¤ 86 | buông xuôi cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"này, các người là ai vậy?!"

yerim vừa đi vệ sinh về thì bất ngờ va phải hai kẻ lạ mặt mặc đồ đen ướt nhẹp từ trên xuống dưới ở hành lang, còn không quan tâm bọn họ đang ở đâu mà dương chân đá bay từng cửa phòng.

"mẹ kiếp!!"

người pháp?

gots từ tầng một điên cuồng chạy lên tầng hai tầng ba, yerim cũng quyết không để yên mà một mực đuổi theo. bọn chúng muốn tìm ai, sẽ không phải là tìm cô công nương người anh kia đấy chứ? nhưng taehyung thiếu gia sớm đã mang người rời khỏi rồi, ở chỗ này đâu còn nhân vật quan trọng nào nữa đâu?

"các anh đang muốn tìm ai vậy, tôi có thể giúp các anh tìm?!"

gots dùng sức đạp bay cánh cửa cuối cùng ở tầng ba, không có một ai, hắn nhăn mày tức tốc chạy lên tầng bốn, theo sau là yerim bám mãi không ngừng. gots biết cô gái này là ai, cô ta là người của ai cũng như dưới trướng của vị thiếu gia nào, hắn biết rất rõ. nên nếu như bây giờ hắn nói ra mục đích hắn tới đây để làm gì thì chắc chắn sớm muộn gì các vị thiếu gia kia cũng biết, mà đặc biệt là đại thiếu gia.

cậu ta hẳn nhiên sẽ không để yên cho lão gia đâu.

tầng một không có, tầng hai cũng không có, tầng ba cũng vậy, thế thì phải lên tiếp tầng trên kia. mà khoan đã...

"SAMM!!"

gots hét lên, sam đang tính leo đến tầng ba cũng chẳng hề giật mình mà quay lại.

"chạy xuống đại sảnh đi, phòng trường hợp bất đắc dĩ cô ta sẽ nhảy xuống!"

có thể sao? nhảy từ tầng bốn xuống chắc chắn sẽ chết.

...

"NHẢY ĐI!!"

gum khó khăn gầm lên mà nhìn sooyoung đang từng chút một trượt xuống, mỗi tấc da thịt trên cơ thể không có chỗ nào là không ướt, thấm chặt vào từng thớ thịt trên người lạnh lẽo đến tê dại. vốn dĩ cô nghĩ rằng chỉ cần trượt hết đoạn dây này rồi sau đó sẽ nhảy xuống nhưng tại sao, tại sao cô lại có cảm giác bản thân...

đang được kéo ngược lên?

"SOOYOUNGG!!"

gum hung hãn gằn lên ngay khi trông thấy tên áo đen nào đó bất ngờ lao ra ban công, dùng chính đôi tay của hắn ta mà kéo mạnh sợi dây ngược trở về. chết tiệt, tên áo đen đó là ai chứ?!

yerim đứng ở đằng sau cửa phòng ngàn vạn lần đều không ngờ tới được người mà bọn này muốn bắt lại chính là sooyoung, cô gái mà seokjin thiếu gia đã cất công mang về.

mà ở bên dưới, sam cũng đã gần chạy xuống đến nơi.

gum sốt sắng chỉ còn cách hét lên: "NHẢY XUỐNG, NHẢY XUỐNG NHANH LÊN!!"

sooyoung thật sự không biết phải làm gì, thế nhưng ánh mắt đáng sợ của tên áo đen tự động mách bảo cô rằng hắn chắc chắn sẽ giết cô.

"NẾU KHÔNG NHANH THÌ CÔ CHẮC CHẮN SẼ CHẾT ĐẤYY!!"

hả, hắn là ai mà lại muốn giết cô chứ? cắn môi nhắm chặt đôi mắt mình, sooyoung cho dù thế nào thì cô vẫn chỉ tin tưởng vào trực giác của bản thân. gum nói hắn sẽ bắt được cô thì chắc chắn sẽ bắt được, chẳng có lí do gì cô lại bị tên áo đen kia tóm lấy rồi giết chết cả.

thế cho nên, cô quyết định rơi.

từ tầng ba rơi xuống thì có sao không, có ảnh hưởng tới vết thương chưa kịp lành nơi bụng hay không? câu trả lời chắc hẳn là...

BỊCH!!

cho dù bản thân có được tên nào đó ôm chặt lấy ngã lăn quay vài vòng, thế nhưng đau đớn mạnh bạo nơi bụng đột ngột khiến cho sooyoung mặt mũi tái mét đến ghê rợn.

"cô đúng là đồ ngốc chết tiệt!!" gum nghiến răng trợn mắt kiếm chế lại cơn đau do va chạm nơi lưng mình, gắng gượng ngồi dậy còn không quên vác cô gái đang cắn môi nhắm tịt mắt vì vết thương kia. cả hai gấp gáp nhảy qua rào chắn đang tính lao vào ô tô thì từ phía xa, một phát súng rung trời cũng nhất thời nổ lên.

máu tươi tóe ra bắn thẳng vào mặt khiến cho sooyoung không khỏi rùng mình mở mắt: "gum?... gum, anh chảy máu rồi!!"

"không sao, sượt qua cổ thôi." đáp nhẹ trấn an rồi vội vã mở cửa xe đỡ cô vào trong, gum chẳng buồn quan tâm cơn đau nơi cổ mình, cứ thế mà phóng xe chạy khỏi khách sạn.

sam thế mà lại bắn trật. gots tức giận ở trên tầng bốn quay lại chạy xuống, dùng moto phân phối lớn mà đuổi theo gum, hắn thề hắn nhất định sẽ phanh thây cả hai.

---------------------♤♤♤----------------

tiếng ma sát của kim loại với mặt đường ướt mưa, cách khách sạn hoàng gia một đoạn khá xa cũng đang diễn ra một trận đánh sống còn giữa hai tên sát thủ dưới trướng nhà louis cùng con trai nuôi của hắc bang lão đại, đồng thời cũng là cháu trai của thủ tướng pháp.

ringe một thân thương tích thở gấp, liếc mắt nhìn qua thi thể của ron và dan đang sõng soài bên dưới chân kẻ thù trước mặt. dan ấy thế mà bị tên này giết chết, không hề do dự, hắn ta đã sẵn sàng bẻ gãy cổ kẻ nào dám đe dọa mạng sống của hắn.

thế nhưng đối với hoseok lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào, một mình đấu với ba tên sát thủ quả nhiên chẳng hề dễ dàng. bàn tay tê dại dường như chẳng còn chút cảm giác, phía sau lưng bị một vết cắt do chiếc roi mảnh của ringe tạo ra, chưa kể đến vết bắn đau đớn nơi bả vai. hắn không chắc rằng bản thân còn có thể kết liễu gã sát thủ cuối cùng được không nữa.

"có lẽ người ta nói đúng, hầu cận thì sẽ chẳng bao giờ có thể hạ gục được boss..." bật cười đầy mỉa mai, ringe siết chặt chiếc roi sắt trong tay, ánh mắt đã bắt đầu trở nên ảm đạm hơn rất nhiều: "...thế nhưng, tao đây vẫn muốn thử."

bất ngờ một tiếng vung vút lên đầy hung hãn, hoseok nhanh chóng nghiêng người lách qua. lại một tiếng cười càn rỡ vang lên, chiếc roi như không theo một biên độ nào mà vung vẩy loạn xạ. cho tới khi nó thành công chạm trúng cổ chân của hắn, thành công hất ngã hắn thì ringe lúc này mới chớp lấy cơ hội một cước lao lên, dùng xích sắt quấn ngang cổ.

siết thật chặt.

"mày vì đứa con gái đó mà sẵn sàng hy sinh, quả thật quá ngu dốt."

ringe vừa nói vừa dùng sức mà sít, hoseok trương mắt nghiến răng cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa sợi dây với cổ mình. cánh tay vốn dĩ bị thương nay hắn lại chấp nhận có thể sẽ bị tàn phế mà vung lên thụi một cú ra phía sau ngực ringe, thành công thoát khỏi hành động siết cổ đáng sợ. ho sặc sụa thở mạnh quay lại đá một cước vào má phải ringe mà chẳng cho hắn bất kì một cơ hội phản kháng nào, hoseok cứ như vậy mà hạ từng cú đánh mạnh mẽ xuống. cho tới khi mặt ringe chỉ còn một màu đỏ bầy nhầy thì hắn mới thỏa mãn mà dừng lại.

thế nhưng hắn lại không lựa chọn đánh chết, hắn muốn ringe sống, hắn muốn gia tộc louis biết về việc này. cái việc mà hắc long bang như thế nào mà hạ gục bọn chúng, cũng muốn cho bọn chúng một lời cảnh cáo rằng:

"đừng bao giờ đụng vào cô ấy."

...

mưa rốt cuộc cũng đã nhỏ dần, con đường rốt cuộc cũng đã trở nên dễ đi hơn. gum bởi vì mất khá nhiều máu trên cổ mà có chút choáng váng, liếc mắt nhìn bóng xe moto theo sát nút phía sau bọn họ thông qua gương chiếu hậu, miễn cưỡng mà mỉm cười.

lần này chạy không nổi rồi.

"sao anh biết bọn chúng muốn giết tôi, và tại sao anh lại xuất hiện đúng lúc như thế?"

sooyoung không còn một chút sức lực mà tựa vai lên cửa sổ lơ đãng hỏi hắn, ánh mắt cô cũng tình cờ mà trông thấy được hai tên kia đang đuổi theo mình. thật sự là muốn giết chết cô đến như thế sao, nhưng cô đã làm cái gì cơ chứ?

quay qua nhìn cô, gum cười nhạt nhẽo. cô gái này đã từng rất xinh đẹp, hắn còn nhớ từng đường cong trên cơ thể cô ấy đã khiến cho gã phải điên cuồng đến mức nào. thế mà lúc này, hãy nhìn cô ấy xem, tàn tạ đến đáng thương, giống như bông hoa hồng đỏ tươi trơ trọi giữa hoang mạc cô quạnh. mà cái tên nào đó cũng thật là ngu ngốc đi, thiếu chủ của hắn đã độ lượng nhường cho tên đó một cơ hội, ấy thế mà lại không thể chu toàn mà bảo vệ cô ấy.

nỡ lòng nào lại để đóa hoa ấy chống chọi với bão tố do chính gia tộc hắn gây ra, thật không thể nào mà tha thứ.

"ai mà biết, tôi chỉ nhận lệnh từ thiếu chủ mà thôi."

sooyoung mở to mắt nhìn gum, như chẳng dám tin vào tai mình mà lẩm bẩm: "h... hoseok?"

gật gật đầu, gum nhe răng cười gượng gạo: "thiếu chủ, thật sự yêu cô đến mù quáng rồi. cô đã làm gì chúng tôi thế? tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ lo lắng cho cô đến mức này, thật hận vì ngay từ đầu đã không thể giam cô vào một nơi nào đó."

khuôn mặt sooyoung bỗng chốc điểm xuyết vài vệt đỏ ám muội, cô cúi gằm mặt xuống chẳng dám nhìn thẳng vào gum. gã ngược lại thì thấy phản ứng này thật đáng yêu, phải chăng lời thú nhận của gã rất đáng xấu hổ.

chẳng mấy chốc mà chiếc moto kia đã bất ngờ lao lên trước một đoạn chặn ngang đầu xe của gum, hắn thở dài cũng ngay lập tức dừng lại.

"thiếu chủ so với tên thiếu gia nào đó còn yêu thương cô hơn gấp cả trăm vạn lần, tôi hiện tại không biết cậu ấy đang chống chọi với những ai để bảo vệ mạng sống cho cô, nên bây giờ dù cho có chết tôi cũng sẽ nhất định phải bảo vệ cô, còn cô..." tháo dây an toàn, đẩy mở cửa xe, gum nhìn sooyoung mà cười nhẹ một cái:

"...nhất định phải yêu thương cậu ấy."

có những con người chứa đựng tâm hồn tựa như ngôi nhà mất đi cánh cửa, để mặc gió lùa qua.

gum dùng clavat quấn quanh cổ mình, mong rằng nó sẽ làm cho máu hắn chảy ít lại. hắn là người pháp thế nhưng lại rất bự con, bộ dạng lại hung tợn đáng sợ, nhìn vào kiểu gì thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ sam và gots phía trước không phải là đối thủ của hắn. thế nhưng nếu đúng là như vậy thì người ta đã không có câu nói "đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài".

gots nheo mắt ác độc nhìn gum, không hề nói nhiều ngay tức khắc lao đến mà hạ thủ tới tấp. hắn cũng dùng hai tay vươn lên chống đỡ, thế nhưng những cú đánh như hàng ngàn tảng đá nặng thụi vào dạ giày đã khiến hắn mất hết sức lực.

"sam, qua xử lí cô ta đi!"

cái con ngốc kia sao còn chưa chạy đi?! gum nghiến răng nghiến lợi.

sooyoung từ tốn mở cửa xuống xe, căm phẫn mắt đối mắt với sam đang chậm rãi tiến lại: "khoan đã, nếu như anh cho tôi biết lí do vì sao tôi phải chết thì tôi sẽ không chống trả."

cười xùy một tiếng, sam trợn trừng mắt: "cô chống nổi sao?"

siết chặt lấy hai nắm tay, sooyoung cười nhạt, cô nhớ rất rõ từng ngón nghề mà hoseok đã dạy cô, cho dù cô bây giờ có đang bị thương thì chắc chắn cũng sẽ cầm cự được một chút: "biết đâu lại được!"

dứt lời, ngay lập tức xoay người vung chân tính đá vào ngực hắn thì ngược lại sam bất ngờ tóm được cổ chân cô. nhưng không bởi vì thế mà hoang mang, sooyoung lợi dụng sức nặng của sam mà vung người lên dùng chân còn lại quắp ngang cổ hắn khiến cho cả hai ngã nhào xuống đất. nhưng cô dùng chút sức lực còn lại muốn siết thật mạnh thì cơn nhói tê dại nơi bụng không những không thuyên giảm mà có dấu hiệu muốn nứt toác ra, cô lạnh gáy cảm giác được máu đang trào ra từ những lỗ đạn chưa kịp liền da đó.

nhận thấy có chút gì đó không đúng, sam chẳng cần dùng sức cũng có thể giãy ra khỏi vòng kìm kẹp của sooyoung mà động ngay một cú đánh, thành công khiến cho cô sống dở chết dở.

máu ở miệng trào ra, máu trên thân thể trào ra, cô đau đớn oằn mình thành một đoạn, chật vật đến đáng thương. thế nhưng điều đó không đời nào lại có thể làm cho một sát thủ như sam cảm thấy thương cảm, hắn biết sooyoung bị thương ở chỗ nào. tiến lại túm lấy tóc cô, hắn liền liên tiếp hạ từng cú đánh vào bụng khiến cho cô muốn hét cũng không thể hét nổi nữa.

"khốn kiếp!!" gum gầm lên, điên cuồng bắt lấy tay gots đương trường bẻ gãy. trong đêm tối ngập ngụa mưa gió, tiếng la thê thảm khi một trong các bộ phận trên cơ thể bị đứt lìa như chẳng rõ vì sao lại gai người đến như vậy.

gum giận đến run người, mặc dù chiếc áo đã bị máu nơi cổ thấm cho đỏ tươi, chiếc clavat ướt nhẹ trượt xuống để lộ ra vết thương ghê tởm nhưng hắn vẫn bước qua tóm lấy sam đang hành hạ sooyoung mà đánh xuống. đối với sam không hề bị thương một chút nào thì đây hẳn là chuyện nhỏ, thật đáng tiếc vì súng của hắn chẳng biết đã rơi đâu mất, nếu không thì tên trọc đầu này đã bị bắn cho nát óc rồi. gum kiên trì ôm chặt thắt lưng sam kéo hắn ra xa khỏi sooyoung, còn sam cứ như phát điên vì cái gọng kìm đáng ghét này, cho dù sam có hướng tới vết thương nơi cổ hắn mà đánh bao nhiêu thì hắn vẫn cứ như vậy mà ôm chặt.

cô chật vật quỳ rạp xuống ngước đầu nhìn về phía trước, tay chân vô lực chẳng biết phải làm như thế nào cho đúng, chỉ biết rằng cái hình ảnh trước mắt đang dần ăn mòn lí trí của cô. gum căn bản đâu thể đấu lại bọn chúng, dừng lại đi, đừng có vì cô mà hi sinh vô nghĩa, chẳng hề đáng chút nào cả.

cái tên đầu trọc đê tiện ngu ngốc kia, mau dừng lại!!

"mày dai thật đấy." sam tức giận dùng đầu gối thụi vào bụng gum từng cú từng cú một, cuối cùng cũng thành công mà hất ngã hắn. nhổ ngay một bãi nước bọt, sam chậm chạp bước về phía sooyoung dường như cũng đang hấp hối.

"haiz, kể ra thì cuộc đời của cô và chị gái cô cũng thật thê thảm. cô có biết ngay lúc này ở bến cảng sông thames cũng đang xảy ra một vụ tranh chấp giữa quý tộc nước anh cùng gia tộc của chúng tôi hay không?" sam khởi động khớp tay mình, từng bước một tiến lại gần sooyoung đang trừng mắt lắng nghe từng từ mà hắn nói:

"mà nghe đâu món hời để trao đổi hay đại loại như món tráng miệng cuối cùng... chính là chị gái của cô đấy."

"..."

cái... cái gì?!

"như này chẳng phải tốt hơn sao? gia tộc louis chúng tôi chỉ đang giúp chị em cô đoàn tụ thôi mà."

gia tộc... louis?

đó chính là lí do vì sao seokjin lại nhốt cô trong căn phòng đó. như vậy là sao, người đàn ông hôm đó đuổi giết hai chị em cô ở cung điện buckingham chẳng lẽ lại là...

"t... tại sao chứ?"

"BỞI VÌ SỰ TỒN TẠI CỦA GIA TỘC BARONNE LÀ MỘT SAI LẦM!!"

kí ức ngủ quên từ mười năm trước, vết thương lòng đau đớn như xé tâm của những tháng ngày trước mà sooyoung dường như đã quên. cái ngày mà lửa bùng lên dữ tợn, đốt cháy tất cả mọi người kể cả cha mẹ cô, tiếng cười nghê ngô của seungwan, tiếng than khóc nức nở của chị ấy.

cô lại có thể quên được.

"chị thà chết như một con chó cũng không bao giờ khuất phục chúng, cho dù đó có là em đi chăng nữa!!"

seungwan đã từng bảo như thế.

nắm đấm mang mười phần sức mạnh đang rất nhanh mà hướng đầu sooyoung lao đến, cô sẽ chết sao? nhưng cô còn chưa gặp được seungwan, cô còn chưa được trông thấy chị gái mình, cô còn chưa kịp xin lỗi vì đã quên mất cha mẹ.

"anh nhớ bản thân đâu có dạy em... buông xuôi trước cái chết?"

một cánh tay mạnh mẽ tràn ngập hơi ấm giữa cái thời tiết lạnh lẽo này từ phía sau mà bỗng nhiên vòng lấy cô, gắt gao ôm chặt. thoát khỏi khoảnh khắc giống như thần chết đã bất ngờ thăm hỏi lại đột ngột bị ai đó chắn ngang, tiếng súng nổ ồn ã khắp không gian.

sam trợn mắt mà ngã xuống, thời không lại một lần nữa trở về yên tĩnh như lúc ban đầu.

đã hai ngày trôi qua không liên lạc rồi, vậy mà cứ ngỡ rằng suốt cuộc đời này cũng sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.

thế nhưng những lúc ranh giới sống chết như muốn tiêu hủy cô, người ấy lại đến.

lúc nào cũng vậy.

quay lại mà tham lam chui rúc vào lồng ngực của người đó, sooyoung thẫn thờ vòng tay ra phía sau lưng hắn, lại không ngờ chạm phải cái chất dịch nhớp nháp quen thuộc. như có gì đó chát đắng trong lồng ngực, cô không kiềm chế được mà cất giọng run run:

"h... hoseok..."

"anh không sao."

là anh tự nguyện vì em mà sẵn sàng như vậy, anh ổn. anh biết em tổn thương như thế nào, anh cũng muốn cảm nhận được những gì mà em đã từng cảm nhận, đã từng trải qua. anh muốn em một lần nữa là của anh, là của riêng một mình anh.

sẽ không còn một chút nhượng bộ nào nữa.

"gum... chết rồi phải không?"

cười nhẹ, hoseok ôm chặt sooyoung trong lòng, nhìn đến cái tên đầu trọc nào đó đang gắng gượng đứng dậy mà lòng có chút nhẹ nhõm: "là ai đã nói điều đó thế?"

đột nhiên nghe được tiếng thở ra của cô gái trong lòng, hắn có chút xúc động không hề nhỏ, có lẽ cô ấy đã rất lo lắng.

"hoseok à, em có một thỉnh cầu."

"ừ."

"có thể đưa em đến bến cảng không?" 

_______________

đọc để cho các cậu biết là nên iu một chàng trai tên hoseok đến mức nào. trong trường hợp này thay vì hỏi "thỉnh cầu gì?" hoặc "sao?" thì anh ấy lại trả lời là "ừ", đúng là rung ring cmnr chứ còn gì nữa ạ=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro