¤ 18 | Chân tướng sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên mặc đồ đen ngơ ngác, không biết từ khi nào bên cạnh siêu mẫu nổi tiếng đã xuất hiện một cô nàng lộng lẫy khiêu gợi, từng đường cong bỏng mắt cứ từng chút từng chút một xâm chiếm thị giác hắn.

Cô gái có mái tóc màu nâu và đường nét sắc sảo này là ai? Nếu nói thuộc Hoàng gia thì thật không phải, vì một kẻ luôn tiếp xúc với quý tộc như hắn thì không thể nào không nhận ra được... hay là diễn viên mới nổi?

Nhíu mày đầy nghi ngờ, tên vệ sĩ vẫn đang phân vân có nên mở miệng cho vào hay không.

"Cô ấy là họ hàng xa của tôi từ London mới đến, hẳn là anh không biết rồi." Christian vốn im lặng đột nhiên cất giọng, cánh tay không nhanh không chậm nhẹ nhàng vươn lên khoác vai cô gái bên cạnh, cười đầy ngọt ngào.

Họ hàng xa... của tên này? Joyann ngẩn ngơ trước nụ cười đầy ẩn ý của hắn. Hắn là đang giúp cô sao?

Vệ sĩ phía trước thấy đối phương đã có ý lên tiếng thì không thể không nể mặt, mỉm cười cúi đầu mời họ đi vào.

Sau khi chót lọt qua cánh cửa, cô liền gạt tay hắn lùi ra sau, khách sáo nói: "Cảm ơn, tôi có thể biết tên anh không?"

Christian híp mắt đánh giá mỹ nhân xinh đẹp này từ trên xuống dưới: "Hmm cũng không tệ... Christian."

"A! Anh chính là đối tác của Armani Fashion?!" Joyann chắp hai tay lại, không tin nổi là bản thân đã lợi dụng một người nổi tiếng, ngại ngùng gãi đầu: "Thật xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, dù sao cũng cảm ơn vì đã giúp đỡ."

Hắn đang hòa nhã mỉm cười thì bị câu nói của cô làm cho cứng miệng, ánh mắt chợt tối sầm xuống ngay khi cô vừa tính xoay người bỏ đi.

Cảm giác như tay bị người nào đó kéo chặt lấy, Joyann quay đầu theo quán tính liền chạm phải đôi mắt không mấy đẹp đẽ. Tim bất giác thót lên một nhịp, cô có dự cảm chẳng lành.

Nhưng Christian thì ngược lại, nụ cười thân thiện thoáng cái đã không còn. Giữa vạch ngăn cách của giải sáng phản chiếu sau tấm rèm bạc, cô mở to tròng nhìn người phía trước bỗng nở một nụ cười quỷ quyệt dị thường. Rút điện thoại trong túi nhẹ đưa lên tai, hắn híp mắt xuyên thẳng vào cô cất tiếng:

"Thật không may."

Chuyện này là sao? Joyann hơi cử động cánh tay muốn thoát ra nhưng bất thành, bàn tay kia cứng rắn tựa như thanh sắt vậy. Tên này định làm gì vậy? Đừng nói là hắn định tống giam cô vì tội trà trộn trái phép nha.

Nực cười, nam thần sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu.

Có vẻ như đã kết nối xong với đường dây bên kia, cô trông thấy hắn mấp máy miệng: [ Đã tóm được cô gái của anh, hay chính xác hơn... là cô ta tự lao vào em. ]

[ Haha... ] Đầu dây bên kia cười ầm một tiếng đầy châm chọc: [ Đúng là đồ lẳng lơ! ]

Dù có bị sóng điện từ chèn hóa giọng nói, dù cho nó có nhỏ nhẹ đến mức nào đi chăng nữa thì tận sâu bên trong trí nhớ của Joyann, cái kiểu cách mê hoặc cùng thái độ cợt nhả này không thể lẫn vào đâu được. Kẻ này...

"Tôi sẽ giúp em trốn, nếu em chấp nhận điều kiện của tôi."

"Đúng vậy, là James duy nhất của em, và em cũng chỉ có thể là Joy của một mình tôi."

"Tôi muốn em."

Không, không đời nào là hắn! KHÔNG THỂ NÀO!!!

Chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi thôi, cô đã có thể tường tận được mọi chuyện.

Đây là một cái bẫy!

Mà cô, lại chính là con mồi, còn tên Hoàng gia kia lại chính là kẻ đi săn. Nhưng, chỉ có một mình cô thôi sao? Wendy, chị ấy thì sao? Wendy của cô thì sao?!

Bữa tiệc này là giả, những phi vụ làm ăn cũng là giả, tất cả đều được sắp đặt, là vì muốn trả thù cô ư?!

Đừng đùa.

Joyann không dám tin vào tai mình, bất giác lại ngờ ngợ ra mình còn có Rosé nữa... Tại sao toàn bộ kế hoạch cuối cùng lại có thể bị lật đổ dễ dàng như vậy?

James, James, James! Cái tên này có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể quên nổi, hay đúng hơn...

Là không được phép quên.

...

Tình nhân của Joyann sao?

Wendy một chút cũng không thể tiêu hóa nổi phát ngôn này, trừng mắt nhìn James vừa cười vừa nghe điện thoại trước mặt.

[ Vậy tiểu hồ ly của em đâu? ]

Một kế hoạch hoàn hảo, Christian bật cười thầm nghĩ. Hắn không biết vì sao James lại biết chuyện của Seline, và càng không ngờ được anh ấy lại chủ động mở lời hợp tác bắt tiểu hồ ly. Hắn chỉ nghĩ sẽ tự tay mình tóm cô gái đó, nhưng lại không ngờ rằng tất cả những người này lại liên quan mật thiết với nhau như vậy.

Chà, quả là chỉ cần có vị thế thì không gì là không thể.

James muốn Joyann, còn hắn lại muốn Seline.

Sự sắp đặt chu toàn như vậy, tốn bao nhiêu công sức như vậy, mục đích thật sự của anh ấy chỉ đơn giản là vì cô gái này thôi sao, hay là còn thứ gì khác nữa?

[ Vào tròng rồi. ]

"Wendy, Wendy à!..."

Nghe được tiếng gọi thân thuộc, Wendy theo bản năng quay đầu ra liền thấy Seline đang hớn ha hớn hở chạy về phía mình, miệng cười rõ tươi.

Cái gì nữa đây? Không phải cô đã bảo cô ấy đứng chờ dưới gara sao, tự dưng chạy lên đây làm gì?

Christian sau khi nghe được giọng nói chanh chua nào đó vang qua điện thoại, khóe miệng bỗng nở một nụ cười mãn nguyện. Rồi lại nhìn sang Joyann biểu tình hốt hoảng khó tả kia, hắn chậm rãi tiến đến ghé sát vào tai cô, thì thầm nói:

"Đi thôi nào, chị của cô chắc đang chờ ở bên trong đấy."

-------------♤♤♤-----------

"Seline, c... cậu lên đây làm gì?!" Wendy bắt lấy tay cô bạn ngạc nhiên hỏi, ánh mắt cô hoang mang nhìn James phía đối diện.

Seline liếc mắt một cái thôi liền nhìn ra được đâu là hoàng thân quốc thích, trông đến bóng người yêu mị ở đằng xa kia thì lập tức cảm thán: "Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời. Hết chăm sóc Công nương Anh xong, bây giờ lại còn có cơ hội được gặp cả một dàn mỹ nam quý tộc. Chà, đúng là hết sảy!"

Wendy đầu đã quay mòng mòng, hiện tại cơ thể lại bị Seline lắc lư đến chóng cả mặt. Giữ chặt lấy đôi tay đang nhảy múa kia, cô nghiến răng: "Ý cậu là sao hả? Mà sao cậu vào đây được hả Seline?"

"Nhờ một soái ca nha, anh ta trông lạnh lùng nhưng ngầu cực!" Seline chỉ thẳng về hướng James đang nhướn mày: "Trông khá giống hắn."

Là sao chứ? Wendy thật muốn phát điên, thật sự muốn giết người. Joyann hiện tại cũng đang ở đây, ngàn vạn lần không thể để nó dính tới vụ này được. Cô cũng không buồn quan tâm nữa, cái gì mà tình nhân của em gái chứ? Con nhóc đó dám to gan như vậy sau lưng cô chắc chắc sẽ không xong đâu. Thế nên cô còn lâu mới tin, vụ này xem như thôi đi, cô không muốn dây dưa ở đây nữa, lũ Hoàng gia từ trước tới giờ thật không tài nào ưa nổi.

Đúng lúc định muốn gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ, cầm tay Seline lôi đi thì không biết từ đâu, một cảm giác giợn tóc gáy có chút quen thuộc nào đó chợt nhói lên. Cái cảm giác tựa như bị người khác nhìn không sót một thứ gì, bức bách đến khó thở.

Hệt như ánh nhìn bạo ngược của người con trai đến từ Địa ngục.

Cái lần ở nhà kho đó, Wendy đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ phải gặp lại đôi đồng tử cô độc như hố đen vũ trụ ấy nữa.

Nhưng, hình như cô sai rồi.

Cứng ngắc ngẩng đầu về phía trước, cô đột ngột bàng hoàng siết chặt tay Seline, thái độ kì lạ này không khỏi khiến cho cô gái bên cạnh nghi hoặc nhíu mày. Từ bên trong sảnh chính không biết từ khi nào xuất hiện một chàng trai phong thái băng lãnh, thanh cao tàn độc chẳng khác gì kỷ băng hà giá rét.

"Là anh ấy, kẻ đã giúp tớ vào trong đó!" Seline thì thầm nói, nhìn kỹ thì hắn quả là có chút đáng sợ.

James đứng im từ nãy đến giờ đã rất nhanh thu hết biểu tình của Wendy.

Sợ hãi sao? Chắc là sợ trong vô thức.

"Victor nó không đi cùng em sao, Au?"

Kẻ vừa bước ra từ sảnh chính, dù mới diện kiến lần đầu nhưng cũng phải khiến cho người khác rét run khó chịu, y lạnh lẽo trả lời: "Không."

Bật cười một tiếng, James nhẹ giọng: "Đừng có cáu kỉnh như vậy, em không thấy người ta đang rất sợ hãi sao?" Dứt lời, hắn liền bước tới chỗ Wendy, Auguste trầm ngâm đứng sau nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi cô một lần.

Từng bước chân như định sẵn khoảng cách, James tao nhã bước đến trước mặt cô, tròng mắt nâu khẽ đảo sang phía em trai rồi lay chuyển trở lại. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chàng trai yêu mỹ tựa như Ma Vương khẽ khom người xuống thành một đường cong hoàn hảo, tay phải nhẹ vòng ra sau hông, tay trái vươn đến trước mặt Wendy, hắn mỉm cười dịu dàng:


"Em gái cô... à không, tình nhân của tôi hẳn là đang sốt ruột lắm đó, cùng đi thôi."

------------♤♤♤-----------

Sự sắp đặt của James tuyệt diệu tới mức không một kẻ nào có thể phủ nhận, cũng vô tình mang lại cơ hội cho vị chủ nhân đẹp trai của khu mua sắm này.

Ronald đang vừa đi vừa nở nụ cười, đừng hỏi vì sao hắn lại vui như vậy, chính là tại vì...

"Này, Ron... Ron..."

"Ronald." Cô nhóc này quả thật ngốc tới mức đến cả tên hắn cũng không nhớ nổi. Xoay đầu ra sau nhẹ đáp, hắn không nhịn được khi trông thấy cái vẻ mặt đáng yêu kia, bèn mắng nhỏ một câu: "Đúng là cái đồ Cải Bắp!"

"Ơ, sao anh lại biết biệt danh của tôi?!... Òoo lại còn cả tên nữa chứ, hay anh đã thuê người điều tra tôi hả?!" Roseanne dẩu môi lên bất mãn. Nếu Joyann mà biết được chuyện này chắc cô tận số luôn quá.

Như vẫn còn điều thắc mắc, cô tiếp tục hỏi: "Ê cơ mà anh đi đâu vậy?"

Hành lang gì mà heo heo đèn như muốn mất điện tới nơi thế, chẳng khác gì trong phim kinh dị luôn, nhưng cô vẫn là mặc kệ mà vẫy đuôi theo Ronald, không ngừng luyên thuyên: "Này này sao anh đi nhanh thế!"

Sắp đến nơi, Roseanne chưa kịp vươn tay bắt lấy thì hắn đột nhiên xoay người lại đối diện cô. Vì đang mải chạy, cũng chưa kịp nghĩ hắn sẽ dừng lại cước bộ và xoay người, cho nên...

Cô đã phanh không kịp mà lao vào lòng hắn.

Chỉ chờ có thế, sắc lang Ronald chỉ việc giơ ra móng vuốt ôm chầm lấy tiểu bạch thỏ, nở một nụ cười xấu xa hé vào tai cô: "Bí mật."

Đẩy mạnh hắn ra, Roseanne rùng mình xoa xoa tai, khuôn mặt đỏ hồng cực kỳ dễ thương: "Anh bị điên à, tại sao lại thổi vào tai tôi như thế?!"

Haha thật ngốc. Hắn mỉm cười, mùi hương nơi cô vẫn còn lưu luyến trên tay. Chống hai tay lên hông, hắn cúi đầu nghiêm giọng: "Còn cô lại dám ăn nói như vậy với sếp của mình sao, thư ký bắp cải?"

"Tôi còn lâu mới làm thư ký của anh! Vả lại..." Cô gái đanh đá thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng tay vào mặt hắn: "Không được gọi biệt danh hồi nhỏ của tôi!"

Trong bụng đích xác là buồn cười đến khô cả người, nhưng ngoài mặt Ronald vẫn giả bộ bình thản: "À, vậy ra là cô lừa tôi, thư ký thật sự là kẻ khác, còn cô là kẻ giả mạo?"

"A!" Roseanne hoảng hốt cúi gằm, mắt láo liên, cô lỡ miệng rồi: "K... không có, tôi chính là thư ký mới của anh, không phải giả mạo, không phải."

Cười thầm đầy hứng thú nắm lấy tay cô, hắn thẳng người dậy giả vờ lạnh lùng nói: "Thế thì đi thôi."

Dù không giỏi lắt léo như Joyann nhưng cô thực sự thắc mắc mà. Im lặng được một lúc, Roseanne nhìn xuống bàn tay đang đan chặt của Ronald kia thì không khỏi nhíu mày. Tay cô nhỏ đến thế sao?

Đúng là suy nghĩ quá mức non nớt trước cái hành động rất chi là tình thù này. Thật may là cô còn chưa nói ra, nếu để hắn nghe được chắc chắc sẽ cười thối mũi cho xem.

"Này." Cô khẽ giật giật tay người phía trước.

"Hmm?" Ronald thật sự là không muốn nói nữa.

"Anh nói đi, tại sao anh lại biết biệt danh của tôi?"

"Bí mật."

Roseanne hằn học giật giật tay: "Bí mật thì sao?"

"Thì không thể bật mí."

"Anh sao có thể nói chuyện một cách vô lí như thế chứ?!" Cô lần này đích thị là dậm chân ăn vạ, nhưng lại bị Ronald chẳng nể nang gì lôi đi tiếp.

"Vẫn là bí mật."

"Aaa sao lắm bí mật quá vậy?!"

"Vì... có nhiều thứ không thể bật mí."

Roseanne mồm méo xệch ngồi bệt xuống đất, mặc cho hắn có lôi thế nào thì lôi cô tuyệt đối không đứng dậy.

cười rõ khổ, Ronald miễn trình bày cúi xuống bế ngang cô lên. Giữa khúc hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng đám vệ sĩ lại vô tình nghe được tiếng rống giận của một con thỏ đáng yêu nào đó.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro