¤ 9 | Hắc Long trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ĐÚNG LÀ MỘT LŨ VÔ DỤNG!!! Đến cả con chó còn không vô dụng bằng chúng mày, chỉ có hai con tiện nhân vớ vẩn mà bắt không nổi... Con mẹ nó, cút hết đi cho tao!"

Trong căn nhà u tối ẩm ướt, người đàn ông trung niên đang chễm chệ ngồi trên chiếc ghế da, mặt đầy giận dữ quát lớn. Ánh mắt lão trợn to nhìn trừng trừng vào bốn tên thuộc hạ đang quỳ gối phía dưới, hệt như một lũ súc sinh không hơn không kém.

Trong đó có một tên đầu trọc hiện đang run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả vầng trán. Chưa bao giờ hắn thấy lão đại phát hỏa đến như vậy: "L... lão đại, bọn em thật sự không nghĩ..."

"KHÔNG NGHĨ RẰNG CON Ả ĐÓ NÓNG BỎNG ĐẾN THẾ PHẢI KHÔNG?!!" Gầm như chưa bao giờ được gầm, người đàn ông được gọi là lão đại hừ lạnh: "Đúng là một lũ có đầu mà đéo có não, mau tống cổ chúng nó ra ngoài xử lí cho tao!"

"Lão đạiii!!..." Bốn tên đồng thanh hét như rách họng tới nơi khi trông thấy hai tên đại hán to lớn, đang hướng bọn chúng đi tới.

"Sao cha phải giận dữ như vậy chứ, giao vụ này ngay từ đầu cho con không phải tốt hơn sao?..." Bất chợt, một thanh âm mang đầy ong bướm trêu đùa từ ngoài cửa vang lên, ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng.

Bên ngoài, một người con trai có bộ dạng yêu mỹ đang tựa người vào cánh cửa mỉa mai, trong mắt toàn bộ đều là tiêu ý khó dò. Thật khó có thể tìm thấy được thời buổi này còn có người để kiểu tóc cổ điển như hắn, mái tóc dài tới tận thắt lưng, đen nhánh tựa như bầu trời đêm ngoài kia, thâm u mà phiêu lãng.

Độc nhất vô nhị - người này không phải là con trai cưng của lão đại bang Hắc Long thì còn có thể là ai nữa. Ngoại hình của hai cha con thật giống nhau, từ khí chất cho đến vẻ bề ngoài.

Ôi, thiếu chủ xuất hiện đúng lúc như vậy, thật sự cứu được tính mạng của bọn chúng rồi.

"Holand, chuyện cỏn con này đâu cần con phải nhúng tay." Người đàn ông khẽ khàng nhắm mắt, đau đầu xoa trán. Thằng con này, tác phong lười lười biếng biếng, khẩu xà tâm phật đột nhiên hứng thu ba cái vụ tép riu của ông, là đang muốn kiếm chuyện giải sầu sao?

Mỉm cười đầy thâm ý, Holand chậm rãi từng bước đi vào, dừng chân ngay bên cạnh bốn tên thuộc hạ đang run rẩy, chậm rãi liếc nhìn: "Nếu là cỏn con thì đã không làm cha tức giận đến vậy đâu cha ạ."

Nheo mắt thăm dò ý cười dưới đáy mắt đen tuyền kia, người đàn ông một tay gõ thành ghế bộp bộp, một tay chống trán: "Thường ngày cha bảo con xử lí những phi vụ làm ăn lớn hơn thì con chẳng thèm để mắt, bây giờ lại đang hứng thú cái gì đây hả?"

Dưới ánh trăng bàng bạc, mái tóc đen dài như màn đêm phất phơ trong gió. Nụ cười trên môi người con trai nọ ngày càng sâu, khóe mắt rũ xuống thành một cái bóng mờ nhạt, mê mê ảo ảo.

Mọi ánh mắt liền bị vẻ ưu nghiệt đó cuốn hút, chỉ thấy hắn nhẹ mấp máy: "Bởi vì cuộc đời quá nhàm chán, con chỉ là muốn tự tìm lấy thú vui cho mình thôi."

...

Song song lúc này, tại tòa dinh thự khổng lồ kia cũng có một tên con trai đang cất tiếng cười vang, trên gương mặt mị hoặc không giấu nổi sự thích thú.

Lý do chắc hẳn cũng giống với Holand.

"Haha, cảnh sát thực tập chưa được bao lâu đã dám cả gan lớn mật làm chuyện phạm pháp thế sao? Cô ta quả đúng là con sâu lẳng lơ nhất mà tôi từng thấy." James ngả đầu ra lan can mà phóng khoáng tầm nhìn, trên tay chính là hồ sơ lý lịch của cô gái nọ.

Joyann Baronne, mười chín tuổi, hiện đang là thực tập sinh sắp tốt nghiệp của trường đào tạo cảnh sát Chính phủ.

"Sở trường là ăn cắp, lửa đảo... Cô cảnh sát tương lai này nói quái dị cũng không phải ác nha. Al, tôi nói đúng chứ?"

Bên cạnh James chính là Al Mặt Than - thuộc hạ thân cận của hắn. Bảo tên này mặt than không phải ngoa gì, vì mặc cho câu chuyện bạn kể có bao nhiêu hài hước, mặt cậu ta trước sau cũng chỉ hiện hữu một biểu tình.

Nhẹ vâng một tiếng, Al thật không biết phải nói cái gì với cô gái kia. Chẳng lẽ ngôi trường cảnh sát kia bị cô ta mê hoặc điên hết rồi sao? Cũng có khả năng thôi, ngay cả thiếu gia nhà cậu còn đang hứng khởi ngập tràn kia mà.

"Còn cô chị cô ta sao không có ở đây? Hình như là cô gái mà thằng nhóc August gặng hỏi hôm trước..." James vuốt vuốt cằm, mị mắt cười âm hiểm:

"Này Al, điều tra cả cô gái đó, soạn thành đơn kiện gửi cho Auguste."

Al đối với những trò đùa chết người của thiếu gia cũng chỉ có thể cắn răng tuân lệnh, nhưng như sực nhớ ra cái gì, cậu lại cẩn trọng cất lời: "Thiếu gia, bên Hắc Long cũng đã cho người điều tra hai cô gái này, chắc hẳn đang muốn tìm người trả thù cho vụ cướp hàng suýt thành công."

Ồ lên một tiếng, đại thiếu gia xoay người nhìn ra ngoài lâu gia: "Thế thì..."

Cùng chơi đùa chút nhỉ?

Al cảm thấy gai ốc đang dựng đứng toàn thân khi trông đến cái nhếch mép tà ác phía trước, bỗng dưng hắn cảm thấy cô Joyann kia thật tội nghiệp. Ăn ở kiểu gì mà lại đụng trúng phải đại thiếu gia yêu tinh nhà hắn cơ chứ?

À phải rồi, ai bảo cô ta đã học cảnh sát lại còn thích giả mạo làm đạo tặc, quả là tận số đến nơi rồi mà.

----------♤♤♤---------

"ẮT XÌIIII!... Con mẹ nó, đây là lần thứ ba rồi nha!" Joyann nửa đêm ngồi bật dậy thét rống, cô mà biết tên khốn nào dám trù ẻo mình thì đảm bảo sẽ băm nó ra thành trăm mảnh thịt.

Aizz nhưng mà khổ nỗi, cô cũng chỉ là con người bình thường thôi nên chẳng thể biết được.

Day day cái mũi, liếc sang chiếc giường bên cạnh thì đã thấy Seline trở về từ lúc nào, lại còn trùm kín chăn nữa chớ. Joyann mơ màng nằm xuống, lại hắt xì thêm vài cái nữa, cô lồng lộn hỏi thăm một hơi mười tám đời tổ tông tên khốn nào đó mà mình không biết.

Mà bên cạnh cô, cũng có một cô gái nữa đang dùng sức lấy góc chăn chà mạnh môi, tức giận tới mức muốn giết người.

Con chim thối tha, lần đầu cắn, hai lần cũng cắn! Seline thề, nếu còn có lần sau cô nhất định sẽ phanh thây thằng khốn đó ra!

Nhưng hai người thiếu nữ đang ngủ trong chăn kia nào đâu biết rằng, ở đâu đó không xa trong thủ đô hoa lệ này, lại có hai 'tên khốn' đang ngủ cực kỳ ngon giấc.

...

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, đến sáng, Wendy và Roseanne phải giật thót mình khi trước bàn ăn là hai con gấu trúc to bự chảng.

Nhưng mà kì lạ, con gấu trúc Seline này có chút kì lạ cơ. Nhìn vòng quanh một hồi, cho đến khi Seline cảm giác mặt mình như sắp bị chọc thủng tận mấy cái lỗ, thì hai cái người cả đêm ngủ ngon kia mới đồng thanh:

"Môi cậu/ chị là nửa đêm nằm mớ lỡ cắn phải sao?"

Trên trán lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, cô hậm hực đứng bật dậy: "Đúng vậy, là mơ ngồi nướng chim!"

Sau đó trước đôi con mắt như muốn rớt khỏi tròng của họ, Seline xồng xộc mặc áo khoác, cũng xồng xộc mà đi mất luôn.

Roseanne ngây ngô nhìn người vừa đóng sập cửa, rồi lại nhìn xuống đĩa thức ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn: "Chị ấy thậm chí còn chưa đụng dĩa."

"Chắc đã ăn no thịt chim rồi." Wendy cười gượng một cái, lia mắt sang con gấu còn lại đang ngờ nghệch ngắm đĩa súp, cô thở dài: "Này, rốt cuộc đêm qua hai đứa đã xảy ra chuyện gì thế?"

"...Joyann?"

"Joyann à..."

"JOYANNN!!"

"Em tự biết cách phát âm tên mình mà." Nhẹ nâng đôi mắt thâm quầng lên nhìn cô chị đang cau có phía đối diện, Joyann hề hề không sợ hãi nhe răng cười.

Đối với con em táo bạo lì lợm này, Wendy muốn uy cũng không nổi. Gắng gượng nuốt cục tức vào bụng, cô lại bị cái nín cười của Roseanne bên cạnh mà phát thẹn:

"Cười cái gì? Ăn đi." Vừa rống vừa tống miếng Waffle ngập mứt vào mồm, cô thật sự có suy nghĩ muốn lật bàn ngay rồi đây.

Chị Wendy đáng yêu quá đi...

Đây chính là suy nghĩ chân thực nhất của Joyann khi cô trông thấy hành động trẻ con của chị mình.

Ai da, chỉ muốn tát vào cái mặt xinh đẹp đó cho thỏa lòng sung sướng^^!

Roseanne liếc nhìn cô bạn thân rồi lại liếc sang người ngồi cạnh, bâng quơ hỏi: "Bộ hôm nay mọi người rảnh lắm sao ạ?"

Một câu nói như làm sống lại toàn bộ dây thần kinh của ai đó, Roseanne giật mình vì bàn tự dưng bị đánh sầm một cái. Joyann miệng như cái loa phát thanh hét lên: "AAAAAAAA!!!..."

Wendy nhìn cái bộ dạng cắm đầu cắm cổ liều mạng chạy của cô mà ngao ngán lắc đầu, đang tính vùi đầu dùng bữa tiếp thì lại bị câu nói của Roseanne làm cho mắc nghẹn:

"Ngay cả cong mông chạy cũng khiến người ta phải phun máu mũi, em nói chuẩn không chị Wendy?"

Wendy không biết người khác sẽ thế nào nhưng cô hiện tại chỉ muốn phun bánh ra ngoài thôi, cô nhóc có khuôn mặt con nít này từ lúc ngồi ăn cho đến bây giờ chưa nói được câu nào ra hồn à.

Nhưng lời tuôn ra khỏi miệng thì lại rất khó đỡ.

-----------♤♤♤----------

Tức tốc chạy như điên, Joyann luống cuống một tay vừa mặc áo một tay vừa cầm túi, miệng thì đang gặm một miếng Pizza lót dạ.

Ôi trời ơi, mới đó đã hơn bảy giờ rồi! Quá giờ xe bus đến rồi còn đâu. Hic hic kiểu gì cũng bị con mụ tóc chỏm kia mắng cho té tát ạ. Hừ, cô đây còn lâu mới sợ giáo viên chủ nhiệm nhé.

Ngoài miệng đích xác là hét lên như vậy nhưng đôi chân của Joyann lại đứng ngồi không yên. Đúng là cô không có sợ giáo viên thật, nhưng mà tương lai của cô đều phụ thuộc vào mụ tóc chỏm kia đó huhu, không chạy thì không kịp mất.

Cắn răng, Joyann ước chừng từ đây đến trường chắc không xa cho lắm, vậy nên hôm nay cô đành phải hy sinh một chút sức lực rồi. Thật may là hôm nay đoạn đường này khá vắng, không phải tránh ai, cứ thế mà chạy thôi. Nhưng mà, không có ai cũng không hẳn là chuyện tốt. Xa xa, từ trong ngõ hẻm bước ra bốn tên côn đồ mặt mũi hung tợn, tên nào cũng cầm trên tay một thanh sắt thô to. Cô vẫn vô tư mà chạy, chắc không phải tìm mình đấy chứ?

Mặc dù trước đây Joyann đúng là có đi ăn trộm và lừa đảo nhiều ông trùm thật, nhưng nó thực sự đã là chuyện từ thời cổ lỗ sĩ nào đó rồi, còn gần đây cô rất ngoan mà. Vừa nghĩ vừa liếc liếc bốn tên đang dàn thành hàng, đứng chắn đường phía trước, chỉ cần chạy thêm mấy bước nữa thôi cô sẽ đụng mặt chúng.

Mà khoan, bước chân của Joyann bỗng chậm dần rồi đột ngột dừng lại, hiện tại cô chỉ cách bọn chúng tầm năm bước chân. Cô thở dồn dập, đầu mày tinh tế khẽ chau vì căng thẳng.

Vì cái tên đầu trọc đang đứng ở giữa kia, nhìn thế nào cũng có một chút quen mắt.

Đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Cô cứ nhìn tới nhìn lui, đến khi tên đầu trọc kia quay ra mới đột nhiên thấy cô, hắn tức giận gào lên: "Tiện nhân!"

Lúc này Joyann mới từ trong mớ bòng bong chui ra: "Ô ra là cưng à, trọc đầu?"

Tên đầu trọc bị câu nói này làm cho căm hận đến độ muốn giết người, hắn cảm giác nhát dao lần trước chính là cực nhẹ tay. Nếu lần này không cảnh giác, chẳng biết con nhỏ này sẽ lại giở ra mánh khóe gì nữa.

Siết chặt thanh sắt, hắn nghiến răng: "Tiện nhân, xem lần này mày bỏ chạy kiểu gì!"

"Này nha, mấy người không biết làm người khác trễ giờ có tội lắm sao? Chính phủ Pháp sẽ tống giam mấy người đó!" Khóe môi khẽ cong lên một cái, Joyann nháy nháy mắt.

Hôm nay cô không ăn mặc khêu gợi như lần trước, trên người cũng chỉ khoác một chiếc quần jeans bó sát, áo T-shirt cùng một chiếc áo len mỏng khoác ngoài. Nhưng dù có kín đáo tới mức nào khi thời tiết nổi gió bấc, một số đường cong ẩn ẩn hiện hiện trên người người con gái sắc nét này... cũng sẽ vô tình để lộ ra. Và nhất là đường cong ẩn hiện nơi cần cổ trắng nõn kia, từng sợi tóc mơn trớn một hồi theo gió mà đung đưa, vương vài sợi theo cổ áo trượt vào bên trong.

Người ngoài nhìn vào không chỉ nổi lên cơn thèm muốn dung tục, còn hận không thể một tay xé nát bộ đồ chướng mắt kia mà thưởng thức toàn bộ mỹ cảnh bên trong.

Bị suy nghĩ hèn hạ của bản thân làm cho hổ thẹn, tên trọc lắc mạnh đầu. Đừng hòng, lần này hắn tuyệt đối phải giết chết ả yêu nghiệt trước mắt: "Câm miệng! Chết đến nơi rồi còn nói lời vô nghĩa."

Dứt lời, bốn tên một thoắt lao như điên tới chỗ cô, Joyann không phản ứng kịp nên bị một thanh sắt sắp vung tới làm cho hoảng hồn: "Các anh dám đánh phụ nữ hả?!"

Hừ lạnh, tên trọc liền tung một cước vào bụng cô: "Gái đẹp hơn mày tao đã từng đánh qua. Tiện nhân, một dao lần trước tao sẽ trả hết cho mày!"

Quặn đau một tiếng, cô ôm bụng thầm nghĩ không ổn, hiện tại cô không có vũ khí lại một thân một mình chọi với bốn tên, tuyệt đối không có khả năng thắng. Quay đầu nhìn thấy bản thân đã bị bọn chúng vây vào giữa, Joyann vươn tay thủ thế.

Thật sự không còn đường lui nữa, biết là không thể nhưng vẫn phải liều thôi.

_____________

Holand Helsing -
Prince of Darkness










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro