¤ 61 | hy sinh trọn vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đã tới.

đâu đó quanh nhà thờ stephen walbrook tại london, khúc nhạc ma mị của thánh ca ảo diệu đang nhẹ nhàng vang lên. tựa như bản án mà chúa giáng xuống cho một kẻ sắp sửa phải rời khỏi cõi đời, ca từ dai dẳng đau đớn nhưng cũng đầy ắp sự thiết tha.

jungkook tai nghe mắt liếc thứ ánh sáng trên đỉnh của nhà thờ một cái chớp nhoáng rồi vụt tắt. không hiểu vì cái gì cậu lại bất chợt có cảm giác, đó là ánh sáng cuối cùng mà mình có thể tường tận nhìn thấy được.

niềm hy vọng cuối cùng.

điểm yếu chính là nhược điểm chí mạng của con người, ta phải khống chế được nó thì mới có thể trở nên cường đại. nhưng cậu biết mình sẽ không bao giờ đạt được điều này, bởi vì cậu yêu yerim đến phát điên. bất luận là ai, dù cho có hàng trăm ngàn trở ngại đi chăng nữa, chỉ cần động tới một sợi tóc của cô ấy thôi thì ngay tắp lự cậu sẽ mất hết kiểm soát, làm ra những chuyện không thể tưởng tượng.

và hắn, chính là kẻ tiếp theo.

tốc độ kim chỉ số đã đạt trên mức một trăm tám mươi, chiếc xe vụt đi hệt như vũ bão xẹt qua không gian. jungkook ngay đến cả làm chủ hơi thở cũng không dám, cậu rất sợ, sợ rằng yerim sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay. nếu như vậy thì cậu nhất định sẽ chết mất, thật sự sẽ không thể sống nổi nếu mất đi cô ấy.

khoan đã, tại sao chứ? nếu như nhìn nhận một cách đúng hơn thì từ trước tới giờ, cậu đã có được cô ấy một lần nào đâu. kể cả khi đang cận kề cái chết thì người mà cô ấy nhớ nhung, cũng chỉ luôn là người đó.

jungkook đâu hề có chỗ trong trái tim cô, chẳng khác nào con quạ đen từ xa ngắm nhìn đôi phượng hoàng âu yếm. con quạ đó cũng từng thầm ước rằng rồi sẽ có một ngày, nó có thể sánh đôi bên chim phượng hoàng. thế nhưng phượng hoàng cũng chỉ có thể mãi mãi là phượng hoàng mà thôi, không thể nào có tình cảm cùng quạ đen xấu xa bẩn thỉu được.

phải, có lẽ trong suốt quãng đời còn lại này, được em trao trả tình cảm chính là ảo tưởng vô vọng nhất của tôi. thế nhưng gặp được em, bảo vệ em trong cuộc sống mục nát đau đớn này, tôi luôn cảm thấy ý nghĩa hơn bao giờ hết. vậy nên, yerim à...

chờ tôi, nhất định phải chờ tôi!

...

đằng sau khu đất trống trải của tòa nhà chung cư cũ nát, đối diện cách đó không xa là nhà thờ đang vang vọng khúc hát của đức mẹ đồng trinh. yerim chậm rãi lê đôi chân ê mỏi cùng thân thể nhức nhối hướng tới chiếc xe màu trắng bạc chỉ còn cách tầm dăm mét, trong tay chính là chìa khóa xe.

jimin đã đồng ý thả cô đi, lại còn tốt bụng tặng hẳn cả một chiếc xe bóng loáng. ha, hắn sẽ không tốt một cách đơn giản như vậy đâu, bởi vì cách đây có vài phút thôi, cô đã đưa ra lựa chọn người phải chết chính là bạn thân của hắn cơ mà.

cô độc ác lắm đúng không? cô tàn nhẫn lắm phải không?

nhưng nếu bắt yerim phải chọn trong tình cảnh này thì cô đâu thể chọn yoongi thiếu gia được. ân tình cô nợ y còn chưa trả hết, cô đâu có tư cách để quyết định sự sống hay cái chết cho y? nhưng con người đó, cho đến cuối cùng vẫn quá ư lạnh lẽo, dù cô có cố gắng tới mức nào thì cũng chỉ có thể được đến đây. y tự vẽ ra một vòng tròn tách biệt, không ai, chẳng một ai có thể đặt chân vào vòng tròn đó.

yerim bỗng cười nhạo cho bản thân một tiếng, cứng ngắc kéo giãn khóe miệng đang muốn chùng xuống của cô.

vậy mà vẫn còn một ngoại lệ, bất ngờ thay là đã có một người không cần đặt chân vào vòng tròn nhưng cũng đã có thể khiến cho y tự động bước ra, tiến về phía người đó một cách chân thành nhất.

chúng ta đều là những kẻ ngu ngốc phải không, jungkook thiếu gia? biết rõ là không thể nhưng vẫn cứ cố chấp lao đầu vào. thế còn cậu, tại sao cậu lại yêu tôi? tại sao cậu lại chọn tôi hả? cậu có biết rằng cho đến khi tôi chết đi thì trái tim của tôi mãi mãi cũng không có chỗ để dành cho cậu hay không?!

jungkook, jungkook...

...

"yerim! yerim!!"

sau khi dừng xe bên dưới tòa chung cư cũ kĩ, jungkook ngay cả chìa khóa cũng chẳng thèm rút, cậu đá tung cửa xe mặc xác cho lúc này có phải nơi hoang vắng hay không lớn tiếng kêu gào. thế nhưng đáp lại cũng chỉ là không gian tĩnh mịch cùng những đợt gió lạnh lẽo đến gai người.

nghiến răng chạy thẳng vào bên trong, cậu không suy nghĩ mà một mạch hướng về phía khu đất bỏ trống phía sau tòa nhà, vừa điên cuồng chạy vừa gào thét tên yerim. chỉ mong cô có thể nghe thấy mà đừng dại dột ngồi vào chiếc xe kia, ngàn vạn lần đừng.

...

đau quá, dạ dày giống như là bị xuất huyết tới nơi rồi vậy. thế nhưng may mắn làm sao, yerim cuối cùng cũng đã thành công chạm vào cửa xe. cúi đầu thở ra một hơi, cô cứ như vậy mà cho chìa khóa vào.

chiếc chìa kim loại lóe lên tia sáng ngay dưới ánh mặt trời chói chang của buổi sáng đầu mùa, ngay tại khoảnh khắc này trời bỗng nổi gió lên thật lớn, hạt tuyết đầu tiên trên mảnh đất london huyền ảo rốt cuộc cũng đã nhẹ nhàng tuôn rơi. mái tóc màu nâu hạt dẻ suôn dài của yerim khẽ bung tàn trong gió, cô có chút ngây ngẩn mà ngước mắt nhìn lên.

là tuyết, tuyết rơi rồi.

dần dà, vùng trời rộng lớn xuất hiện vô vàn những hạt tuyết li ti đang lả lướt tung bay. ngỡ như trong truyện cổ tích, cô bất ngờ nhớ về ngày xưa, nhớ về lần đầu tiên mình gặp được người quan trọng nhất của cuộc đời.

khoảng thời gian đó đối với yerim hạnh phúc biết bao, một con cừu nhỏ vùi mình vào đám tuyết bông dày.

"cạch."

đã đến lúc phải về rồi, cô chậm rãi mở cánh cửa xe. cô cần phải về thật nhanh, cần phải ngay lập tức báo cho mọi người biết jimin đang mưu tính chuyện gì. vả lại, cô thật sự rất nhớ thiếu gia.

"yoongi hay jungkook?"

nhưng tại khoảnh khắc bàn chân vừa nhấc lên còn chưa kịp đặt xuống, yerim nghiêng người đang tính ngồi vào ghế lái thì sau lưng, chẳng biết tại sao đột nhiên lại vang lên một tiếng thét đanh thép đầy sự hốt hoảng:

"YERIMM!!"

ai vậy?!

đầu chưa kịp quay ra sau thì cả người cô đã bị ai đó mạnh mẽ từ phía sau đẩy bay vào ghế lái phụ. bất ngờ bị va đập mạnh, đối với một đứa con gái đang ê ẩm khắp toàn thân thì đây quả là muốn chết. đau đớn đột ngột từ vai lan ra cả vùng lưng, cô hét thảm một tiếng, mặt đập vào cửa xe mạnh tới mức muốn nát cả xương, sự choáng váng nháy mắt khiến cô bất tỉnh vài giây.

đợi đến khi cơn đau giảm bớt, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo do sự cố đột ngột cũng đã bắt đầu có dấu hiệu tan dần thì lúc này yerim mới từ từ ngồi dậy, nhíu mày quay sang bên cạnh để nhìn xem tên hung thủ khiến cho cô đã tàn tạ nay lại càng tàn tạ hơn là ai, nhưng ngay tại cái giây phút tưởng chừng như định mệnh ấy...

cô đã hoàn toàn chết lặng.

vậy ra là chỉ có cậu, luôn là cậu!

người con trai bị yerim chối bỏ, vùi dập thật sâu vào kí ức cũ kĩ. tại sao cậu luôn luôn xuất hiện vào những thời điểm oái oăm như vậy? cả biểu tình hoảng hốt cùng lo sợ như đang đứng trước vực thẳm kia nữa, nó là gì đây? bên ngoài gió thì đang rít vô cùng lớn tuyết thì không ngừng tích tụ, thế nhưng vì sao khuôn mặt cậu lại tràn ngập mồ hôi, con ngươi đỏ rực lại trừng to đến nỗi như thể cậu suýt thì đánh mất thứ gì đó quan trọng lắm?

đúng vậy, chỉ cần chậm một giây nữa thôi thì tôi đã mãi mãi mất đi em.

"k... kịp rồi."

"thiếu gi..."

"ra khỏi đây."

yerim ngơ ngác nhìn jungkook, cậu không có quay đầu qua nhìn cô như mọi lần. nếu như là trước đây, tứ thiếu gia mà cô biết luôn luôn bá đạo và cố chấp, cho dù cô không muốn cũng không quản được cậu đến gần. vậy mà hiện tại cô lại thấy cậu trong bộ dạng run rẩy khiếp sợ, cậu ấy là đang sợ cái gì chứ?

"có nghe không hả, đi ra khỏi đây nhanh lên!" cảm giác cái người bên cạnh mãi vẫn không hề nhúc nhích, jungkook nắm tay siết chặt. cậu chỉ có thể ngồi yên một chỗ, ngay cả động đậy cũng không dám.

có gì đó rất kì quái.

yerim giật mình nhìn người con trai nhăn nhó vừa dứt lời nọ mà không hề chú ý lấy bản thân. tư thế ngồi của cậu ấy cứng ngắc cứ như tượng đá lâu năm vậy, ngay đến cả một chuyển động nhỏ nhoi nhất cũng không hề có. giống như chỉ cần cậu nhìn cô dù chỉ một cái hoặc là di chuyển ngón tay thôi thì chỗ này ngay lập tức sẽ nổ tan tành vậy, hài hước làm sao.

"..."

khoan đã... nổ? nổ ư?!

lặng người như ngờ ngợ ra cái gì, khuôn mặt gượng gạo của yerim trong nháy mắt trắng bệch hết cả ra, cô dời tầm mắt từ khuôn mặt của jungkook xuống chân ghế ngay bên dưới chân cậu. máy móc ngắc ngứ chậm chạm cùng tiếng bíp bíp rất nhỏ bây giờ mới có thể để ý, mãi thật lâu sau cô mới nhỏm người dậy.

ngay sau đó, chỉ trong vòng một giây thôi, cậu khẽ nhắm chặt mắt lại, giống như ý định không muốn cho cô biết rốt cuộc cũng đã hoàn toàn tan tành.

tại sao bên dưới chiếc ghế lái này lại có bom?! là một loại bom khởi động bằng áp lực, chỉ cần một lực nén trên ghế ngồi vẫn còn thì nó sẽ không nổ... như nhận ra điều gì, yerim bất ngờ hít mạnh.

thì ra là vậy, người mà jimin muốn giết không phải là jungkook hay yoongi, mà chính là cô.

haha, thảo nào lại tốt như vậy, tặng hẳn cả một chiếc xe cơ đấy. đột nhiên cô muốn cười lên thật to, thế nhưng lúc này, người đang phải đối diện với nó lại chính là...

"tôi cho em ba giây, biến khỏi đây ngay lập tức."

bản thánh ca vẫn vang vọng len lỏi cuốn vào trong màng nhĩ, tuyết trắng cũng đã bắt đầu phủ kín nền đất và những mái nhà xung quanh. vậy ra đây chính là quyết định của jungkook, nhưng nó liệu có phải là một quyết định xứng đáng không?

"cậu biết không, tôi vừa chơi một trò chơi, người ta cho tôi hai sự lựa chọn. hoặc là cậu, hoặc là yoongi thiếu gia, tôi sẽ quyết định người được sống và người sẽ phải chết... cậu biết tôi chọn ai không?" yerim bất ngờ nở nụ cười, thế nhưng đôi mắt bạc to tròn kia lại mang một sắc thái sâu xa.

"tôi chọn cậu thiếu gia à, tôi chọn cậu là người phải chết."

cuối cùng jungkook cũng đã quay đầu qua, nhưng lại không hề có một chút tia tuyệt vọng nào. ánh mắt cậu chỉ ngập tràn sự lo lắng thúc dục cô hãy mau chóng rời khỏi xe ngay đi, nhưng lồng ngực nhất thời lại quặn thắt khi nghe câu nói vừa dứt từ chính khuôn miệng xinh đẹp. lúc này hai người chỉ cách nhau có đúng một gang tay thôi, gần lắm, cậu thật sự đang ở rất gần cô, thế nhưng ranh giới của sự gần gũi này lại xa vô cùng tận.

ước gì tôi có thể ôm em một chút nhỉ, một chút thôi.

"làm ơn, hãy đi đi." jungkook rũ mắt nâng cao khóe miệng, động tác nhỏ bé ấy phút chốc lại làm yerim khẽ run lên.

"cảnh sát sẽ tới đây trong vòng mười phút nữa, cho nên em cũng không nhất thiết phải ngồi ở chỗ này đâu."

chỉ cần em rời đi thôi. bởi vì em còn ở đây thêm một giây phút nào, thì trái tim tôi lại càng dâng tràn thêm đau đớn.

"không, tôi sẽ chờ cho đến khi họ đến." yerim xoay người điều chỉnh tư thế ngồi, giọng điệu pha chút ương bướng mà khoanh hai tay vào nhau. nếu như lúc này chỉ có một mình cô, nếu như không phải cậu ấy đến kịp thời thì có phải cô sẽ chết thật không? nổ tan xác thành từng mảnh vụn, đúng là thống khổ.

jungkook liếc qua cô, vành môi giãn ra thành một ý cười châm biếm, thế nhưng ý tứ trong đó lại chẳng một ai có thể hiểu thấu được.

tôi biết em ở lại không phải vì em yêu tôi.

đã trôi qua vài phút, khuôn mặt của yerim bỗng có dấu hiệu tái nhợt, chật vật đến đáng thương. bụng cô đau quá, sức công phá từ cú đấm của jimin quả là rất dữ tợn, cộng cả cú va chạm vào cửa kính hồi nãy, cánh tay của cô nhức nhối như muốn rụng rời. không những thế, hiện tại cô lại còn phải đối mặt với một quả bom cảm biến có thể nổ bất cứ khi nào nữa. cười nhạt, cô hâm hấp cánh mũi, mí mắt sụp xuống không chớp mà nhìn xuống vũng tuyết phía đối diện.

làm gì có ai chịu nổi việc bị phản bội phải không? ngay đến cả jimin cũng vậy, chắc hẳn hắn rất tức giận khi cô đã ích kỉ chọn jungkook thiếu gia, có trời mới biết đó là khoảnh khắc đau đớn đến mức nào. dù không phải jungkook mà là seokjin hay taehyung thì cô cũng sẽ chọn bọn họ thôi, bởi vì cô sẽ không bao giờ làm hại yoongi. y là người quan trọng nhất đối với cô, vô cùng quan trọng.

vậy mà, người cuối cùng xuất hiện, người cuối cùng gọi tên cô lại không phải là y. thật trớ trêu làm sao, tại sao sau tất cả mọi chuyện, vẫn luôn là cậu ấy?

thời gian chậm chạp trôi qua, mười phút, ba mươi phút, vẫn là một mảng tĩnh lặng ngột ngạt. không gian cứ như vậy mà dần dần thay đổi, ngoài kia tuyết vẫn đang rơi, thế nhưng bản hợp xướng lại sắp sửa kết thúc. jungkook khẽ tựa đầu lên ghế, cậu ngước mắt nhìn lên trần xe một màu xám xịt. lông mi cong dài run rẩy không hiểu lý do, bàn tay to lớn bên dưới thành ghế bởi vì siết chặt mà phiếm trắng.

rốt cuộc, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu chật vật giữa khoảng không vắng vẻ mà lên tiếng:

"yerim, tôi khát nước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro