¤ 23 | Sóng yên biển lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bước chân ra khỏi tòa nhà, Christian tâm tình tệ hại đá vào bờ tường một cái thật mạnh, quả thật không còn hình tượng. Chỉnh lại vạt áo trước ngực, hắn thầm rủa mình tại sao lại đi hợp tác với cái tên James Louis kia để rồi bây giờ mất cả chì lẫn chai.

Cả cuộc đời chưa từng cảm thấy thất bại như vậy, chết tiệt thật! Có lẽ bây giờ hắn nên đi tìm một vài con ả để phát tiết cái cảm xúc khốn khiếp này.

Nghĩ là làm, Christian sau khi bước chân vào gara xe liền một đường phóng thẳng ra ngoài. Nhưng khi chỉ vừa chạy qua dãy A, dư quang trong ánh mắt lại nhìn trúng thứ gì đó quen thuộc. Hắn lập tức phanh xe lại, tiếng lốp bởi vì ma sát với bề mặt bê tông mà phát ra âm thanh vô cùng chói tai. Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, hạ cửa kính xe xuống.

Hiệp hội Hoàng gia Pháp không lý nào lại sử dụng một cái xe quê mùa như thế này đâu, kể cả có chạy thử đi chăng nữa. Phải, nó cực kỳ rẻ tiền, mà cái xe này nhìn kiểu gì cũng có chút quen thuộc, một chiếc Toyota màu đen dị thường nổi bật giữa một rừng siêu xe này hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhưng mà là ở đâu?

Đang lan man suy nghĩ thì trong túi chợt rung lên inh ỏi.

"Phiền phức thật." Sau khi biết được người gọi là quản lí của mình, Christian tặc lưỡi một cái khó chịu, ném điện thoại ra đằng sau mặc kệ cho nó có muốn nổ tan cả gara. Nhưng yên ắng chưa được bao lâu, hắn bỗng bị một thanh âm so với bom nổ còn đanh thép hơn tra tấn:

"Thằng nhóc chết tiệt, thì ra là cậu ở đây, lại còn dám không nghe điện thoại của tôi. Ra ngoài, lập tức ra ngoài!"

Cái giọng chua ngoắt như chanh đầu mùa này không phải là bà chằn quản lý của hắn thì là còn là ai, quả là thần thông quang đại đâu cũng mò được. Christian vuốt vuốt mặt hai cái, miễn cưỡng trườn nửa người tựa vào cửa kính xe, giơ lên tay trái: "Ồ hô! Nửa ngày rồi không gặp, em trông chị càng ngày càng đẹp lên nhiều đấy nhỉ."

Lấp ló bên ngoài là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn bồng bềnh kiểu cô dâu, đang méo mặt trừng mắt với tên siêu mẫu đáng ghét.

"Còn không mau bò hẳn ra ngoài!" Vị quản lý nọ đã phát đen tới cực độ, nắm tay đan vào nhau răng rắc mà đe dọa chàng trai anh tuấn đang còn dính nửa thân bên trong xe.

Christian cười trừ một tiếng, lần này mới thật sự nghiêm túc đi ra ngoài, nhưng chưa kịp chỉnh đốn lại trang phục liền đã bị ai đó phừng phừng tóm lấy: "Rốt cuộc cậu có biết mình đã gây ra cái chuyện tày đình gì khônggg?!!"

Hắn không những không sợ mà còn tỏ ra nhàm chán ngáp một cái, cúi đầu: "I really don' t know, xin chị chỉ giáo ạ."

"Cái thằng..." Thật sự là tức điên tới độ muốn xé toang cái bản mặt khó ưa này, nhưng chị vẫn phải nhẫn nhịn thôi, tất cả đều là vì bộ mặt của công ty mà. Christian là ai chứ, là con cưng của Armani Fashion, còn chị đây thì chỉ là một quản lý, quản lý, quản lý!

"Hết vụ đụng xe rồi bây giờ lại tới thân mật cùng phụ nữ ở Champ Elysee, cậu cảm thấy bản thân gây chuyện chưa đủ hả? Muốn chết sao?!"

"Dạ? Thân mật?" Hắn nheo mắt khó hiểu: "Đụng xe?"

"Ha, đừng nói là cậu lại định bảo báo chí ghi tầm bậy tầm bạ nha, chị thề sẽ bẻ gãy cổ cậu đấy nhóc ạ..." Vị quản lý lạnh mặt gằn rít từng từ một, tuy nhiên chị chưa có nói xong đâu. Bởi vì lúc này đây bản mặt của Christian đang dần biến động, từ ngạc nhiên sang sáng tỏ.

"Này?!" Chị giật mình kêu lên ngay khi bàn tay của hắn đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay chị, khóe miệng cũng vô thức mà cong lên không thể ngừng được.

Chuẩn rồi chuẩn rồi, không thể chuẩn hơn! Quả nhiên là chạy chưa có xa. Liếc về phía con xe Toyota đang đỗ lặng lẽ ở một góc kia, Christian tường tỏ cười thầm. Xem ra vụ này hắn cũng không phải là mất lợi nhuận hoàn toàn đâu.

"Amanda à không phiền chị nữa, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết." Vừa nói hắn vừa hất tay Amanda ra khỏi cổ áo mình, mặc kệ ánh mắt đang không hiểu cái khỉ gì của chị đích xác bỏ đi.

Đợi cho đến khi nhận ra mình bị tên nhóc kia bỏ lại thì cũng đã là quá muộn, chị tức giận hét tướng: "Mai có buổi chụp hình đồ đôi của Valentino đó, cậu mà đến muộn là chết với chị đấy nghe chưa, nghe chưa hảaaa?!!..."

Dù cho có giương cổ gào lên tới mức nào thì thứ mà cô quản lý trẻ tuổi nhận lại cũng chỉ là âm vọng của chính mình. Agrh thực sự muốn đâm đầu chết luôn cho rồi, bộ chị nói cho một mình chị nghe hay sao chớ!

Hừ một tiếng, Amanda tung chân tính đá vào chiếc BMW đắt tiền nào đó nhưng tột cùng vẫn là gắng gượng nín lại. Phải giải tỏa, chị cần cái gì đó để giải tỏa haizz...

...

Người ta thường nói biển lặng chính là dấu hiệu sắp có bão, quả nhiên đúng là như vậy.

Cô nàng Seline đã hoàn toàn quên khuấy đi việc thở chung một bầu không khí với tên khốn xấu xa mà mình từng biết, bởi vì sâu thẳm trong lòng cô, được gặp gỡ Hoàng gia so với việc bị tên đó bắt gặp rõ ràng chênh lệch nhau vô cùng nhiều. Với lại, trước khi thật sự bước vào cô đã đi thử một vòng xung quanh bữa tiệc, quả nhiên là không thấy hắn.

Và oh my god! Cuộc đời còn gì sung sướng hơn so với việc tự biến mình trở thành quý tộc một đêm cơ chứ.
Vòm miệng cơ hồ như muốn banh ra hết cỡ, Seline hiện tại quá mức vui vẻ mà không hề cảm nhận được sự nguy hiểm đang gần kề.

Điệu đà tiến đến một chiếc bàn chất hàng đống ly rượu màu sắc khác nhau, cô nhướn mi phân vân không biết nên chọn ly nào.

"Tiểu thư, cô có muốn một ly Martini vị dâu không ạ?"

Khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một anh chàng bồi bàn cực kỳ đẹp trai. Seline lúng túng mỉm cười, tự nhiên lại đi bối rối với một anh chàng như vậy quả thật điên mà. Thầm mắng chính mình, nhưng rồi cô cũng khéo léo nâng lên một ly rượu trắng trong suốt: "So với Martini tinh tế mang theo vị Gin lạnh lẽo thì tôi nghĩ, mình hợp với loại rượu gì đó ngọt ngào hơn."

"Vậy thì cô uống vang đi, nó sẽ khiến cô gợi nhớ sâu sắc về nụ hôn ngọt ngào của chúng ta."

Một giọng nói bất chợt vang lên thật lớn, cắt đứt mọi sự ồn ào của bữa tiệc. Ngay khoảnh khắc mà tất cả mọi người cùng ngỡ ngàng quay về phía cửa thì cũng là lúc, Seline đứng ngay tại chính giữa khán phòng chết điếng.

Giọng nói này là của hắn... tên khốn mặt dày hạ lưu biến thái vô sỉ Chim thối! Tại sao, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Cô vốn đang vô cùng vui vẻ, thế nào lúc này lại gặp phải hắn?!

Không muốn đâu.

Cậu bồi bàn đứng bên cạnh thoáng ngơ ngác khi nhìn sang bên cạnh. Cô gái này bị sao vậy, bộ dạng kinh hoàng như nhìn trúng phải quỷ dữ. Cậu khẽ chau mày trông theo hướng mắt của cô.

Phía trước, một chàng trai với thân hình tao nhã đang từ tốn bước vào bữa tiệc của giới thượng lưu cao quý. Khoác trên mình bộ trang phục được cắt may tinh tế, chiếc cúc hay một phụ kiện gì đó nhìn sơ qua cũng đủ biết là cực kỳ đắt tiền. Trong này không một ai là không nhận ra hắn.

Siêu mẫu nổi tiếng Thế giới, gương mặt đại diện cho hãng thời trang danh giá Giorgio Armani. Tại sao người đó lại xuất hiện ở đây? Bữa tiệc chỉ dành cho các ông Vua bà hoàng thời thượng của chốn thương trường nước Pháp, đột nhiên lại lộ ra một anh chàng siêu mẫu tuấn dật như thế, phải chăng là có tiết mục gì đặc biệt?

Chuẩn đấy, là một tiết mục mà chỉ mình hắn mới biết. Christian không quan tâm ngày mai bản thân sẽ được lên báo với hàng ngàn kiểu title xoắn tít, hắn cũng không quan tâm những ánh nhìn nham nhở của gần trăm người xung quanh. Thứ duy nhất mà hắn để ý lúc này chỉ có một.

Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đã cướp khỏi hắn hồn phách ngay từ lần đầu gặp mặt, cũng là cô gái to gan dám mắng chửi hắn, dùng bạo lực với hắn, quá đáng hơn nữa chính là luôn miệng gọi Chim thối. Thật sự rất đáng để trừng phạt.

"Chim... Chim thối?" Seline không dám tin vào mắt mình, cô thậm chí còn làm quá vươn tay dụi mắt.

Đích thực là hắn, không thể nào nhầm được.

Ly rượu trên tay bởi vì hoảng loạn mà rơi xuống vỡ tan tành, cô kinh hãi lùi từng bước ra sau, trong đầu hiện tại chỉ còn một suy nghĩ tồn đọng duy nhất, đó chính là...

Chạy.

Lần này đã thôi chần chừ suy nghĩ như ở đại lộ Champ Elysee, trước hàng ngàn con mắt ngơ ngẩn của khách khứa trong bữa tiệc, Seline xoay người liều mạng bỏ chạy. Cô mặc kệ tất thảy, không thể để hắn tóm được đâu, không thể được!

Nhoáng một cái, bữa tiệc xa hoa vốn đang vui vẻ bỗng trở nên hỗn loạn bởi một cô gái. Cô cố gắng luồn lách chạy về phía cửa sau, không dám ngoảnh lại cũng không để mình một giây bộ cước. Cô sợ hắn đã sát đằng sau lưng, sợ sự động chạm cháy bỏng của kẻ đó. Nó cứ từng chút, từng chút một cuốn hút xúc giác của cô, quả thật kinh khủng.

Nhưng mọi chuyện lại không theo suy nghĩ của Seline. Christian vốn chẳng hề đuổi theo cô, chỉ đứng thẳng một chỗ mà nhìn cô phá hỏng bữa tiệc. Cho tới khi bóng hình xinh đẹp thành công chạy ra khỏi bữa tiệc, hắn mới nở một nụ cười so với Ác quỷ còn phải chào thua.

"Cùng trở lại gara nào, tiểu hồ ly của tôi."

...

Trời thật lạnh, đêm nay Paris thật khó chịu, cứ như là thời tiết đang giận dỗi với màn đêm vậy.

Seline bặm môi chạy ra khỏi tòa nhà một mạch hướng thẳng xuống gara. Lúc này đã không còn thời gian thở gấp nữa, cô chân ngắn chân dài đi đến khu A tìm xe của mình. Thật dễ dàng để tìm ra chiếc xe rẻ tiền của cô giữa hàng vạn siêu xe hạng sang khác.

Rút chìa khóa từ trong túi xách ra, cô bỗng phát hiện bàn tay mình đang cực kỳ run rẩy. Cái gì thế này? Cô giống như là đang sợ hãi ấy, ôi trời sao tự nhiên lại lo chứ đúng là ngu ngốc.

Phải mất tới vài giây Seline mới thành công mở được cửa xe. Hừ, chưa bao giờ cô có cảm giác muốn tống cổ chiếc Toyota của mình vào bãi phế liệu như lúc này. Nhưng kinh hoàng hơn chính là, cánh cửa chỉ vừa mới hé ra được một chút liền tức khắc bị đóng sầm lại bởi một cánh tay, vươn lên từ đằng sau lưng cô.

Tuy không có quay đầu nhưng cô vó thể tường tận được thân nhiệt nóng hầm hập của một vật thể sống. Toàn thân có dấu hiệu muốn đông cứng, Seline muốn thét lên ngay khi người nọ vừa ghé vào tai cô, trầm giọng:

"Kết thúc trò chơi đuổi bắt được chưa, tiểu hồ ly?"

Ôi, cô thề là hắn đang nở nụ cười ngạo mạn. Phải làm sao đây, phải làm sao đây Wendy à làm ơn cứu tớ!!!...

Nhưng Seline lại chẳng hay biết mình đã kêu nhầm đối tượng. Bởi vì song song ở trên, cô bạn thân mà cô đang cầu cứu cũng chẳng khác tình cảnh của cô là bao. Đều là những con cá bị mắc cạn, nhưng lại không thể vùng vẫy chạy thoát khỏi cái thứ gọi là duyên phận.

-------------♤♤♤------------

"Chọn lựa?" Wendy hoang mang nhìn thẳng vào đôi mắt của con người phía đối diện. Cái loại ánh mắt đen đặc này tựa như nút thắt của khát vọng, trong nó như chẳng còn lại gì ngoài sự u tối.

"Phải." Auguste nở một nụ cười chóng vánh, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng từ từ mà buông ra.

James ngồi đằng xa đã không còn bất kỳ một biểu hiện lạ lùng nào. Bởi hắn đang muốn trông xem trò chơi của em trai và kế hoạch của mình sẽ có kết thúc tới đâu, liệu có như dự định mà hắn hằng suy nghĩ.

Lần đầu tiên trong đời Joyann có cảm giác sợ hãi tột độ đến vậy, thậm chí còn không dám thở mạnh. Cô chỉ trân trân nhìn vào bóng người lạnh căm đang đứng cách chị mình không xa.

Rồi lại ngoảnh mặt về hướng Wendy đang cứng đờ như phỗng, không hề xoay người, Auguste chính là lùi từng bước ra sau. Cái biểu cảm như muốn thôi miên người khác kia, nó hệt như một lực hấp dẫn trí óc cô, cưỡng ép cô phải nghe theo.

Không cho cô một cơ hội thoát khỏi, sau khi đếm đủ bốn bước khoảng cách thì y dừng lại. Vẫn là cái giọng điệu vô cảm thành thương hiệu ấy, y huớng cô gái phía đối diện cất tiếng:

"Cô muốn tồn tại như một con người hay muốn tồn tại như một tính nô?"

Câu hỏi thật khó để trả lời. Wendy chưa kịp hỏi lại thì August đã thản nhiên nói tiếp: "Bên bang Hắc Long đang cho người truy bắt cô và em gái, và chỉ vài phút nữa họ sẽ có mặt ở đây. Cô có hai sự lựa chọn, thứ nhất là trở thành người của tôi..."

Wendy thực sự là không còn đủ kiên nhẫn để nghe y nói nữa, trên trán sớm đã lấm tấm mồ hôi. Cô run rẩy quay mặt nhìn về phía Joyann, ánh mắt hỗn loạn lảo đảo quanh như đang cất tiếng cầu cứu.

"...Thứ hai, là trở thành một tính nô phục vụ dưới trướng Bá tước Helsing."

Vầng trăng chẳng biết tự khi nào đã vươn lên tới tận đỉnh trời, chiếu rọi khoảng ánh sáng màu bạc lấp lánh xuyên suốt qua từng lớp kính để rồi hôn lên góc má của người con trai tàn khốc ấy.

Nhạt nhòa mà vô cảm, ngay chính giữa cái không gian tĩnh mịch ghê rợn đó, Auguste vươn bàn tay thon dài tinh tế của mình ra trước mặt Wendy, từng ngón tay ảnh hưởng bởi ánh sáng tự nhiên bên ngoài mà mơ hồ trở nên trong suốt.

"Nắm lấy tay tôi nếu cô chọn vế đầu tiên."


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro