. Trong suốt lịch sử của bệnh viện, đã có rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân nổi tiếng thuộc dòng dõi Hoàng tộc.

Seline vốn chỉ là nữ y tá nhỏ trong một bệnh viện cỡ trung, nhưng vì ngoại hình và tài năng nổi trội, cô liền được điều đến nơi cao quý này để thực tập. Trời ạ, đây quả thực là mơ ước của mọi công dân Pháp. Nếu được làm việc trong bệnh viện Hoàng gia, mỗi ngày đều có thể gặp gỡ những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu quý tộc! Ôi mẹ ơi, cô phải thông báo tin này cho Wendy ngay mới được.

Nở một nụ cười man rợ chẳng giống ai, Seline hí hửng thèm được ngắm nhìn cái điệu bộ của cô ấy quá đi mất, hẳn là tếu lắm đây.

"SELINE, SELINE ĐÂUUU?!!..." Nhưng chưa kịp bấm nút gọi thì cô liền bị tiếng rống của viện trưởng làm cho ngã ngửa.

Tông giọng của bà cô quả thật so với loa phóng thanh còn muốn khủng bố hơn. Mấy người trong phòng sớm đã dí bông bên tai, chỉ còn lại Seline là giật mình hóa đá.

"Viện trưởng, em... ở đây!"

Bà cô đầu ngoắt ngược ngoắt xuôi, sau khi phát hiện cô y tá xinh đẹp đang lảo đảo lí nhí tít trong góc kia thì hai mắt sáng chói, hai bước thành một lao vụt tới nắm lấy vai cô lắc mù mịt: "Seline cơ hội tốt này! Khu A vừa nhận một bệnh nhân của Hoàng gia Anh, là quý tộc người Anh đó biết chưa! Chị muốn cô tới đó và chuyền nước cho họ, thế nào?"

Seline đang hoa mắt chóng mặt, sau khi nghe lọt vào tai từng câu, từng chữ của bà cô thì ngay lập tức lật ngược tình thế. Lần này người bị lắc vai mù mịt lại chính là viện trưởng.

"Th... thật sao?! Chị vừa nói là quý tộc người Anh?...Em làm, dĩ nhiên làm!"

Cha mẹ ơi, vương tôn xa xôi tận London ư? Thật không thể tin được, chỉ vừa mới là ngày đầu thôi mà sao cô đã cảm giác ngôi sao may mắn của mình sáng đến lạ thường. Đúng là chịu đựng mấy cái ngày sao chổi cuối cùng cũng được đền đáp, ahahaha!

...

Seline lăng xăng đẩy xe vừa đi vừa tưởng tượng ra viễn cảnh mình là một cô y tá mẫu mực, thế nào mà lại quên béng mất việc khu A nằm ở đâu. Nhưng bệnh viện lớn như thế này thì việc quên hay lộn khu cũng là điều dễ hiểu, nhất là đối với một cô thực tập sinh gà mờ như cô đây nữa.

Có điều, cô sẽ chẳng thể ngờ nổi rằng, việc lộn khu hôm nay lại chính là nguyên nhân dẫn đến những ngày tháng đen tối sau này của mình. Bởi vì, hình ảnh ngơ ngác nhởn nhơ của Seline đã vô tình lọt vào tầm mắt của một ác ma, mà ác ma nọ lại chẳng hề vọng động gì, chỉ nợ một nụ cười nửa miệng đầy quỷ dị đứng trân trân ra đấy.

Hắn sẽ không ngu ngốc như lần trước, sẽ không.

Cô y tá đối diện ngây ra nhìn chàng trai trước mắt nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, nhưng nụ cười này trông quá mức nguy hiểm.

Rất đúng nha, vì cái gì đẹp thì đều nguy hiểm hết mà, nhất là khi vẻ đẹp đó lại tồn tại trên người của một siêu mẫu nổi tiếng thế giới như hắn.

Cô y tá đỏ mặt cầm hóa đơn lên, đưa cho tên mỹ nam trước mặt: "C...của ngài đây, thưa ngài Mohamed."

Nhẹ nhàng nhận lấy, Christian tao nhã mỉm cười: "Cám ơn, thưa tiểu thư."

Cô y tá ngay tức thì ngây ngốc, khuôn mặt được dịp đổi màu. Người này, thật quá mức mê hoặc.

Sau khi liếc nhìn về phía hành lang khu A một lần nữa, hắn liền nhếch môi đủng đỉnh bước vào gara xe. Có vẻ như bị anh Victor đuổi về cũng không hẳn là không tốt.

Haha, Pitié-Salpêtrière? Tiểu hồ ly làm việc ở đây sao, thật khó tin.

Seline tiểu hồ ly to gan à, để xem lần này em chạy trốn kiểu gì nữa.

Rồi Christian mỉm cười khùng khục, một phát rú ga phóng thẳng xe ra ngoài, bỏ lại phía sau một mạt khói trắng tràn ngập khoảng không tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro