¤ 15 | Chị chị em em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại trung tâm Georges Pompidou, trên đoạn vỉa hè xinh đẹp có hai thiếu nữ đang gắt gao ôm siết lấy nhau.

Trông có vẻ vậy nhưng thực ra là một cô gái đáng yêu đang gào thét ghì lấy chân của một cô nàng khác. Mà cô nàng này lại vô tình tỏ ra không biết còn cố tình bước đi, mặc kệ con đỉa dễ thương cũng rất dễ ghét kia đang bám chặt bên chân trái của mình.

Thề với Chúa, nếu như ở đây không có người, Wendy nhất định sẽ hung hăng mà tặng cho con bé này vài đấm. Thật tức chết cô, rốt cuộc thì nó là bạn của ai chứ? tại sao bạn của Joyann lại bám theo cô, vòi vĩnh này nọ như thể cô là mẹ nó vậy?

Hết trang sức, đồ ăn rồi cả quần áo... Hừ như thế thì đã đành rồi đi, ngay cả vụ giao dịch bí mật tối nay ở khu mua sắm nó cũng muốn theo là sao chứ? Không thể chấp nhận nổi.

"Chị à, làm ơn đồng ý cho em theo với đi, em hứa em sẽ không làm gì hết ngoại trừ im lặng... Wendy ơiiii~~" Roseanne nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chặt lấy chân Wendy, khóc lóc thảm thương.

Không được, có chết cô cũng phải theo cho bằng được cơ, ai mà không biết lịch sử ăn cướp huyền thoại của của chị ấy chớ. Cô cũng chỉ muốn chứng kiến xem thế nào là Mafia, thế nào là tổ chức ngầm, thế nào là một cuộc giao dịch hàng cấm thôi mà.

Trông thấy những cặp mắt dị nghị, chỉ trích xung quanh như kiểu "Sao trên đời này lại có cô chị độc ác như vậy chứ? Sao có thể kéo lê em mình như vậy được?", "Tàn nhẫn vừa phải thôi", "Cô bé kia đáng thương quá"... Wendy thực sự không thể chịu nổi nữa, trong lòng cô lại nhói thêm ham muốn giết chết con nhóc đang la inh la ỏi này.

Mạnh bạo lôi Roseanne đứng lên, cô nghiến răng phừng phừng: "Không là không!"

"Oaaaa sao chị lại nỡ lòng nào đối xử với em như vậy chứ!!! Chúng ta đã có những ngày tháng bên nhau rất hạnh phúc mà, chính chị đã sẽ nói yêu em suốt đời, thế mà tại sao bây giờ chị tính đi lấy chồng hả?! Wendy ơi, tại sao chị có thể... ưm ưm!!"

Wendy hoảng hốt vội vàng bịt miệng con nhỏ tội đồ lại, bối rối nhìn mọi người xung quanh đang chòng chọc bàn tán về mình, cô trừng mắt gằn thầm với Roseanne: "Em đang nói bậy bạ cái gì vậy hả?!"

Vội gỡ bàn tay đang bịt miệng mình của cô ra, Roseanne nhếch môi đe dọa: "Nếu chị còn dám nói không đồng ý, em thề em sẽ gào như vậy nữa cho đến khi tới nhà luôn!"

"Muốn chết?" Wendy vươn tay tính đánh nhưng bất chợt khựng lại vì đôi mắt tròn to đầy khiêu khích kia. Con nhỏ này, cũng đâu có ngây thơ như vẻ bề ngoài.

Cô thật sự đã hết cách, đành miễn cưỡng phun ra một từ khiến bản thân hận đến thấu xương: "Được."

Dứt lời, Roseanne liền ôm chầm lấy cô hét lên: "Yeahh chị Wendy tuyệt nhất!"

Phải, chị đây cũng sẽ vô cùng tuyệt vời khi tự tay bóp chết mày đó!

-----------♤♤♤----------

Sau khi kết thúc chuyện của Roseanne thì Wendy liền phải đau đầu vì chuyện của em gái mình.

Lý do là từ sáng sớm, cô đang yên lành ở nhà nhấm nháp món bánh Pancake vừa làm xong, nhưng chưa kịp động vào thì đã bị cuộc gọi của cô giáo chủ nhiệm trường đào tạo cảnh sát Chính phủ nói muốn gặp. Thật là muốn dọa chết cô cũng chỉ có hai từ 'cảnh sát' mà thôi, thế nhưng cô lại đồng ý cho Joyann theo học cái nghành không đội trời chung với tương lai của mình mới đáng nói. Cơ mà đôi khi như vậy lại là một vỏ bọc hoàn hảo thì sao?

Haizz cái nào cũng có xác suất trên năm mươi phần trăm, cho nên cô bắt buộc phải liều thôi, ai bảo nó là em gái cô làm gì.

Khẽ thở dài một lượt, Roseanne đi bên cạnh thấy bà chị ủ rũ thẫn thờ thì không khỏi nhàm chán hỏi: "Chỉ là phụ huynh đi gặp giáo viên và nhận được sự phê bình từ chủ nhiệm của con gái thôi mà, sao trông chị miễn cưỡng quá vậy?"

"Đấy đâu phải vấn đề." Wendy liếc mắt trừng cô gái nọ một cái sắc lẻm.  Vấn đề cô quan tâm ở đây là...

Bất chợt dừng lại trên vỉa hè cước bộ, cô nhíu mày dơ lên tập hồ sơ thực tập của Joyann trong tay.

Con bé sẽ không bỏ lỡ buổi học quan trọng này đâu, nhất là hồi sáng nó còn cuống cuồng cuồng lên như vậy, thế thì vì cái gì hôm nay nó lại không đến lớp? Hiện tại cũng đã quá trưa rồi còn đâu?

Trong đầu bất giác xẹt qua hình ảnh của lũ Hắc Bang hôm nọ, Wendy liền hoảng loạn chạy đi làm cho Roseanne không hiểu cái mô tê gì, cũng giật mình đuổi theo.

"Có chuyện gì vậy Wendy, sao chị lại chạy nhanh thế chứ?!..."

Joyann! Joyann!! Cô vừa điên cuồng chạy vừa thầm cầu nguyện rằng những gì mình nghĩ đều không phải sự thật. Em gái cô chắc hẳn là đang nằm ngủ ở nhà, con bé lười nhác này chắc chắn là chỉ muốn trốn học để về nhà ngủ nướng thôi.

Nhưng khi chạy về tới nhà rồi, thứ mà Wendy trông thấy không phải là một Joyann đang lười biếng ngủ nướng.

Sự thật hệt như những gì cô đã suy nghĩ, em gái cô với khuôn mặt bầm tím, tóc tai rối tinh rối mù cùng với bộ quần áo bị xé nát gần hết. Nếu không có lớp áo choàng lạ hoắc bao bọc thì hẳn là sẽ chẳng có gì có thể che đậy được sự tàn tạ ở bên trong nữa.

"S... Sooyoung?"

Nghe được giọng nói đầy thân thuộc, Joyann khẽ ngước đầu lên liền bị ai đó lôi tuột vào lòng mà thương xót: "Chuyện gì đã xảy ra vậy Joyann? Nói chị nghe, Joyann?!"

Vòng tay qua siết chặt lấy Wendy, Joyann mếu máo bật khóc nức nở. Cô chẳng cần gì hết, chỉ cần vòng tay của chị lúc nào cũng có thể che chở cho cô như vậy. Yên tâm lắm rồi, không cần ân huệ của ai, cô chỉ cần một mình chị cô thôi.

Cô không trả lời, chỉ vùi mặt vào vai Wendy mà thỏa sức khóc. Thật đáng sợ, những con người Hoàng gia kia đúng là ác quỷ sống.

...

Thoáng một cái, trong căn nhà nhỏ liền tràn ngập mùi thuốc sát trùng kèm theo tiếng hét vang trời của ai đó: "AAAAAAAAAAA!!...."

"Này, cậu có thể đừng hét như kiểu mình sắp bị người ta chọc tiết như vậy được không?" Roseanne một bên cười gượng, một bên kiềm chế ngăn không cho Wendy đang bôi thuốc một đường lao đến bóp chết con em của mình.

Vừa mới nãy còn khóc thút tha thút thít, nhưng sau khi nghe chị Wendy nói về vụ làm ăn tối nay, con nhỏ Joyann liền thay đổi sắc mặt, hai mắt sáng như sao đòi đi theo. Dĩ nhiên chị cả nhà ta không đồng ý, đổi lại nó vẫn cứ cố tình càn quẫy nãy giờ. Haha thật đúng là bạn thân cô có khác, ngay cả chiêu trò bẩn thỉu như vậy cũng làm giống y hệt.

Trừng mắt nhìn Roseanne đang nở nụ cười nham nhở ở đằng sau, Wendy khó chịu ném tập hồ sơ trên bàn vào giữa mặt Joyann ngay lúc cô định hét tiếp.

"Ủa gì thế ạ?" Cô ngơ ngác hỏi.

"Không phải mở ra là biết sao?" Bà chị hằn học, bất đắc dĩ bê khay đựng thuốc ra ngoài.

Hồ sơ thực tập.

Sau khi nhìn lướt qua dòng chữ này, Joyann liền nhíu mày. Phải rồi, hồi sáng cô không có lên lớp, vậy ra cái này là do mụ tóc chỏm gửi tới sao? Oh no lần này thì chết chắc rồi, sau đợt thực tập này chỉ số đậu tốt nghiệp của cô chắc không vượt nổi năm phần trăm quá.

"Nằm vùng ư?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của Roseanne, cô khẽ gật gù.

Điểm mạnh của cô chính là lừa đảo, nằm vùng cũng cần giỏi về khoản này nha. Nhưng cô sẽ nằm vùng ở chỗ nào đây? Lật ra trang đằng sau, Joyann ngay lập tức há hốc mồm.

"Đừng đùa, sao lại là thư kí bên cạnh chủ tịch khu mua sắm thương mại, như vậy là cậu sẽ phải theo dõi một ông già sao?!" Phải rồi, trong con mắt ngây thơ của Roseanne, các chủ tịch hay giám đốc đều là hiện thân của các lão già.

Cô cốc đầu cô bạn một cái, thật tình con nhỏ này, dù có suy nghĩ như vậy cũng đâu cần nói ra bằng miệng cơ chứ.

"Tớ nói không đúng sao, nhưng mà như vậy cũng không phải không tốt. Chị Wendy đã nói là tối nay tại France sẽ diễn ra một vụ giao dịch hàng cấm, đây chính là cơ hội của cậu. Không cần chị ấy đồng ý cậu cũng có thể đường hoàng mà xuất hiện ở đó rồi đấy." Roseanne khẽ nhún vai phun ra một tràng tỏ vẻ như ý kiến này không tồi.

Joyann thừa biết điều này có bao nhiêu thuận lợi, nhưng điều cô muốn không phải là chỉ xuất hiện ở đó thôi đâu, thứ mà cô muốn thực sự chính là phải theo sát chị mình. Chuyện ban sáng cũng đã khiến cô đủ ám ách rồi, cô cũng không muốn chuyện đó sẽ xảy ra với Wendy. Phải làm sao nhỉ?

Cô nhăn trán nghĩ ngợi, nhìn cánh hoa đung đưa run rẩy bên bệ cửa sổ, thật sự rối trí. Cho tới khi Roseanne vô ý lọt vào ánh nhìn chăm chú đó, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng không mấy tốt đẹp. Mà cô bạn ngây thơ kia lại không hề phát giác được cái nhếch mép ẩn hiện trên khóe môi của khuôn mặt sắc sảo kia, chứa toàn tà ý hướng thẳng về mình.

Joyann khẽ cười, cô còn cần Seline giúp một tay nữa. Đang tính vươn tay cầm điện thoại nhưng chưa kịp gọi thì người kia đã liên lạc ngay cho cô, thật là một đường suông sẻ [ Alo chị Seline? ]

Tại phòng chờ, có ai đó đang hớn hở vui vẻ, tâm tình nhộn nhạo nhịn không được mà chạy vào đây, lén lút gọi điện thoại [ Joyann hả em, chị có chuyện này cực kỳ sốc muốn thông báo cho mấy đứa đây... ]

Nhưng tâm tình mới trỗi dậy của cô ngay lập tức bị câu nói tiếp theo của cô em dập tắt không thương tiếc: [ Gạt cái sốc của chị qua một bên đi đã, em đang có chuyện quan trọng muốn nhờ chị giúp đây... ]

------------♤♤♤-----------

Đâu đó trong phòng chờ vang lên tiếng gào rú của một cô y tá. Seline không dám tin vào tai mình, con nhỏ kia lại dám thờ ơ trước câu nói vàng ngọc của cô, thật đáng chết, thật đáng băm vằm!

[ ...Seline, chị sẽ được tặng một vé mua sắm thả ga tại trung tâm thương mại France nếu tối nay chị đi cùng bọn em. ]

Cô thật sự sẽ mắng chửi nếu như Joyann không mau nói lẹ ra hai từ 'mua sắm'. Cô nàng xinh đẹp liền bị một điều kiện như vậy dụ dỗ [ Đi đâu? ]

[ Vậy là đồng ý rồi nha... tút tút... ] Joyann cười dài một tiếng sau đó liền gắt điện thoại.

Seline đơ ra không hiểu cái gì nhưng cũng vui vẻ cất điện thoại vào túi. Cô không quan tâm con nhỏ đó sẽ đưa mình đi đâu, cô chỉ cần có cái vé mua sắm kia là đủ rồi.

Nói gì thì nói, dù sao hôm nay cô cũng vinh dự được gặp cháu gái của Nữ hoàng Anh - Công nương Irene! Cô ấy thật sự rất đẹp, quý phái hệt như cái tên vậy aaa. Seline mơ màng nghĩ,  nếu cô mà cũng được đặt chân vào cung điện London... Ôi tưởng tượng thôi cũng đủ ngượng chín cả mặt rồi huhu...

Ế! Mà chàng trai đi theo cô ấy là ai vậy nhỉ, vệ sĩ sao?

Cô xua xua tay, làm gì có tên vệ sĩ nào lại đẹp trai tới vậy chứ. Thôi không nghĩ nữa, hết ca làm của cô rồi nha, cô cũng nên trở về thông báo cái tin sốt dẻo này cho Wendy mới được.

...

Ngay khi Seline vừa ra khỏi gara thì sau đó liền có ngay một chiếc xe Benz đi vào. Trông thấy chiếc xe thời thượng đó lướt ngang qua bên cạnh, cô cũng chỉ có thể tròn mắt nhìn, nhưng nếu so với thái độ ngơ ngác của Wendy khi biết được chủ nhân của nó là ai thì ắt hẳn sẽ thú vị lắm.

Thật đáng tiếc cho cô, nếu như nán lại đây một vài giây nữa thì đã có thêm vài câu chuyện để khoe khoang nữa rồi. Bước xuống xe chính là người đàn ông vang danh cả thế giới ngầm - James Louis, và theo sau chính là Auguste - nhị thiếu gia nổi tiếng 'quái dị ', tàn bạo nhất gia tộc Louis.

Chỉ trong vòng một buổi sáng, toàn bộ bác sĩ y tá trong khu A đều phải choáng ngợp bởi vì liên tiếp nhìn thấy những nhân vật danh tiếng xuất hiện tại đây, có thể nói rằng nơi này trong tương lai sẽ là khu bệnh đông nhất không chừng.

Sau khi lấy xong thông tin từ y tá, hai vị thiếu gia đi thẳng tới phòng bệnh mà Công nương Anh đang nằm.

Victor đang ngồi trên ghế cạnh giường thì bất ngờ nhìn thấy các anh của mình đi vào. Cậu chưa kịp hỏi lý do tại sao họ lại đến đây thì ngay lập tức phải kinh ngạc vì James - không nói không rằng đi đến tháo tung mớ dây lộn xộn trên bàn tay kia ra, sau đó bế thốc Irene ra ngoài.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro