¤ 20 | Tới giờ khai tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Justin chỉ vừa mới hạ tay xuống một nửa liền bị một bàn tay khác dữ dằn tóm lấy. Mọi thứ xảy ra rất nhanh, khuôn mặt cậu ngay trước tầm mắt Irene đã được thay thế bởi một tấm lưng quen thuộc.

Ngây ra như phỗng, cô không thể ngờ đến tình huống Victor xuất hiện. Chẳng phải hắn đã đi rồi sao? Thế nào mà lại...

"Đủ rồi đấy, Justin." Cậu nhíu mày khẽ nói, bàn tay đang nắm lấy cổ tay người trước mặt như muốn bẻ gãy.

Khó chịu hất phăng bàn tay của anh mình ra, Justin cười nhẹ: "À, đã thân thiết tới mức này rồi hả?"

Victor hiểu rõ nó đang ám chỉ cái gì, thằng nhóc bướng bỉnh.

"Lần này anh hứng thú hơi lâu rồi đấy, anh trai." Hai từ cuối cùng cậu nghiến răng bật ra, không nể mặt ai xông thẳng ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đổ vỡ ngoài sảnh và tiếng rú ga như muốn phá nát cả mặt đường, Victor trước sau cũng chỉ có thể thở dài. Nhìn xuống lòng bàn tay đã đỏ tấy của mình, cậu chợt trầm mặt.

Các cô hầu đúng là bị hù chết khiếp, tứ thiếu gia quả thật quá đáng sợ mà.

Khẽ xoay người, cậu chăm chú nhìn cô Công nương cả chiều thoắt ẩn thoắt hiện, sống chết không chịu mở cửa kia thì đột nhiên bật cười một tiếng. Cúi đầu thấp xuống thẳng với người đối diện, cậu cất giọng ấm áp: "Đừng nói là cô đã bị dọa đến run rẩy rồi nha."

Đối diện với chùm đèn sáng trắng trên trần nhà, một bên sườn mặt của Victor long lanh tới mức khiến các cô hầu phải đỏ mặt vì xấu hổ. Tam thiếu gia có vẻ đẹp rất độc lạ, so với James yêu mị thực sự là có hơn nhau chút đỉnh.

Nhưng đây mới chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, nếu đại thiếu gia mà biết được bọn họ nghĩ như vậy thì không biết ngài ấy sẽ dùng chiêu trò gì để chỉnh đốn cả lũ nữa. Ôi trời, mới tưởng tượng cái bộ mặt nham nhở đó thôi cũng rợn hết cả người.

Không chỉ có các cô hầu thoáng ngượng trước bộ dạng của chàng trai mang vẻ đẹp lai này, mà hình như cô Công nương lạnh lùng kia cũng bị mê hoặc hay sao đó.

Hửm, cô mà bị tên khốn này mê hoặc á?

Chắc có gì nhầm lẫn rồi haha. Cười thầm trong lòng, Irene sầm mặt không thèm trả lời, hừ lạnh một tiếng quay lưng bỏ đi. Nhưng chỉ được vài bước liền phải khựng lại, vì cái tên kia đã bước đến chắn ngay trước mặt cô. Dù đã nhíu mày lách qua một bên để tiếp tục bước, hắn vẫn ngoan cố tiếp tục tiến lên chắn ngang.

Lách qua, bỏ đi.

Tiến lên, chặn lại. Trông hai người giống như đang nhảy một điệu Tango vậy.

Cứ như thế cho đến khi sắp hết cả đoạn hành lang, Irene lúc này đã chịu đựng hết nổi, trừng mắt gắt gỏng: "Rốt cuộc anh muốn gì?!"

"Tôi sẽ không đụng vào cô."

"cái gì?" Cô nghiêng đầu khó hiểu, vấn đề hắn đang nói đến là gì cơ chứ.

Nhẹ mỉm cười, Victor tiến lên một bước để kéo gần khoảng cách. Vươn bàn tay chống tại bên tường, cậu nghiêng người xuống: "Tôi sẽ không đụng vào cô, thế cho nên..." Lại cố sát lại thêm chút nữa, Irene đang mải nhìn nên không có tránh ra.

Hay là không muốn tránh ra?

Vô thức nhớ đến nụ hôn lúc chiều kia tim cô bỗng nảy lên bình bịch, cô là đang trông chờ kỳ tích gì hay sao?

Ngỡ tưởng Victor sẽ làm ra cái hành động vô lễ nào đó nhưng cậu lại chỉ mải mê ngắm nhìn. Khuôn mặt cách nhau đúng một gang tay, cậu thì thầm nói:

"...Hãy cho tôi một ngày được ở cùng cô. Tại đây, ngay tại Paris."

Hắn đang nói cái quái gì vậy? Irene ngây ngẩn nhìn cậu đứng thẳng người dậy. Trông đến khuôn mặt càng lúc càng rời xa, nhất thời cô xúc động như muốn vươn tay giữ lấy.

"Không trả lời có nghĩa là đồng ý nha!" Nhẹ cười, cậu vui vẻ lướt nhanh qua vị Công nương đang trừng hững đó mà tao nhã bước đi.

Lần đầu tiên bỏ mặc cô gái nọ giữa đống suy luận hỗn tạp do chính mình tạo ra, vừa đi vừa nở một nụ cười nguy hiểm, Victor nheo mắt.

Haha, cái biểu tình của cô ấy lúc cậu cúi người xuống kia, cứ hệt như là...

Đang cầu xin một cái hôn vậy.

"Thiếu gia!"

"Quản gia Ted?" Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền chạm ngay khuôn mặt bất an của ông quản gia: "Có chuyện gì sao?"

Thở gấp một hồi, quản gia Ted níu chặt lấy tay Victor: "Rốt cuộc Justin thiếu gia đã đi đâu rồi ạ?!" Gương mặt già nua đã chảy đầy mồ hôi.

Vội đỡ lấy cánh tay của ông, cậu nhíu mày: "Tôi sẽ lập tức gọi cho anh James. Quản gia Ted, ông không cần lo lắng."

Phải rồi, có thể đối phó với Justin e là chỉ có mỗi người này thôi.

James đích xác là một con tướng trong toàn bộ ván cờ, nếu không có nó thì cuối cùng người chơi sẽ chẳng còn lại gì ngoài một đống tàn tích.

Bất kể công việc nào, cho dù có khó nhằn tới bao nhiêu, thì khi đi vào bộ não của hắn từ phức tạp đều có thể trở thành vô cùng đơn giản.

--------------♤♤♤-----------

Trăng sớm đã leo cao lên đến tận đỉnh trời. Các vì tinh tú trông như những đôi mắt xinh đẹp đang kiêu kỳ nhìn xuống Trái Đất, kiếm tìm niềm vui mới lạ mà có thể chúng sẽ không bao giờ thấu rõ được, chẳng hạn như... bí mật.

Tận sâu bên trong trung tâm thương mại lớn nhất Paris, phía dưới tầng hầm, bữa tiệc dành riêng cho Hoàng gia đã chính thức bắt đầu.

Nhạc trưởng khẽ vung tay, các loại nhạc cụ hợp âm đồng loạt vang lên tạo thành một bản nhạc du dương bay bổng. Các ông trùm, bà hoàng bắt đầu giang tay nhảy múa. thoạt nhìn thì có vẻ như họ đang tham gia một bữa tiệc xa xỉ bình thường của giới thượng lưu.

Nhưng thực chất, tất cả đều chỉ là một vỏ bọc.

Wendy đi sát bên cạnh James, ánh mắt đảo quanh những con người đang trò chuyện nhảy múa với một thái độ không thể chán ghét hơn. Cái lũ chỉ biết chuộc lợi, moi tiền trên xương máu của kẻ khác này một chút cũng không đáng nhìn.

Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm, điều mà cô để ý nhất bây giờ chính là cái tên con trai đáng sợ đằng sau lưng kìa. Tuy không quay đầu nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt chòng chọc, chăm chú như muốn lột phăng da dẻ của hắn.

"Ngưng nhìn người ta kiểu thế đi thằng cha mất dạy! Anh nghĩ anh là ai chứ, âm tào địa phủ người người khiếp sợ sao? Hơ nực cười vãi nhỉ, đem cái bộ mặt đó đi dọa lũ con nít mũi thò còn có lý hơn đấy!"

Wendy thật sự rất muốn xoay người ra sau, chỉ thẳng vào mặt người nọ mà mắng to như vậy, thế nhưng cơ mà...

Cô không có can đảm đâu.

Tại sao lại thế nhỉ, trước giờ cô đâu có bị chèn ép như vậy chứ. Cô là ai, chính là kẻ thù truyền kiếp của mấy lão trùm buôn lậu mà, nhưng chẳng hiểu tại sao bây giờ lại phải lép vế như này. Tất cả đều là tại Joyann, con nhóc đáng chết!

Wendy như tìm được nơi trút giận, mặt gằn lên lẩm bẩm cái gì đó.

James chẳng biết dùng từ gì để nói chuyện với cái người đa cảm xúc này nữa. Từ sợ hãi liền biến thành trầm ngâm, từ trầm ngâm liền rất nhanh chuyển thành méo mó, cuối cùng lại nổi đóa hậm hực, hệt như chú tắc kè hoa có thể thay đổi màu sắc bất cứ lúc nào vậy.

Quả là quá mức đáng yêu.

Hơi liếc mắt ra đằng sau, hắn trông đến Auguste vô biểu tình đang chằm chằm nhìn bóng lưng của cô gái này, mãi không rời mắt thì khóe miệng bất chợt phát ra một tiếng cười đầy mưu mẹo. Nhẹ nhàng vươn tay đến, hắn bỗng ôm chầm lấy Wendy đang thơ thẩn ngay cạnh.

Nhanh nhất có thể, trước khi cô kịp tức giận thì James đã cười cợt mà ghé vào tai cô: "Nếu không muốn bị cưỡng gian bằng mắt thì tốt nhất, cô nên để yên đi."

Wendy không hiểu tại sao tên con trai yêu mị này lại động tay động chân với cô, nhưng cô có thể hiểu được trong câu nói của hắn ám chỉ cái gì. Và bản thân cô cũng không muốn như vậy đâu ha, thế nên cứ mặc kệ đi.

Cảm giác cô gái đối diện đã bằng lòng,  James nở một nụ cười ngạo mạn hướng Auguste mặt đen ngang đáy nồi kia chế nhạo: "Guste à, thái độ kiểu này... em là đang thèm ôm anh sao?"

Chậc chậc lắc đầu, hắn còn cố tình kéo chặt Wendy thêm một chút nữa, to gan hạ đầu xuống hít hà mái tóc đen như dải mực của cô: "Nhưng chia buồn nha, anh không hứng thú đàn ông."

Thật là hết nói nổi.

James Louis có thể đùa bỡn người khác mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi kẻ đó có đáng sợ cách mấy thì hắn cũng sẽ dùng bộ mặt nham nhở kia mà trêu điên trêu dại. Nếu cưng không muốn bị chỉnh cho tới chết thì đừng bao giờ trò chuyện với hắn, khuyên chân thành đấy.

Auguste sớm đã dừng bước chân, chuyển ánh nhìn của mình sang bóng dáng tên yêu tinh phía trước. Khuôn mặt y cho đến giờ phút này vẫn chưa xuất hiện một tia dao động, nhưng nếu để ý kỹ thì ta có thể nhận thấy một chút tàn bạo ghen tức ẩn trong con mắt tinh mỹ ấy.

Chỉ một chút thôi, đủ để chẳng ai nhận ra.

Seline trông thấy Auguste dừng lại thì cũng bất giác dừng theo, ngây ngô hỏi dò: "Sao anh không đi tiếp? Bọn họ sắp biến mất rồi kìa." Đúng là cách nhau một khoảng, còn chưa kể vì đông người quá nên hai người họ đã mất hút luôn rồi, cũng nhanh quá nhỉ.

"Cô có muốn gặp Christian Mohamed không?"

"Cái gì... Chim thối?!" Khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái biến sắc, Seline kinh ngạc.

Sao lại có thằng cha chết tiệt đó ở đây, có thần kinh mới muốn gặp hắn. Không không, mình phải gặp để giết chết hắn chứ!... Ơ nhưng mà tại sao lại phải giết hắn nhỉ? Cô thầm nghĩ, do hắn đã cưỡng hôn cô ư? Ôi nếu để mọi người biết được chuyện này thì thà chết luôn đi cho rồi...

Tự biên tự diễn và tự mồi chài đầu óc mình, Seline không để ý rằng Auguste bên cạnh đã không còn đủ kiên nhẫn: "Có hay không?"

Y cất tiếng xong bỗng bị cô gái phía trước vội vàng nắm lấy tay: "Các anh quen nhau hả, thế có nghĩa là chúng tôi phải đi đến chỗ hắn thật sao?! Sao lại thế được chứ, chuyện này là sao?! Anh... sao... lạ..." Cứng ngắc gỡ tay mình ra, Seline nuốt nước bọt cái ực. Sao tên này tự nhiên trông đáng sợ thế, cứ lườm cô như thể cô là con nợ của hắn vậy.

Auguste thần tình ngưng lại, khẽ cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, mày khẽ nhíu:

"Đáng ghét."

Y nhạt nhẽo phun ra hai từ khiến Seline muốn hộc máu mồm.

Đáng ghét?! Cái tên điên này... Cô tức giận trừng mắt, gào lớn: "Thằng ranh kia mày muốn chết sao?!"

Đó là cô rất muốn nói thế, nhưng sự thật thì:

"Tôi... tôi xin lỗi." Cùng hai mắt ngập tràn khiếp đảm.

Auguste không có vẻ gì đặc biệt, y chỉ lạnh lùng nhắc lại: "Cô có muốn hay không?"

Hả, muốn hay không gì cơ? Seline thộn mặt chẳng hiểu chuyện gì thì liền bắt gặp tia nhìn chết chóc của ai đó, vội vàng lắp bắp: "Không... không muốn."

Trời ạ, sau đêm này cô nhất định sẽ đi nhà thờ cầu nguyện và sẽ không bao giờ chấp nhận lời rủ rê của hai chị em kia nữa đâu. Seline sẽ chỉ quan tâm và sống tốt cho bản thân thôi, không có mua sắm mua xiếc gì ở đây cả.

Với lại điên tiết nhất là, tại sao đi đâu cô cũng nghe thấy cái tên Christian Christian Christian này hoài vậy chớ?!

Huhu nếu đây được coi là duyên phận thì cô chắc phải liệt nó vào danh sách nghiệt duyên quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro