¤ 60 | tâm hồn bi quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thời gian đang từng chút một lãng phí trôi đi.

sau khi thành công đưa seungwan lên phòng, yoongi đã không còn nắm chặt bàn tay cô nữa. y lặng lẽ buông nó ra, chật vật ngồi xuống mép giường, mãi cũng không hề có bất kì một hành động thừa thãi nào.

không hiểu vì sao y cứ luôn như thế, giống như một linh hồn bị thể xác trói buộc, không thể điều khiển nổi cảm xúc cùng lý trí. một lúc lâu sau, mí mắt yoongi lại bất chợt run rẩy khi nhớ tới câu nói ban nãy của jungkook. nó đã hỏi y về vấn đề gì, về ai.

"cho đến cuối cùng, người cô ấy gọi vẫn luôn là anh."

yerim.

"cô ấy là gì đối với anh?"

là gì?

"liệu kẻ này sẽ trở thành một yerim thứ hai... bị anh bỏ rơi?"

chậm rãi nhìn sang seungwan đang thẫn thờ đứng trước cửa sổ, đáy mắt yoongi thoáng phủ hờ qua vài tia sáng bạc. y không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, bản thân lại dành quá nhiều khoảnh khắc và ham muốn vào cô gái này, thậm chí đánh mất cả nhân tính chẳng khác nào quái vật. y không thể ngờ mình lại giết người, giống hệt như lúc đó, không hề ghê tay.

tự nhủ như vậy đã là quá đủ rồi, thế nhưng bản ngã trong y không cho phép điều đó.

"seung..." yoongi ngắt quãng gọi, vươn đôi tay ôm lấy mái đầu đen mượt của mình mà thốt lên khe khẽ.

y chẳng hề muốn bỏ rơi ai cả, thế cho nên cũng đừng ai bỏ rơi y, đừng tổn thương y nữa. tại sao cứ mỗi lần y muốn gần kề một ai đó lại bị họ tàn nhẫn đẩy xa vậy? là do y dùng sai cách, hay là y chưa đủ mạnh mẽ để giữ lấy họ?

seungwan trong cơn thẫn thờ bị tiếng gọi của yoongi làm cho tỉnh lại. cô ngơ ngác quay sang, lại phải sững sờ vì lần đầu tiên trông thấy y như vậy. chật vật đau đớn, giống như có ai vô tình dùng một loại thần chú nguyền rủa vào y, khiến cho con người lạnh lùng tàn ác kia gục ngã, rũ bỏ lớp mặt nạ. cô nhíu mày nhìn xuống bóng dáng cao lớn, hiện chỉ toàn trông thấy sự yếu đuối cần được chở che.

nhưng không để bầu không khí này quản thúc quá lâu, yoongi dần an tĩnh trở lại. y thở ra rồi hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy một bước đi thẳng đến trước mặt cô.

chăm chú nhìn seungwan, y không nói bất cứ một từ nào, chỉ im lặng như vậy, còn bàn tay lại luồn vào trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc có mặt đá hình hoa tuyết. sợi dây chuyền tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, ngay cả trong căn phòng không bật đèn cũng long lanh đến lạ.

cô nhìn sợi dây đang từng chút một tiến về phía cổ mình, trong đôi mắt sớm đã chẳng còn ngạc nhiên nữa. cho tới khi nó đã thành công treo lơ lửng trước ngực thì mới bật ra một tiếng cười khan. nụ cười đầu tiên từ lúc yoongi ép buộc cô đến cái nơi xứ người này cho tới bây giờ, chính là lần đầu y được nhìn thấy, tuy rằng nó chỉ là một nụ cười nhạo.

"anh nghĩ xăm hình còn chưa đủ, lại còn dùng thứ này để trói buộc tôi?"

tích tắc, tích tắc.

không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến độ ta có thể nghe rõ mồn một tiếng kim đồng hồ. y đứng yên nhìn chằm chằm seungwan, khoảng cách của bọn họ chỉ còn đúng hai bước chân ngắn ngủi. chẳng còn biểu tình lạnh lẽo thường ngày nữa, y nhấc chân bước lên một bước, khoảng cách vô thức kéo lại gần hơn.

nhưng điều kì lạ là ngay lúc này cô lại không hề lùi ra sau, cũng không còn trốn tránh y như trước đây nữa, thẳng thắn mặt đối mặt. có lẽ tại thời điểm này, cô cảm giác bản thân đã đủ mạnh mẽ để thắng y rồi.

vì sao yoongi lại quên mất yerim, người con gái này là ai? tại sao mỗi lần ở cạnh cô ấy lại khiến cho trái tim y đập nhanh hơn một nhịp. nhưng tiếc rằng y không còn quyết đoán như trước, seungwan mới là người đã khiến y trở nên tàn nhẫn hơn. y muốn cô thuộc về y, tất cả mọi thứ của cô y đều muốn sở hữu, đến nỗi không thể kiềm chế được.

"tôi dùng nó để bảo vệ cô."

câu nói như lời tỏ tình của ác quỷ, cô vốn dĩ một bộ dạng căm phẫn lại vì câu nói này mà ngẩn ngơ giây lát. bảo vệ? y là nói muốn bảo vệ cô sao? đúng là con người sắt đá, ngay đến cả câu nói bông đùa cũng không hề có một chút nực cười.

có giây phút nào tôi ở cạnh bên anh mà cảm thấy an toàn ư?

"ở yên đây." tiếp tục cất giọng, yoongi rũ mắt nghiêng người lướt qua cô. y biết hiện tại mình cần gì, cũng biết tình thế lúc này đang ở mức độ như thế nào. vậy cho nên, y cần phải đi để cho chính y một cơ hội.

lần này, y sẽ không đánh mất bất kì một ai nữa.

"khi nào thì anh mới chán ghét tôi, khi nào thì anh mới bỏ rơi tôi?"

câu nói được seungwan cất lên khi cánh cửa bị yoongi đẩy ra rồi đóng lại. tuy rằng không biết y có nghe thấy hay không nhưng cô bỗng mím chặt môi mình, ngón tay vô thức vươn lên siết chặt lấy sợi dây.

"tuy không biết là khi nào nhưng tôi thật mong... ngày đó mau tới."

để có thể thoát khỏi anh, rời xa anh.

liệu yoongi có hiểu không? liệu y có biết rằng suốt cuộc đời này mình sẽ chẳng bao giờ nhận được sự tha thứ từ cô hay không?

con người luôn bất chấp, một khi đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được, mỗi lúc một tham lam. con người chỉ muốn đóng dấu những thứ quý giá của mình, giấu kín một chỗ, ngày ngày ngắm nghía cho đến khi phát chán thì tống khử vào một nơi mà không ai có thể biết được.

thế nhưng bọn họ lại vô tình quên mất một điều rằng, trên đời, có những thứ không phải muốn là có thể sở hữu được. chẳng hạn như...

tình yêu.

...

[ al, xác định được địa điểm của yerim chưa? ]

yoongi vừa đi vừa gài lại cúc áo, từng bước chân đều đặn sải dài như được tính trước khoảng cách. trên mặt vẫn là một biểu tình lạnh nhạt, y lúc này trông chẳng khác gì đứa con của thần băng giá, mà có khi so với băng còn muốn lạnh lẽo hơn.

----------------------♤♤♤-----------------

trong phòng nghỉ của khách sạn, namjoon tâm tình còn chưa nguôi lại một lần nữa phải phát bực, vì vừa bước vào thì đã bị seulgi lao đến túm chặt lấy cổ áo gặng hỏi từ câu này đến câu khác. cái gì mà seungwan và nhị thiếu gia nhà louis có quan hệ gì, thậm chí còn kể lể cả hành trình vác cô ta từ tầng một lên tầng sáu của seokjin - cái tên 'mặt đàn bà' theo lời kể của cô ta nữa.

haizz, hắn thật sự sẽ tống khử cô ta ra ngoài nếu như không có chaeyoung ở đây. bởi vì tiểu bạch thỏ của hắn đang nằm ngủ, cho nên hắn sẽ không lớn tiếng, cho nên hắn nhịn.

rốt cuộc cho đến khi gân xanh hằn hết lên trên trán, rõ ràng thể hiện rằng namjoon đang rất cố gắng chịu đựng thì seulgi mới ngậm chặt miệng. cô cũng là một cô gái có đầu óc, biết thức thời mà buông cổ áo hắn tiến về phía sofa ngồi phịch xuống, ôm mặt thở dài. cô cũng bất lực lắm, mặc dù chẳng hiểu vì cái lí do khốn kiếp gì mà mình bị cuốn vào mớ bòng bong này.

"tôi tới london cũng chỉ vì mục đích gặp được seungwan thôi, và ngay cả chaeyoung cũng thế. nếu như để con bé nhìn thấy cậu ấy trong bộ dạng như vậy thì có phải sẽ rất đau lòng không?"

chỉnh lại cổ áo, namjoon cắn răng vươn tay ôm trán, lại không hẹn mà nhớ đến cảnh tượng khiến mình phẫn nộ vừa mới xảy ra. hắn quả thật chỉ muốn ngay lập tức tìm đến phòng hoseok mà tẩn cho tên đó một trận: "không chỉ có đau lòng thôi đâu, tôi nghĩ cô cũng sẽ không chịu nổi khi phát hiện ra người gây ra tất cả những chuyện này lại là em gái của seungwan. tên cô ta là gì ấy nhỉ, à phải rồi, soo..."

"đừng đùa!"

namjoon nhíu chặt mày khi đột nhiên bị seulgi cắt ngang. một người kĩ tính như hắn ghét rất nhiều thứ, mà đặc biệt nhất trong số đó là việc bị người ta chặn họng, thật sự vô cùng khó chịu.

"tôi biết sooyoung rất vô phép tắc, có thể nó đã gây ra rất nhiều chuyện không đúng. thế nhưng theo như anh nói thì giống như là đang ám chỉ rằng seungwan rơi vào tay tên nhị thiếu gia kia..."

"yoongi."

"...tks, tên yoongi kia và việc chaeyoung bị bắn là do con bé gián tiếp gây ra vậy, tôi không thể chấp nhận điều đó."

đôi mắt kiên định chẳng hề có lấy một tia dao động. giống như niềm tin ngây ngốc của chaeyoung, không một chút nghi ngờ.

namjoon trầm mặc nhìn seulgi, hắn đang cảm thấy thương hại cho cô. có thể lát nữa hắn sẽ thấy được biểu tình tuyệt vọng lẫn sụp đổ của cô gái này sau khi biết được sự thật, cũng giống như tiểu bạch thỏ ngày ấy phát hiện ra mình đã bị chính người quan trọng nhất lừa dối, đó quả thật là một đả kích lớn vô cùng.

"ha, quả là sự thật thường bị người ta chối bỏ một cách tàn nhẫn. sao cô không thử tìm gặp cô ta nói chuyện một cách rõ ràng ấy, biết đâu cô sẽ sáng mắt ra."

"đâu còn cách nào khi anh đang cố ép buộc tôi tin vào một câu chuyện phi lí chứ? không có bất kì một đứa bạn thân hay em gái nào lại nỡ đẩy người quan trọng vào chỗ chết chỉ vì sự trả thù ngu xuẩn đâu!"

"có đấy!! cô ta chính là một ví dụ và ngay cả jimin! hắn đã từng là bạn thân của jungkook, nhưng ai mà biết được lúc này chính kẻ được xem là bạn thân đó lại đang cố giết chết cậu ấy chứ! jungkook quả thật quá ngu muội, và cả cô cũng thế, quá tin tưởng vào một điều gì đó không thật để rồi phải sụp đổ vì đức tín của bản thân."

hắn đang nói cái quái gì vậy, jimin đang cố giết jungkook sao? sao lại có thể?!

seulgi điếng người ngây ngốc một chỗ. cô không muốn tin, sooyoung sẽ không làm điều đó, vì đó là seungwan, vì đó là người chị ruột mà nó yêu thương nhất, nhất định sẽ không bỏ rơi cậu ấy đâu. thế nhưng... tại sao cô không thể ngăn nổi dòng suy nghĩ bị lụy này chứ? hết người này rồi lại tới người kia, xen lẫn nhau rồi lại nối tiếp tạo ra một vòng tròn thương tổn. sao lại cứ phải như vậy? đều là con người hết mà, sao cứ phải đối xử tàn nhẫn với nhau như thế?!

namjoon nói một tràng rồi thở gấp gáp, hắn thật sự là tức giận đến nỗi không thể kiểm soát nổi bản thân. nhắm chặt đôi mắt, hắn cố gắng trấn định tâm tình nhẹ bước vào gian trong. sau một hồi tranh cãi to tiếng như vậy sợ sẽ làm tiểu bạch thỏ thức giấc.

từ xa, nhìn đến chaeyoung đang cuộn mình ngủ ngon lành, lúc này hắn mới thở nhẹ một hơi, xoay người trở lại nằm xuống sofa. có lẽ là do quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể là không nhìn thật kĩ, hắn lại chẳng hề nhận ra sâu trong khóe mắt nhắm nghiền của cô ấy, cái thứ chất lỏng trong suốt đang ồ ạt chảy ra.

khẽ động đậy mình, sau khi namjoon quay đi, cô tưởng chừng đang ngủ lại mở he hé đôi mắt ướt nhoèn. thật ra chaeyoung đã thức dậy từ rất lâu, lại không ngờ trùng hợp mà nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. chua xót từ tận sâu trong vết thương đang lên da non bất ngờ nhói lên đầy đau đớn. cô khóc không phải vì sooyoung thay đổi, chỉ là do trái tim đau quá thôi, đau quá thôi mà.

"soo... sooyoung..."

tại sao cậu lại trở nên như vậy, sao lại đối xử với tớ như thế?

...

"không, tôi không phải, tôi không phải..."

"TÔI KHÔNG PHẢI NHƯ VẬYYYYYYYY!!!"

sooyoung khổ sở dằn vặt tự nói với chính mình. nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng tái nhợt trong gương, cô tự nhủ rằng bản thân không nên dao động, thế nhưng từng câu từng chữ vừa nãy của namjoon lại càng ngày càng ăn mòn sự mạnh mẽ của cô.

chống hai tay lên bệ rửa mặt, cô cúi đầu vô lực ngồi trượt xuống. cô rất muốn khóc, rất muốn hét lên thật to, thế nhưng lại không thể làm nổi. khóc không được, hét cũng chẳng xong, cảm xúc muốn giải tỏa lại bị thứ gì đó bức bách ngăn chặn.

chị ơi, em đang làm đúng hay làm sai? em không thể nắm bắt được mục đích của mình, em thực sự rất muốn trả thù seokjin louis, nhưng tại sao khi trông thấy sự khinh ghét hiện lên dưới đáy mắt hắn thì tim em lại đau đớn như vậy?! hắn đùa giỡn em như thế, em muốn hủy diệt hắn thì có gì sai, thế nhưng vì cái gì mà ngay cả chaeyoung cũng quay lưng lại với em như thế?... em không muốn, trả thù vì cái gì cơ chứ? trả thù xong rồi thì thứ em nhận lại rốt cuộc là cái gì?!!

"AAAAAA SEOKJIN SEOKJIN SEOKJINNNNN!!!..."

cô ghét hắn, cô căm hận hắn, chính hắn đã biến cô trở nên như vậy, cô nguyền rủa hắn!!... không, sooyoung không muốn, tại sao hắn lại có thể nhìn cô như vậy, như thể rằng cô là loại đàn bà dơ dáy mà bất cứ một thằng đàn ông nào cũng có thể dễ dàng chơi đùa.

và còn cả hoseok, hắn cũng dùng loại hành động đó trêu ngươi bọn họ, cũng chẳng quản cô đang nghĩ cái gì mà không kiêng kị động tay động chân.

bật dậy lao thẳng ra ngoài, sooyoung nhắm mắt nhắm mũi chạy ra ngoài cửa chính của khách sạn hoàng gia. một luồng không khí lạnh lẽo bất ngờ xộc thẳng vào người, cô rúm ró tự ôm lấy hai vai của mình, quay đầu hướng về nơi nào đó mà vụt đi.

phản chiếu dưới ánh nắng ban mai của bầu trời xương gió, bóng dáng của sooyoung cứ vậy mà tan biến vào đám đông xô bồ.

một mình, cô độc, lẻ loi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro