¤ 57 | hình nhân thay thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

là yerim!

cô ấy mà lại gọi điện cho cậu sao?

jungkook như không dám tin mà nhìn xuống dòng chữ hiển thị trên màn hình, tay cậu còn run rẩy hơn nữa, sự bồn chồn lo lắng khảm sâu trong tâm trí vẫn chưa một lúc nào suy giảm. ôm tâm tình bứt rứt ấn nút nghe, cậu khẽ xoay người, lia mắt nhìn về phía ly thủy tinh đã bể nát dưới chân bàn.

[ có chuyện gì vậy? ] câu này đã phải cố đè nén cảm xúc trong người để cất lên.

đúng lúc này, seulgi vốn đã thức giấc lại bởi vì tiếng động bên ngoài mà nôn nóng không thôi, hai người không hẹn ngước nhìn nhau. giống như cảm giác có gì đó không ổn, cô nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt, từ lúc bước ra khỏi giường cho tới bây giờ vẫn chưa hề lên tiếng.

thời gian cứ như vậy chậm trôi, vạn vật thì vẫn đang thực hiện nghĩa vụ của chúng, điều gì đến cũng sẽ đến và chẳng một ai có thể vãn hồi. ngón tay jungkook nhất thời run lên, trong con ngươi khuấy đỏ cũng đã bắt đầu xuất hiện hàng loạt tia máu đáng sợ, tứ chi cậu tưởng chừng như tê cứng khi đầu dây bên kia cất lên giọng nói:

[ mày là hỏi tao, hay hỏi yerim? ]

không phải cô ấy, không phải!

hơn nữa lại còn là một giọng nam châm chọc the thé đã bị chỉnh cho vô cùng máy móc. mà cậu cũng không có tâm trạng để phân tích, chỉ biết rằng cơn thịnh nộ đã muốn xẻ nát lồng ngực mà lao ra. bàn tay siết chặt đến phiếm trắng, trong không gian ngột ngạt nào đó lại có thể tường tận được âm thanh xương sụn kêu lên răng rắc.

[ mày... là ai? ]

một tiếng cười quỷ dị cao hứng bỗng từ bên kia vọng tới, khuôn mặt của jungkook lúc này thực sự đã đạt đến đỉnh điểm cực kỳ hung tàn. thế nhưng cậu vẫn đợi, đợi hắn chấm dứt tràng cười quái dị đó.

dám thách thức sự chịu đựng của cậu, quả là thối nát.

[ jungkook à... ]

sửng sốt trong giây lát, cậu không hề ngờ kẻ này lại biết tên của mình. hơn nữa điệu bộ, kể cả giọng nói tuy đã qua chỉnh sửa nhưng không hiểu sao lại có chút quen tai. nhưng còn chưa kịp tìm ra sự quen thuộc này thì cậu đã bị câu nói tiếp theo của hắn thành công ăn đứt lý trí.

[ ...mày càng tỏ ra tức giận thì tao lại càng cảm thấy mày thật đáng thương. khi bị tao bắt cóc, khi bị chích thuốc đến mức hôn mê, thậm chí khi chìm vào mộng mị thì người cô ta gọi vẫn luôn là yoongi. haha, ngay cả việc tìm số điện thoại của mày trong danh bạ cũng thật khó. liệu mày có biết không nhỉ? yoongi louis chính là số một, còn mày... lại kém hắn tới tận chín số! ]

seulgi lập tức phải rùng mình sau khi jungkook bỗng trưng ra một biểu tình dọa người. những tưởng rằng cậu ta sẽ la hét ầm ĩ, sẽ không kiêng kị bản thân đang ở chỗ nào mà trút giận cho ra ngô ra khoai. thế nhưng, dù cô chẳng biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì mà cậu ta hiện giờ lại cúi gằm mặt xuống, bàn tay nắm lấy điện thoại trong vô thức mà run lên. sát khí toàn thân tỏa ra đã chẳng còn gì, hết thảy chỉ còn lại ảm đạm cùng bức bách.

[ thì ra mày bắt cóc cô ấy cũng chỉ để nói những lời vô nghĩa như vậy thôi sao? ] jungkook vẫn cúi gằm mặt, mái tóc màu khói buông rủ xuống trán thành công che đi sự phức tạp ẩn trong đáy mắt. chân như không thể chống đỡ mà ngồi phịch xuống ghế, cậu vươn tay luồn vào mái tóc của mình như đang cố ngăn cản thứ cảm xúc chật vật, không hề thương tiếc siết chặt.

[ ồ, nếu mày cảm thấy nó vô nghĩa như vậy thì chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề luôn nha. tao đã cho mày một cơ hội được từ chối rồi, và đây cũng chính là lần cuối. tao muốn tất cả chúng mày... rút khỏi vụ làm ăn với bennadic. ]

lần cuối? như có gì đó vụt qua, jungkook im lặng một lúc, sau đó khẽ khàn khàn giọng: [ thì ra hai tên sát thủ lần trước là người của mày. rốt cuộc mày là ai? chẳng lẽ mày không biết cho dù tao không tham gia đi nữa thì vụ giao dịch này vẫn sẽ được anh trai tao tiến hành hay sao? đáng lẽ người mày nên đe dọa là seokjin mới phải. ]

như có gì đó nhầm lẫn, cậu không thể hiểu nổi sự ngu dốt của tên này. cậu không phải là kẻ chủ chốt, vậy thì vì sao chứ? nhưng không quan trọng hắn đang mưu tính cái gì, trước hết phải tìm cách làm sao để cứu được yerim đã. đúng vậy, phải làm sao?

[ rút hay không rút? ]

giọng nói máy móc như có như không lại đột ngột vang lên, giống như trò chơi xúc xắc dùng tính mạng người khác để đem ra đặt cược. đại hoặc tiểu, ta chỉ có thể chọn một. mà giọng nói kia cũng đã thôi cợt nhả, sự nghiêm túc bỗng chốc bao phủ như một điều tối kị khó lòng từ chối.

hừ cười, jungkook thở ra một hơi ngắt quãng: [ lập tức thả yerim ra! ]

ngay tức khắc, đầu giây bên kia chẳng những không trả lời mà trực tiếp cúp máy. cũng tại khoảnh khắc này, cậu bật người đứng lên tiện tay túm lấy chiếc áo khoác bị vứt sõng soài dưới thảm, như bị vong linh đuổi giết mà chạy thật nhanh ra ngoài. vừa đi cậu vừa nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng. seulgi đang ngơ ngác cũng bị chính biểu tình ngông cuồng kia làm cho hoảng loạn, nối gót chạy theo.

"hả? hai người...?!"

chẳng còn tâm trạng chờ thang máy mà chạy hẳn xuống sảnh chính bằng thang bộ, cả hai bóng người bỗng va phải ánh mắt của seokjin vừa ăn sáng đi ngang qua, ngay tức thì hắn cũng với gọi chạy theo nhưng không hiểu chuyện gì.

vì là phụ nữ nên dù có chạy trước thì seulgi cũng đã nhanh chóng bị seokjin vượt mặt, cô sắp không trụ nổi muốn gọi jungkook chạy chậm lại thì cậu đã bất ngờ theo ý mà dừng hẳn cước bộ. như có gì đó ngăn cản, cô và hắn khó hiểu nhìn cậu, rồi lại cùng nhau hướng mắt về phía trước.

rốt cuộc thì cái gì đã làm cậu ta dừng lại thế?

"s... seungwan?"

hẳn nhiên, người có thể thành công đình trệ mọi hành động của tam thiếu gia ngoài yerim thì chỉ còn có yoongi mà thôi. trước sảnh chính của nhà khách cao cấp, ba vị thiếu gia của gia tộc lừng lẫy nhất nhì nước pháp cứ vậy mà hội tụ, chỉ riêng mỗi taehyung là còn đang mắc kẹt trong cung điện sa hoa.

nếu như là trước đây, bọn họ lẽ ra đã có thể vui vẻ mà nở nụ cười.

seokjin ngả ngớn, yoongi lạnh lùng, taehyung hòa nhã, jungkook nóng nảy. nhưng hiện tại không phải là trước đây, hiện tại là hiện tại, anh em bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào mà vui vẻ như quá khứ được nữa.

cậu bây giờ lại dùng một loại ánh mắt thâm sâu trừng thẳng vào cánh tay y, nơi đang chôn chặt lấy người con gái đó, người con gái mà y xem trọng hơn cả báu vật. không những thế, cô ta dường như đối với y còn quan trọng hơn cả... yerim.

"seungwan, đúng là cậu rồi!" seulgi như muốn khóc thét lên khi trông thấy cô bạn. thực sự đã gầy đi trông thấy, hơn một tháng không gặp thôi nhưng cô không thể ngờ cô ấy lại trông tàn tạ và đáng thương tới như vậy. chẳng hề để ý đến những kẻ xung quanh, cô nghẹn giọng thật nhanh mà lao tới.

"s... seulgi à!"

sau khi xuống máy bay, seungwan mới đầu được yoongi dẫn đến nhà khách quốc hội ngủ lại một đêm nhưng ngay sáng hôm nay y đã nhanh chóng cùng cô thu dọn đồ đạc để tới nơi này, hình như là từ sau một cuộc điện thoại với anh trai.

ban đầu trông thấy hai chữ 'khách sạn' là cô đã không thể thỏa hiệp được rồi, điên cuồng lắc đầu không vào, chống cự không muốn đi. đêm thì không nói làm gì đi đằng này lại còn là ban ngày ban mặt, bị một người đàn ông đưa đến cái nơi sâu xa này thì bảo cô phải làm sao chứ? thật sự không thể hiểu nổi đầu óc y đang chứa cái gì, chẳng lẽ y muốn hành hạ cô, chẳng lẽ y muốn... ngăn không được ý nghĩ khiến người khác phải đỏ mặt này, dưới sự chống cự không mấy to lớn của seungwan, yoongi rốt cuộc vẫn khoác chặt vai cô vô cảm đi vào.

cho đến khi trông thấy hai vị thiếu gia kia thì cô mới thật sự tá hỏa. nhớ lại lần đó, bên dưới sảnh chính của khu thương mại, tên con trai kia đã nói rằng hắn chính là tình nhân của sooyoung. vậy có nghĩa là em ấy cũng đang có mặt ở đây sao?

nhưng còn chưa kịp lên tiếng hỏi han câu gì thì seungwan đã bị tiếng kêu của cô bạn thân làm cho đứng hình. tại sao seulgi lại ở đây chứ? lại còn ở cùng bọn họ. vui mừng xen lẫn buồn bã, cô nở nụ cười gượng gạo, nước mắt chẳng thể ngăn nổi mà từ trong hốc mắt lăn tràn ra. đã quá lâu rồi, lâu lắm rồi, cô muốn quay về. cô muốn trở về như trước kia, không có lũ hoàng tôn quý tộc, cũng không có y.

yoongi cứ từng chút một len lỏi vào từng mảnh ghép của cuộc đời của cô, phá tan nó, khiến đâu đâu cũng xuất hiện hình bóng y. cô thực sự rất sợ hãi, cô thống hận y, sẽ không bao giờ tha thứ cho tất cả những gì mà y đã làm.

và rồi seungwan cũng chạy, hướng về phía seulgi mà điên cuồng lao đến, giống như tù nhân lâu ngày mới được nhìn thấy ánh sáng. không cần quản biết xung quanh, cho dù nơi nơi có là thần chết thì cô cũng không để tâm.

quên mất rồi sao? yoongi không phải thần chết, y cũng không phải là nhà tù có thể dùng gông xiềng giam cầm cô. y chỉ là linh hồn, còn cô là thể xác, cô dường như cũng đã quên mất hình xăm yêu ma đó rồi, chẳng phải y từng nói sẽ dùng nó để trói buộc cô hay sao?

bàn tay seungwan, y chưa bao giờ buông lỏng, dù chỉ là thoáng chốc. ngay tại giây phút cô sắp sửa ôm chầm lấy seulgi thì cũng chính là lúc cánh tay của y mạnh mẽ kéo cô xoay trở về. mái đầu đen nhánh bất ngờ xáo tung che đi ánh mắt nhạt nhòa, cánh tay còn lại dù cố gắng vươn lên nhưng lại không thể nào chạm tới, thứ ánh sáng vớt vát.

"không một ai... được chạm vào cô ấy."

ngón tay run rẩy đưa lên môi cắn như muốn rụng gãy, đầu lông mày không khỏi cau chặt. seulgi nghẹn ngào nhìn cô bị người con trai kia ngăn cản, cho đến lúc này mới để ý được rằng bạn thân của mình có chút khác lạ.

tóc đã dài hơn ôm trọn khuôn mặt trắng như bạch tuyết, đôi môi nhợt nhạt như không hề có một chút sự sống nào, bàn tay gầy nhỏ có thể tường tận nhìn ra được mạch máu cùng gân xanh. thậm chí cậu ấy còn mặc cả váy trắng, là váy ngủ màu trắng sao?! không, seungwan sao lại  thành ra như vậy! rốt cuộc thì tên kia đã làm gì cậu ấy?!

đau lòng mà nhìn đôi nam nữ phía đối diện, một sự phẫn nộ không thể chấp nhận được bỗng nhiên bùng phát, seulgi cắn răng gằn lên: "seungwan, cậu lại đây cho tớ!"

"..."

"nếu cậu không lại, tớ lập tức qua đó lôi cậu về!!" hét lớn đến mức cổ họng sắp sửa bỏng rát, cô không hề để ý được ánh mắt yêu dị của yoongi đang len lỏi một tầng sát khí thực mỏng.

liếc thấy sắp có chuyện không ổn xảy ra, seokjin khẽ mím môi, rất nhanh mà bước lên phía trước ôm chầm lấy cô trước khi thằng em của hắn nổi giận: "aiz nha nha! cô có thích tôi thì cũng nên vào phòng nhé, không cần ở chỗ đông người như này bổ nhào vào người tôi như vậy đâu, thật sự... thật sự rất là ngại đó~~." một tay hắn siết chặt lấy seulgi, một tay làm bộ làm tịch vươn lên che trán, khuôn mặt tỏ biểu cảm như thể sắp sửa bị người ta cướp sắc không bằng.

"anh còn không buông ra!" khó chịu vặn vẹo người, cô ngiêng đầu cố nâng mũi giày nhìn qua bờ vai của seokjin, hận không thể cào nát bàn tay đang giữ chặt lấy seungwan đó. và còn có  điều khó hiểu hơn nữa, cô thì đang bạo hỏa giận dữ đã đành, thế nhưng vì cớ gì cậu ấy lại im lặng chứ? nó không hề giống tính cách của cậu ấy một chút nào!

"SEUNGWAN!!..."

"tsk..." tặc lưỡi một tiếng, hắn không còn cách nào khác phải vươn tay bịt chặt cái miệng chanh chua của seulgi, thuận tay cúi xuống vác ngang cô lên mà dửng dưng đi vào.

đỏ mặt nhìn hết một lượt những ánh nhìn dòm ngó của đám nhân viên cùng quầy lễ tân, cô phát điên mà giãy nảy nhưng lại chẳng nhằm nhò gì. miệng rốt cuộc vẫn là bị tên khốn nọ bịt chặt, cứ như vậy mà bị hắn xách như xách thú cưng đi lên thang máy.

chướng ngại cản trở rốt cuộc cũng đã biến mất, jungkook vẫn im lặng đứng đó đối diện với anh trai mình, chẳng khác gì hai ngọn núi đối nghịch nhau. xung quanh là người qua kẻ lại, không nhộn nhịp nhưng cũng đủ vội vã.

người này lướt qua mắt cậu rồi lại tới người kia, thứ này rồi lại tới thứ kia, nhưng dẫu vậy thì những thứ ảo ảnh xô bồ đó cũng chưa bao giờ khiến cậu phải chớp mắt. ngay cả y đang ở phía trước cũng thế, chỉ yên lặng mặt đối mặt.

cho đến khi mọi người xung quanh đông dần, các nhân viên cũng đã bắt đầu quay trở lại với công việc thường lệ của mình. thời gian cứ từng phút chậm chạp trôi qua, yoongi rốt cuộc cũng nắm lấy tay cô gái bên cạnh kéo đi.

"anh đã biết chuyện gì chưa?"

jungkook bỗng lạnh lùng cất tiếng khi đôi chân y sắp sửa bước qua cậu. mà seungwan ở phía sau lại hệt như búp bê không có linh hồn, mái tóc đen dài mượt mà che đi một nửa khuôn mặt. cậu nhẹ nâng mí mắt trừng thẳng vào cô, lại tiếp tục một câu hỏi khác:

"yerim là gì đối với anh?"

lúc này seokjin từ trong thang máy một lần nữa đi ra, phía sau là namjoon đang thản nhiên che mồm ngáp. vì hiếm hoi dậy sớm mà đi xuống cùng đại thiếu gia, không ngờ lại thấy được một màn căng thẳng này. và hắn biết, bản thân chỉ nên đứng yên thôi.

có những lúc, yoongi chỉ muốn được yên tĩnh nhưng lại không thể. có những lúc, y cảm thấy rất mệt nhưng không một ai có thể hiểu thấu. có những lúc, y muốn người ta nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền này để có thể nhận ra cảm xúc bức bối chưa bao giờ chữa khỏi. thế nhưng thật tiếc làm sao, thứ mà bọn họ trông thấy được cũng chỉ là mặt tối kinh hoàng.

bỏ chạy, trốn tránh, sợ hãi, ngay cái khoảng thời gian y cảm thấy tuyệt vọng nhất, y cảm giác như cả thế giới này đang dần bỏ rơi mình thì giữa đêm bập bùng tuyết trắng, y bỗng trông thấy một đôi mắt bạc sóng sánh ánh lệ, trong veo đầy thuần khiết. y vẫn còn nhớ rõ, đó là kẻ duy nhất nhìn thấy y mà không hề may mảy run sợ.

cả nụ cười tưởng chừng như tia nắng đầu mùa kia nữa, thật sự đã khiến cho trái tim lạnh lẽo năm xưa của y bị dao động. cho nên y đã đặt tên cô là yerim, những ngày tháng đó cô đối với y chính là sự ấm áp của nắng mà chẳng một ai có thể sánh bằng.

còn hiện tại, hiện tại ư?

"không là gì."

thật sự... không là gì à?

"anh sẵn sàng bỏ rơi người con gái đã ở bên cạnh mình suốt mười năm ròng rã chỉ vì kẻ này?!" jungkook vươn tay chỉ thẳng vào seungwan, sự tức giận khiến cậu không khỏi muốn một bước tiến đến bóp chết cô.

"tình yêu sét đánh à, cô ta còn quan trọng hơn cả yerim sao? ngay cả khi cô ấy đồng ý vì anh mà liều chết bao nhiêu lần, vì anh mà trở thành nô lệ không cảm xúc?! là ai đã giúp anh vượt qua tuổi thơ lạnh lẽo, là ai hả? là kẻ nào đã suýt đánh chết em chỉ vì vô ý chạm vào cô ấy vậy?... tại sao mọi chuyện lại có thể trở nên như thế, thật ngu xuẩn, ngay cả khi bị người ta bắt cóc, haha... cô ấy cũng chỉ gọi mỗi một mình anh."

quả là nực cười làm sao, thế mà yoongi lại là kẻ biết cuối cùng. y nghĩ y xứng đáng với cô ấy sao? y xứng à? jungkook cắn chặt răng, cố gắng đè nén sự phẫn nộ đang dâng trào trong khóe mắt, lại nở một nụ cười như không cười:

"và nhìn xem kẻ này, liệu có phải sẽ trở thành một yerim thứ hai... bị anh bỏ rơi không?"

chỉ là một câu nói lại khiến cho seungwan giật mình bừng tỉnh. hóa ra không phải chỉ có mình cô là nạn nhân, hóa ra cô cũng chỉ là một hình nhân thay thế.

...

"bắt cóc?!"

namjoon không khỏi sững người đôi chút, nhưng lại không hề nhận được bất kì một câu trả lời nào, chỉ thấy seokjin trầm mắt nhìn bóng lưng của jungkook đang chạy mỗi lúc một xa. còn yoongi từ đầu tới cuối thì không hề trả lời, y lạnh lùng kéo theo người con gái mỏng manh đi vào bên trong thang máy.

rồi điện thoại không hẹn mà reo lên, seokjin khẽ rũ mắt rút nó từ trong túi đưa lên bên tai: "tìm thấy vị trí của yerim chưa, al?"

"thiếu gia, trước tiên ngài hãy nghe tôi nói cái này đã."

hắn vốn là một kẻ kỹ tính, mọi việc hắn làm luôn luôn phải chính xác. sơ hở ư? đừng hòng, bởi vì hắn sẽ không do dự như những kẻ khác, một khi hắn đã muốn có được thứ gì thì sẽ không cho phép 'thất bại', ngay cả hai từ đó đánh vần ra sao thì hắn cũng chẳng buốn quan tâm nữa mà.

chẳng có gì là seokjin không biết. trước khi lên máy bay, hắn đã rất nhanh mà gắn chip định vị vào từng người một, cũng bởi vì thế mà nghe được cuộc nói chuyện của jungkook cùng kẻ bắt cóc nên đã vội vã chạy ra, vờ là một người không biết gì.

vì hắn biết, chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy đến. nhưng lại có một số chuyện chưa thể hiểu được, yerim vì sao lại xuất hiện ở london, còn kẻ bắt cóc em ấy lại có ý đồ muốn đẩy jungkook ra khỏi vụ làm ăn này, tại sao chứ?

"nói đi al."

đầu dây bên kia khẽ vang lên một tiếng thở dài, al sau khi lách cách ấn enter thì hình ảnh của người mà hắn đang cần tìm bỗng chốc hiện lên trên màn hình điện tử. dùng điện thoại của chính mình chụp lại, al tức thì gửi qua email cho hắn.

"thiếu gia, người bắt cóc yerim chính là cánh tay phải của bennadic - đối tác sắp tới của chúng ta. đây là một tên sát thủ, hắn là tội phạm cấp S đã bị truy nã từ năm mười tuổi. tuy đường nét bây giờ đã thay đổi nhưng nhìn ảnh, thiếu gia hẳn là biết hắn là ai."

nhìn thẳng vào màn hình điện thoại đang load ảnh, seokjin bỗng nhíu chặt mày, bàn tay như có như không mà siết mạnh. namjoon bên cạnh cũng bồn chồn không yên, ngay trong sáng sớm, lúc mặt trời bị che phủ bởi đám mây lại khác xa tình cảnh hiện giờ khiến cho người ta không khỏi muộn phiền.

mãi cho đến khi tấm ảnh được load xong, hắn đã chẳng còn có thể cầm chặt được di động của mình nữa, đôi mắt lả lướt thường ngày nay lại phải kinh ngạc đến trợn tròn.

không thể nào! kẻ bắt cóc yerim lại là,
lại là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro