¤ 21 | Dẫn cáo vào ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả đều đã được sắp xếp gọn gàng, bên trong kế hoạch của hắn.

Hắn là ai? Mục đích của hắn là gì? Muốn trả thù cô sao? Không, không phải. Cái điệu bộ ngả ngớn đó trông không giống như đang nuôi hận với một cô gái.

...

Joyann được Christian dẫn vào một căn phòng bằng kính khá rộng rãi, có vẻ nó dành cho những cuộc họp nội bộ bí mật. Ngay chính giữa là một chiếc bàn tròn cổ điển, kéo dài tầm năm mét. Cả căn phòng chỉ toàn bàn và ghế, không một bóng người. Nhưng điều đặc biệt nhất của nơi này chính là không có lắp đèn. Chắc vị kiến trúc sư thiết kế căn phòng đã nghĩ rằng, ánh trăng của màn đêm sẽ phản chiếu qua từng lớp kính và soi sáng toàn bộ, như thể không một nơi nào có thể lạnh lẽo và nghẹt thở hơn nó.

Joyann nhíu mày quay đầu. Bên phải là kính, bên trái cũng là kính, đây đúng là địa điểm lý tưởng để ngắm toàn cảnh của paris. Cô hẳn là đang ở nơi cao nhất của tòa nhà rồi.

Như vậy thì cũng có nghĩa là, vụ giao dịch bên dưới tầng hầm kia thực chất chỉ là giả.

Đây mới chính là nơi đàm phán thật sự sao?

Quả nhiên là Hoàng gia!

Với cái tài che mắt thiên hạ này chúng đã thực hiện trót lọt bao nhiêu vụ làm ăn phi pháp rồi. Mà khoan...

Joyann như ngỡ ra cái gì liền quay đầu nhìn kẻ đang ngồi tựa vào ghế mà phân vân: "Giám đốc khu thương mại liệu có phải cũng liên quan đến Hoàng gia các anh không? Nếu căn cứ được lập ra ở một nơi không ai biết này, hẳn là hắn cũng là một trong số những kẻ buôn bán và tiêu thụ phi pháp?"

Christian sau khi chăm chú nghe liền nhoẻn miệng cười khan: "Có vẻ cô khá thông minh nhỉ, thế thì sao không thử động não nghĩ xem, một thằng con trai chỉ vỏn vẹn hai mươi tuổi liền đã có thể trở thành một kẻ quyền lực đến thế?"

Rút từ trong túi ra một tẩu thuốc, hắn nhẹ nhàng châm lửa. Giữa vỏn vẹn thứ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, sắc đỏ của tàn thuốc bỗng rực rỡ và đẹp đẽ đến dị thường.

Hờ hững thổi ra một làn khói trắng mịt mờ, hắn nghiêng đầu trước con mắt khó hiểu của ai kia, từ tốn nói: "Vì trên thương trường, không bao giờ có cái gọi là hợp pháp."

"...Vả lại, tôi cũng chẳng phải là Hoàng gia gì đó đâu."

"Thế sao anh lại bắt tôi, chị tôi? Anh nói anh không phải Hoàng gia, thế tại sao anh lại quen biết hắn?" Bật người đứng dậy, Joyann hoang mang gằn hỏi. Lần này thật sự toi rồi, cô đã vô tình đẩy Rosé vào cái bẫy do chính mình giăng ra, cũng liên lụy cả chị Wendy vào cái mớ bòng bong chết tiệt này. Không lẽ tất cả cũng chỉ vì cô đã không thực hiện lời hứa sao?

Đó là những thứ đang hiện lên trong đầu cô lúc này. Nhưng Joyann có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được mục đích thật sự của tên con trai đó.

Chính là cô, đơn giản cũng chỉ vì một mình cô.

Do cô đã vô tình đi lạc vào tầm mắt của hắn, khiến hắn chú ý. Thái độ ngả ngớn cùng nụ cười mê hoặc kia đã từng chút từng chút một luyến lưu trí óc hắn, khiến hắn say mê, khiến hắn cứ mỗi lần nhớ đến là không nhịn nổi mà bật cười: "Cái đồ lẳng lơ."

Chưa bao giờ James nghĩ bản thân có thể đi xa đến vậy đối với một cô gái. Đàn bà trên khắp đất nước này, cuối cùng cũng đã có thể chọn lựa một người, một người duy nhất làm hắn hứng thú.

Phải, chỉ là hứng thú mà thôi, tuyệt đối không hơn không kém!

-------------♤♤♤-----------

Wendy thật sự không ngờ, buổi tiệc bên dưới tầng hầm kia chỉ là trá hình.

Sau khi rời khỏi nó cô liền được dẫn đến một thang máy tận sâu bên trong, một đường hướng thẳng lên trên, đi qua vài cánh cửa để xác nhận danh tính, cuối cùng là tới nơi mua bán thực sự.

"Quả nhiên tôi đã đánh giá quá thấp. Vụ giao dịch với bang Hắc Long lần trước cũng vậy, các anh biết bọn tôi đã sớm trà trộn vào bên trong nhưng vẫn cố tình không động. Chờ cho đến khi thời cơ chín mùi, các anh chỉ việc đứng bên ngoài, vừa làm ngư ông đắc lợi, vừa có thể dạy cho bọn tôi một bài học." Wendy đột ngột dừng lại, gạt đi cánh tay đang ôm trên vai mình của tên con trai nọ ra, khuôn mặt cô trở nên cực kì nghiêm túc.

Cũng chẳng mấy để tâm đến hành động này, James mỉm cười nhìn chằm chằm cô gái phía đối diện. Như là đánh giá, như là tìm kiếm, hoặc có thể chỉ đơn giản là ngắm nhìn.

Ánh mắt chăm chú như muốn moi móc tâm tư kia mới thật khó hiểu làm sao, cô khẩn trương nhăn mặt nhíu mày: "Anh nhìn cái gì?"

"Thật khác."

Lại là một câu hỏi không ý tứ nữa. Wendy đúng là không thể chịu đựng được, hắn có coi câu hỏi của cô ra gì không vậy? Mặc dù khó chịu là thế nhưng cô vẫn một mực im lặng chờ hắn nói tiếp.

Giữa đoạn hành lang mịt mờ ánh sáng, James khẽ nhếch môi cười như muốn thử xem sức chịu đựng của cô gái này. Cho đến khi cảm nhận được tròng mắt nâu buồn kia bắt đầu có dấu hiệu đổ lửa, hắn mới thu lại vẻ mặt cứng ngắc. Nhún vai một cái, hắn chẳng đáp lời mà nhẹ nhàng bước đi. Wendy nghiêng mặt nhìn theo bóng lưng đó mà suy ngẫm. Kẻ này quả là khó nắm bắt, không biết đâu mới chính là con người thật của hắn đây.

Một bước rồi lại hai bước, cô cứ trầm lặng đi theo sau cũng chẳng thèm động tĩnh gì. Nhưng ngay tại cái khoảnh khắc cô sắp quên khuấy đi câu hỏi ban nãy thì James đã nhanh chóng cất giọng: "Cô rất cuốn hút, bởi vì sự lạnh nhạt."

"Sao cơ?" Wendy bỗng giật mình ngơ ngác.

Chợt dừng lại, hắn nghiêng mặt tạo thành một góc tù mập mờ, ánh sáng hiu hiu của đèn led trên trần nhà chiếu xuống sống mũi cao thẳng của hắn: "Còn cô ấy lại vô cùng nhạt nhòa, bởi vì sự lẳng lơ."

Phải, người ta sẽ chỉ nhớ đến người con gái đó như một tác phẩm nghệ thuật thật phóng đãng, thật mê dại. Cũng giống như hắn thôi, kích thích bởi vì sự ham muốn sâu thẳm trong trái tim. Nó chỉ đơn giản là đang cào cấu giằng xé, muốn tìm kiếm một thứ trò chơi tiêu khiển không nhàm chán.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

"Tuy tôi không hiểu anh đang nói cái gì nhưng mà, cách đánh trống lảng đó chẳng giúp ích gì cho anh đâu." Wendy đứng cách đó không xa nhíu chặt mày, đột nhiên cô có một cảm giác thật nguy hiểm. Cái cảm giác kinh khủng này chỉ mới hình thành một vài giây trước, ngay cái lúc mà tên Hoàng gia kia vừa dứt lời.

Xùy cười một cách vô giác, James xoay hẳn người lại đối diện với cô: "Tôi chưa hề có ý định biện hộ gì cả, chỉ là tôi cảm thấy hơi tiếc vì đã trót lọt những thứ mà tôi muốn... một cách dễ dàng."

Toàn thân khẽ run lên, bàn tay cô sít sao nắm chặt: "Trót lọt sao?...Khoan đã!" Như sực nhớ ra cái gì, Wendy trợn lớn mắt: "Sáng nay, hình như Joyann cũng vừa mới xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm. Nó... có liên quan đến anh không?"

"Thử đoán xem."

Hơi sững sờ, dù có căng mắt đến cỡ nào, cô cũng không thể nhìn ra nổi suy nghĩ của hắn: "Rốt cuộc anh là ai?!"

"Tình nhân của em gái cô."

Một câu nói cứ lặp đi lặp lại khiến đầu óc Wendy từng trận đau thắt. Cô đã chịu hết nổi cái điệu bộ này rồi, thật sự không thể nhịn nữa.

Nhanh nhất có thể, cô lập tức lao đến chỗ James tung chân muốn đá bay cái nụ cười đáng hận kia. Nhưng thứ mà cô chạm được cũng chỉ là không khí, tựa như ảo giác. Cô tức giận nghiến răng, hắn vốn đứng ở đây suốt mà, tại sao lại...

Chưa kịp phân tích nổi cái gì, Wendy liền cảm giác được vai mình bị ai đó nắm chặt lấy, rất nhanh đẩy mạnh vào tường. Nhưng cô là ai hả, đâu phải muốn bắt nạt là bắt nạt được đâu.

Vươn tay chống mạnh, lấy lực xoay người, cô lúc này đã áp sát đối diện hắn: "Tất cả những chuyện này đều do một mình anh bày ra, mục đích của anh là gì?!"

Tủm tỉm cười, bàn tay ghì chặt lấy Wendy không cho cô cơ hội động đậy, James nheo mắt: "Tìm kiếm thú vui."

Thú vui? Cô điên tiết muốn đẩy mạnh hắn ra nhưng một chút cũng không đẩy được: "Anh coi bọn tôi là trò chơi  chắc?!"

Bởi vì tay chân không dùng được, trong cơn tức giận cô đã không suy nghĩ mà há miệng cắn xuống bàn tay hắn.

Một phát thật mạnh.

Nhớ đến bộ dạng đáng thương của Joyann hồi sáng cô lại càng thêm điên máu, dùng thêm sức. Wendy chính là muốn cắn đứt luôn mẩu thịt của tên khốn này.

James sống đến tuổi này rồi chưa bao giờ bị con gái đối xử thô bạo như vậy, nghĩ đến đây hắn lại cảm giác được ở má trái mình một trận đau rát. Cơ mà cô nàng này cắn cũng khá là lâu đi, bộ muốn nuốt luôn tay hắn vào bụng sao chứ?

"Hey, ăn chín uống sôi chung quy vẫn tốt cho sức khỏe hơn đấy." Hắn sớm đã buông Wendy ra, chỉ còn bàn tay bị cắn là đang vắt vẻo trên miệng.

Như vẫn còn chưa đủ, khe khẽ mở mắt, cô thấy James đang đứng cách mình một đoạn khá xa, trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười chết tiệt. Lại còn vươn hai tay lên vẫy vẫy nữa chứ, thật đúng là ngứa mắt.

Mà cái quái gì, hai tay á?!!

Mồ hôi bất giác tuôn ra như suối, Wendy ghê sợ hạ mắt nhìn xuống thứ mà cô đang ngậm trong miệng. Trắng trắng, lạnh toát đã đành, nó lại còn thòng lọng như thắt lưng nữa chứ, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?! Nuốt nước bọt cái ực, cô cố gắng kiềm chế để không nôn mửa ra ngoài, chậm rãi giơ lên cái thứ kinh tởm vừa ngậm ra.

Và cô suýt nữa ngã ngửa.

Chỉ là một cái găng tay bằng da rất mỏng thôi!

Khốn nạn khốn nạn thật quá khốn nạn! Nội tâm gào thét cái cảm xúc chết tiệt, Wendy liếc mắt nhìn cái tên điên trước mặt đang ngả ngớn cười vang. Chúa ơi làm ơn hãy thương xót, tìm cho cô một cái hố để cô chui tọt xuống đi...

Nhưng cũng thật may đó chỉ là một chiếc găng. Cô ngồi tựa lưng vào tường, thở nặng nhọc: "Anh mà cũng phải đeo găng tay hả?"

James hít mạnh một tiếng, màn cười này làm hắn đau bụng quá: "À tôi chỉ đeo một chiếc thôi, cho hợp với bộ đồ í mà." Mà cũng nên cảm ơn một tiếng nhỉ, nếu không có nó thì tay hắn khéo đã bị ăn mất rồi cũng nên.

"KÉTTTTTT!!!"

Cả hai bỗng nhiên rùng mình một phát.

Chỉ vừa mới đầu đông thôi mà, sao có thể lạnh đến như vậy chứ? Hơn nữa đây còn là hành lang kín, gió ở đâu ra? Wendy nhíu mày suy nghĩ, còn hắn thì sớm đã muốn đông cứng hoàn toàn.

Trên đoạn hành lang tối tăm, Auguste không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay bên cạnh. Hệt như sứ giả của Nữ thần băng giá, y nhẹ cúi người nắm lấy tay Wendy, trước con mắt kinh hãi của cô mà từ tốn nâng cô dậy.

Bất giác run rẩy, cô vô thức giãy giụa muốn thoát ra khỏi bàn tay như gọng kìm kia, nhưng lại bị lời nói hờ hững dọa cho sợ mất vía: "Yên lặng đi."

Mình đã mở mồm nói được cái gì đâu mà yên lặng? Wendy bất mãn trong lòng vội nghiêng đầu quay đi, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ ấy. Nó hệt như thỏi nam châm to lớn của vũ trụ, có thể hút hết mọi suy nghĩ và các giác quan của cô.

Chỉ chừa lại nỗi sợ hãi.

"Ôi ôi August đáng yêu, bọn anh cứ tưởng em đã đi lạc tận đâu rồi. Đang tính quay..." James tiến gần tới càn rỡ cất giọng, nhưng khi vừa bắt gặp ánh nhìn như hố than cháy khét của y thì ngay lập tức ngập chặt miệng. Kinh nha kinh nha, nó tính mưu sát anh mình bằng mắt cơ đấy.

Tròng mắt hơi đảo, hắn cười ngượng hai tiếng. Mà từ từ khoan đã, hình như chỗ này còn thiếu người.

Thu lại biểu tình bông đùa, James ngó ngàng xung quanh một lượt. Sau khi xác nhận trên đoạn hành lang này chỉ có đúng ba người là hắn, Auguste và cô gái kia thì mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Có thể cho anh hỏi, cái cô gái vốn đi cùng em hiện đang ở đâu không?"

Đúng rồi, Seline đâu? Wendy sửng sốt quay đầu.

Khẽ híp mắt liếc anh mình, Auguste không nhanh không chậm nắm lấy tay cô lôi đi. Y chẳng hề nói một lời nào, tròng mắt đen láy dõi thẳng vào hắn như muốn trả đũa cái hành động đùa cợt ngu ngốc ban nãy. Cay cú đến rợn người, James có thể tường tận được xúc cảm thầm kín như băng trôi ấy.

Thậm chí ngay tại giây phút lúc Auguste bước ngang qua, hắn liền có thể cảm giác được nụ cười chiến thắng không xuề xòa, không phô trương kia hiển hiện trên môi y.

Thằng nhóc chết tiệt này, kì thực đã chơi hắn.

Phì cười, James vươn tay xoa xoa đầu. Thật đúng là, thà đi trêu Hades còn hơn trọc Auguste mà.

Christian à, anh phải thật lòng xin lỗi chú rồi.

Cảm thán trong lòng, hắn lập tức bước nhanh như bay về phía trước. ngay cái lúc sượt qua vai Auguste, hai mắt chạm nhau hắn liền nhe răng: "À Guste này, anh chỉ không vui lắm khi em thả cô gái đó về thôi. Có điều..."

Y nhíu mày, cảm giác như bàn tay của người bên cạnh đang từng chút một rời khỏi, chẳng kịp giữ lại. Vào cái giây phút James bật cười, cả người Wendy liền bị hắn ôm lấy lao thẳng về phía trước.

"...Ăn miếng thì trả miếng nhé."

Nhìn hắn ngả ngớn vẫy tay, Auguste bất giác dừng chân lại rất lâu, rất lâu, rất lâu. Khuôn mặt đen như than bỗng chốc giãn ra, y thở dài nhẹ cười, đút tay vào túi quần chậm rãi nối gót theo sau. Ánh trăng chui lọt qua cửa sổ chiếu thẳng vào bóng lưng vốn dĩ đã rất cô độc.

Ăn miếng... thì trả miếng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro