¤ 19 | Phía trước cuồng nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại biệt thự Louis.

Sâu bên trong sảnh chính, quản gia Ted đang cặm cụi sắp xếp các hộp thuốc bôi bị vứt lăn lóc trên bàn, bên cạnh là một bát cháo trắng bốc hơi nghi ngút.

Thật là đau đầu, Justin thiếu gia của ông đúng là nóng tính quá mà. Nếu muốn lên lầu xem Katy thì cũng đâu có sao, vì cớ gì lại bắt ông phải chăm sóc con bé chớ?

Nhẹ đưa bát cháo sai cô hầu mang lên tầng hai, còn ông thì bê hộp thuốc theo sau, nhưng chân còn chưa kịp bước lên bậc thang thì đã có cảm giác vai bị người nào đó bắt lấy... Haizz còn ai vào đây nữa, nhẹ mỉm cười, quản gia Ted khẽ quay đầu thì liền chạm phải khuôn mặt rõ là khó ở của tứ thiếu gia.

Justin cảm thấy hình như lão quản gia già này đã nhìn thấu được tất thảy suy nghĩ của mình, thật đáng ghét. Hơi rút tay về, cậu khó chịu cất giọng: "Katherine sao rồi?"

"Thiếu gia." Hiền hậu cười, ông thừa hiểu cái tính tự phụ của thiếu gia mà, rõ ràng là rất quan tâm nhưng lại ương bướng không chịu xin lỗi thôi. Vươn tay khẽ đưa hộp thuốc cho cậu, ông từ tốn nói: "Nếu cậu muốn biết thì hãy thay tôi lên chăm sóc con bé đi ạ."

Hừ một tiếng, khuôn mặt Justin tuy tỏ ra không hài lòng nhưng ánh mắt đã nhu hòa đi rất nhiều. Thở ra một hơi, cậu cất bước.

Quản gia Ted cười thầm, đang tính quay đi thì đột nhiên giọng nói của cậu khẽ khàng vang lên:

"Có thể không?"

Nhẹ xoay người chăm chú nhìn cái bóng lưng lẻ loi phía trước, ông kêu lên một tiếng đầy thương cảm: "Thiếu gia..."

Tựa như dòng chảy vô vọng trong tâm hồn, Justin nhìn xuống bàn tay mình. Chỉ mới vài tiếng trước thôi, chính nó, chính nó đã khiến người con gái mà cậu yêu thương nhất phải chịu tổn thất to lớn. Thật trớ trêu làm sao, cậu thậm chí còn chẳng hiểu nổi mục đích của bản thân nữa.

Bật cười một tiếng, Justin giơ tay phải lên cao: "Thôi bỏ đi."

"Thiếu gia, nếu cậu thật lòng thì già tin Katy sẽ tha thứ cho cậu!" Quản gia Ted mạnh giọng nói to, thế nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng cười nhạt nhòa của ai đó.

Trông theo cái bóng dáng mất hút sau hành lang, ông lắc đầu thở dài xoay người bước đi.

Quản gia Ted không hề muốn các vị thiếu gia mà ông đã dành cả tâm huyết phải sống trong đau khổ, cho dù đó có là sự mất mát nhỏ nhẹ đi chăng nữa. Đừng nói là buồn rầu mà ngay cả lo lắng, ông cũng không muốn họ phải trải qua.

James thiếu gia khôn ngoan và liêm chỉnh đến độ ông có thể an tâm tuyệt đối, August thiếu gia bình thản, thấu đáo và chín chắn hơn tất thảy những kẻ ông từng gặp.

Nhưng còn hai người còn lại thì sao? Ông cũng chưa biết được.

...

"Victor thiếu gia."

Ở phía sân sau vườn, dưới tán cây anh đào còn chưa nở rộ, vị tam đại thiếu gia đang tao nhã cầm trên tay một ly rượu vang đỏ, một mình nhấp nháp trọn vẹn hương vị đã lâu rồi cậu không thưởng thức. Sang trọng và điển trai là thế đó, nhưng vẫn không khó để nhận ra đôi lông mày cương nghị thường xuyên nhíu lại. Cậu đang suy nghĩ một vài chuyện, đột nhiên lại bị cái thanh âm nghiêm cẩn của quản gia vang lên phá vỡ.

"Ông Ted à, có chuyện gì sao?" Victor rò xét ánh nhìn khó hiểu của người đối diện thì không khỏi bật cười. Lão quản gia tội nghiệp suốt ngày bị anh James trêu chọc này, cũng lâu rồi cậu không thấy ông ấy trưng ra cái bản mặt nghiêm túc như vậy nha.

"Không phải cậu đi cùng nhị thiếu gia sao, tại sao bây giờ vẫn còn ngồi đây ạ?" Quản gia Ted nhẹ tiến đến, tò mò đặt câu hỏi.

Ôi trời, Victor lắc lắc ly rượu trong tay. Cậu đúng là định đi cùng anh August thật, nhưng lại bị thái độ của cô Công nương kia một mực giữ lại. Sau khi kết thúc nụ hôn ban chiều, cô ấy nhất quyết khóa chặt cửa chẳng chịu gặp ai, nhất là cậu nữa, thế cho nên cậu rảnh quá, chẳng biết làm gì ngoài việc ra ngoài vườn hóng mát, tiện thể suy xét biện pháp đối phó với Irene. Nốt ngày mai là cô ấy phải trở về Anh rồi, cậu cũng nên làm gì đi chứ nhỉ?

Ted già đứng chờ mãi nhưng người con trai mỹ mạo trước mắt này vẫn không trả lời, tự dưng lại còn nở nụ cười rõ là kinh khủng nữa chứ, làm ông không nhịn được mà vươn tay ho nhẹ: "E hèm! Thiếu gia..."

"Chuyện của Justin thế nào rồi?"

Ầy chẳng đúng trọng tâm gì cả, già là đang hỏi vì sao cậu không đi cùng nhị vị thiếu gia mà? Khẽ thở dài, ông thoáng thâm trầm khi nghe thiếu gia nhắc đến cậu ấy.

Thật lâu không nói gì, quản gia Ted đơn giản chỉ là nhẹ nhàng bước đi: "Sao mà già biết được, thưa thiếu gia."

Chuyện của Justin, chuyện của Victor, nếu như có thể được, ông thật sự muốn họ phải quên đi cái thứ gọi là cảm xúc.

Ích kỷ, phải chăng là ích kỷ lắm đúng không?

-------------♤♤♤-----------

Trước căn phòng cuối nằm ở bên trái tầng hai, Justin cầm trên tay hộp thuốc, đứng rất lâu nhưng chưa thấy bước vào. Cậu đang hình dung đến cái thái độ của Katherine khi nhìn thấy mình.

Thất vọng.

Sợ hãi.

Hay là... chán ghét? Sao cũng được, chẳng phải bình thường cô ấy cũng dùng những biểu tình đó với cậu sao, đều giống nhau cả thôi.

Chậm rãi nhắm chặt mắt rồi mở ra, Justin hít mạnh một hơi đẩy cửa bước vào.

Những tưởng rằng có thể chịu đựng được giây phút chạm mặt, đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi cô ấy nhìn thấy cậu. Nhưng trên khuôn mặt non nớt kia không hề chứa một tia cảm xúc nào ngoài sợ hãi và run rẩy.

Thế này là sao đây, tại sao lại sợ cậu? Tại sao?

Katherine không dám tưởng tượng đến tình cảnh thiếu gia xuất hiện ở đây, cánh vai đột nhiên nhói lên một cái khiến cô nhớ tới hình ảnh dữ dội hồi sáng. Thật đáng sợ, cậu ấy thật sự muốn cưỡng hiếp cô, rốt cuộc cô đã làm gì nên tội chứ?

Khẩn trương lui về một góc giường, đôi mắt bạc của Katherine tràn ngập nước, đảo quanh như muốn xua đuổi kẻ trước mặt mau biến khỏi đây ngay.

"Katherine..." Justin nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, thong dong đặt hộp thuốc xuống chiếc bàn bên cạnh. Mỗi một bước chân tiến đến là mỗi lần cô khép nép dịch người ra xa, nhưng lại không hề biết rằng hành động này đã phá vỡ đi bức tường kiên nhẫn của cậu.

Xoay người đối diện với cô, Justin khuôn mặt đã đen tới cực độ, điều này biểu thị cho Katherine biết rằng cậu hiện tại sắp tức giận. Chẳng thể làm gì cũng không nghĩ sẽ trốn thoát được, cô chớp mắt thầm cầu nguyện.

Đánh cũng được, mắng cũng được nhưng tuyệt đối xin đừng hành động như hồi sáng, cầu xin cậu.

"...Cho tôi xem tay của em."

Hả? Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông thấy thiếu gia đã ngồi xuống giường từ lúc nào, trên tay là một lọ thuốc bôi chống sưng.

"Không muốn." Cô lí nhí nói.

"Đừng bao giờ nói không với tôi nữa, Katherine." Justin nghiến răng gằn gọc, giọng hơi to: "Mau đưa tay em đây!"

"Không muốn, không muốn!..." Katherine giật mình run miệng gào lên, bật người đứng dậy lao xuống giường. Nhưng ý đồ muốn chạy ra khỏi phòng lại bị hành động cùng lời nói đanh thép của ai kia dọa cho chết khiếp.

Lập tức hất đổ chiếc bàn lúc nãy, cậu trừng trợn hướng cô đang tính đẩy cửa đe dọa: "Nếu em dám bước chân ra khỏi căn phòng này một bước!..." lọ thuốc trên tay thoáng chốc đã bị cậu bóp chặt không nhìn ra hình dạng: "...tôi thề là sẽ bẻ gãy chân em."

Cô ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ hãi nhìn trân trân vào Justin chầm chậm tiến về phía mình. Con ngươi đỏ rực như muốn thiêu cháy toàn bộ bóng hình đang phản chiếu trong đó.

Thụt lùi ra sau cho đến khi tấm lưng chạm phải bức tường lạnh lẽo, Katherine biết rằng bản thân thật sự đã không thể cứu vãn rồi. Nhìn thấy khoảng cách của vị thiếu gia càng ngày càng được rút cạn, cô bất lực trượt người xuống đất, vùi mặt vào trong đầu gối mà gào lên:

"Tôi ghét cậu, ghét đến phát điên đi đượccc!!!"

Đứng trước một bóng hồng trơ trọi đã bị bức ép tới đường cùng, lửa giận của Justin nháy mắt liền tan biến chẳng còn đâu nữa, chỉ vì cô ấy ghét cậu.

Ghét sao? Haha...

Bật cười một tiếng đầy chua xót, cậu vươn hai tay chạm vào bức tường phía trước trượt một đường thẳng xuống, nhẹ nhàng ôm trọn bờ vai gầy guộc kia.

Katherine cả người đột nhiên cứng còng lại, động một chút cũng chẳng dám vì chỉ có thể kháng cự trong đầu thôi. Cảm nhận được lồng ngực ấm áp kia đang ngày một sát chặt, cô vô thức cuộn tròn người thêm một chút nữa.

Nhưng rồi, cảm giác như cổ áo mình bị ai đó kéo mạnh xuống, cô hoảng hốt tính choàng người dậy nhưng đã quá muộn.

"Á!"

Vai chính thức bị thiếu gia cắn mạnh một cái, cô kinh hãi hét lên vùng vẫy cố thoát ra, nhưng vô ích.

Ngắm nghía làn da sưng tím và vết cắn do mình tạo ra, tròng mắt Justin hiện tại chỉ nhuốm toàn một sắc đen u tối. Nó đang gợn lên từng đợt nguy hiểm cùng tàn ngược, bất cứ khi nào cũng có thể bùng nổ.

"Nếu không muốn yêu, vậy thì cứ việc chán ghét."

Khẽ rời ra một chút, nâng khuôn mặt ngây ngốc lấm lem nước mắt kia lên, cậu lạnh giọng: "Còn nhớ tôi đã từng nói gì không? Tôi sẽ không bao giờ buông tha, suốt cuộc đời mãi mãi và sau này! Em cứ việc chạy nếu muốn, nhưng sẽ không thể nào thoát khỏi tôi."

Tuyệt đối không!

Cuối cùng, trước con mắt kinh hoàng của Katherine, Justin từ từ cúi thấp đầu chạm vào môi cô. Dẫu chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như tuyết đầu mùa, thế nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, không xuất hiện một chút cảm xúc nào.

Chẳng biết là đã trôi qua bao lâu, thiếu gia bây giờ cũng đã bỏ đi. Katy vẫn bần thần ngồi đó, đôi mắt sưng húp cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.

Và mặc cho vai áo bị xả xuống lộ ra vết cắn đỏ tươi, như ấn ký đánh dấu cô là của một mình cậu ấy, không một ai có quyền được chạm tới.

Không một ai.

"Tôi hận cậu thiếu gia! Từ nhỏ tới lớn cậu luôn cưỡng ép tôi phải làm theo cậu, phải nghe lời sai bảo của cậu. Nhưng August thiếu gia mới là người cứu tôi, không phải cậu. Thế cho nên, xin đừng ép tôi phải yêu thương cậu nữa!!!..."

Quẫn bách đập mạnh vào ngực, Katherine nằm vật xuống sàn nhà thét gào lên. Tiếng khóc nức nở cùng câu nói trong lúc mất kiểm soát đó đã làm tổn thương Justin đang đứng dựa cửa ở bên ngoài.

Siết chặt nắm tay, lần này cậu chính thức rời đi.

...

Trên đoạn hành lang, các cô hầu bỗng nghe thấy âm thanh ám ảnh từ trên phòng Katherine liền gấp rút chạy tới, nhưng không một ai dám đi qua vị tứ thiếu gia đang hùng hổ tức giận bỏ đi này. Họ thầm cầu nguyện cho cậu ấy hãy mau chóng xuống cầu thang lẹ lẹ đi.

Justin trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đi cũng chẳng thèm nhìn xem có phải tránh ai không. Hừ, có tránh thì kẻ tránh phải là mấy người mới đúng. Vì mải trợn mắt với những cô hầu xung quanh, cậu không để ý được đằng trước, sau khúc ngoặt nối xuống đại sảnh cũng có một cô gái xinh đẹp đang đi tới. Cứ như vậy mà cả hai, ngay lúc rẽ ngang đã đụng mặt.

Mấy cô hầu trông thấy một màn ấy thì không khỏi giật bắn mình, khẽ đẩy đẩy nhau đi gọi lão quan gia không biết đang ở chỗ nào.

Thiếu gia nóng tính đụng ai không đụng lại đi đụng phải Công nương Hoàng gia Anh nha. Nhìn xem nhìn xem, họ đích xác là đang đấu mắt với nhau mà.

Irene sau khi xác định tên Victor khó ưa đã rời khỏi nhà thì khẽ mở cửa, chân trước chân sau chạy xuống bếp tìm cái gì đó lót dạ. Nhưng thật không ngờ, lúc xử lý xong xuôi định trở về thì lại đụng phải cái tên con trai thô lỗ này.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

"Tránh ra." Justin nghiến răng nói, bộ dạng như muốn thiêu sống người.

Tuy không rõ nguyên nhân khiến tên nhóc trước mặt bạo nộ như vậy, nhưng dùng giọng điệu đó để 'nhờ' cô thì quả là quá quắt. Irene mặt không đổi sắc, chân không buồn dịch chuyển im lặng đứng đó nhìn cậu, một câu cũng không đáp.

Cậu bây giờ phải thề là vô cùng tức giận. Mọi người trong biệt thự không ai là không biết một khi cậu nóng máu, trút nỗi bực lên một chuyện khiến trời đất rung chuyển là biện pháp hiển nhiên. Nếu tối nay đại thiếu gia ở đây thì tốt rồi, ngài ấy nhất định sẽ ngăn cản được, nhưng thật không may James thiếu lại đang bận rộn với một công việc bí mật nào đó cùng August thiếu gia.

Đương nhiên với tính cách của Justin, cậu sẽ chẳng thèm quan tâm cô gái này là quý tộc Hoàng gia mà nể mặt đâu. Đối với cậu, ngoài Katherine ra thì bất kể đứa con gái nào cũng tầm thường cả.

Irene thật sự không dám tin cậu ta sẽ giơ nắm tay lên.

Muốn đánh cô ư? Thật sao?










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro