¤ 90 | trở về quê nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"đã có chuyện gì vậy yerim?!"

cắn răng siết chặt nắm tay, yerim nhớ lại một màn giết chóc ban nãy mà không khỏi rùng mình: "là lão gia đã sai người đến giết cô gái mà đại thiếu gia mang về, chưa kể bọn chúng còn bị hoseok helsing thủ tiêu toàn bộ."

cái gì chứ?!

"thế giờ cô gái đó đâu?"

"cũng không còn thấy nữa ạ."

cô gái mà seokjin mang về đó, rõ ràng taehyung còn nhớ lúc đó cô ta còn đi cùng joohyun. chuyện này...

"TẠI SAO?!!"

nhưng còn chưa kịp suy nghĩ logic được mọi thứ thì cậu đã bị giọng nói giận dữ của anh mình làm cho bừng tỉnh. quay đầu qua nhìn bàn tay đang ngày càng siết chặt lấy cổ cha mình ngày một chặt chẽ cuồng nộ, taehyung đang do dự không biết có nên ngăn cản hay không? cậu cũng muốn biết rốt cuộc cha mình làm vậy là có ý gì.

chỉ là một đứa con gái, cha có nhất thiết phải gọi người đến thủ tiêu? hơn nữa, cô ta rốt cuộc đã làm gì mà lại được cha chú ý đến vậy? cậu thật sự muốn biết.

"tại sao ông làm vậy?!"

đôi mắt màu ám kim của seokjin lúc này đây ngoài sự hàn lãnh cùng ngoan độc đều chẳng còn lại chút cảm xúc nào nữa. nếu như là trước đây có lẽ ông đã không thể nào nhận ra được biểu tình này sâu tận dưới đáy mắt của hắn, vậy mà lúc này lại được thể hiện ra một cách rõ ràng như thế, quả là không ngờ mà.

ho nhẹ một tiếng, lần đầu tiên bá tước louis không vì sự hỗn xược của con trai mình mà tức giận, ngược lại ông còn có chút e dè: "diệt cỏ phải diệt tận gốc, con sẽ không bao giờ tường tận được mối nguy hại từ đám cỏ dại ấy đâu, con trai."

"..."

"cả dòng họ cô ta, cả gia đình cô ta, chừng đó là đủ rồi."

trừng mắt như không dám tin đây là toàn bộ từ ngữ được thốt ra từ miệng mình, bá tước louis có chút run rẩy. ông bỗng nhận ra rằng một con quỷ đời nào có cảm xúc, hơn nữa lại vì một cá thể không đáng liền bỏ đi lớp mặt nạ của bản thân, phẫn nộ bốc lên không hề đòi hỏi lí do. đây là cái gì? ông vẫn không thể chấp nhận được điều đó.

"con nghĩ rằng bennadic sẽ ngồi yên khi phát hiện ra điểm yếu của kẻ thù ư? mười năm trước chúng ta đã nếm đủ mùi rồi, không cần phải tái diễn lại cái thảm cảnh đó."

"tôi sẽ không bị chi phối bởi bất kì ai một lần nào nữa, thế cho nên..." nhưng seokjin chẳng buồn quan tâm đến tia quẫn bách từ cha mình, ngắt quãng gằn nói:

"...ĐỂ CÔ ẤY YÊNN!!"

không rõ bản thân có nhìn nhận đúng hay không mà yerim vào cái khoảnh khắc hắn buông cha mình ra, dường như có cái gì đó, chỉ trong một cái chớp mắt thôi, cô mơ màng trông thấy được một dòng chảy nhạt nhòa trượt ra từ trong hốc mắt đó. trơn trượt rất nhanh mà rơi xuống, sau đó lại bởi vì cái xoay người của cậu ấy mà tan biến.

"chẳng phải con đã ra tay với chị gái của cô ta sao? con rõ ràng cũng cùng suy nghĩ giống như cha, vậy tại sao vẫn còn phủ nhận, chúng ta rõ ràng là vì những thứ mà bản thân trân trọng thôi!"

bá tước louis vẫn nói, thế nhưng đại thiếu gia lại chẳng hề quan tâm. lần đầu tiên yerim trông thấy một khuôn mặt khác của cậu ấy, không hề tươi cười, không hề che dấu phẫn nộ cùng sát ý. nụ cười thường thấy trên khóe môi ngả ngớn kia, cuối cùng... cho đến giây phút này dường như là đã bị người ta đánh cắp, cô lại có chút đau buồn thay.

đại thiếu gia à, chẳng ai có thể hiểu nổi những gì mà cậu đã phải trải qua, những mất mát từ trước tới nay mà cậu luôn luôn giấu kín ẩn sau nụ cười giả tạo đó. tất thảy, đều đã bị thay thế rồi.

"SEOKJINN À!!"

ĐOÀNG!!

"..."

"nếu còn tiếp tục, lần sau tôi sẽ không bắn trật."

không chỉ riêng mình mỗi yerim hay taehyung, mà ngay cả bá tước louis cũng bởi vì phát đạn lạnh ngắt vừa sượt qua thái dương cắm thẳng vào trong bức tường phía sau lưng làm cho chết lặng. đó là seokjin sao, đó là con trai của ông sao? đứa con trai ông từng rất tin tưởng vào cái mặt tàn nhẫn trong nội tâm nó, thế nhưng đây là cái gì, quả báo à?

không đời nào, ông sẽ không để điều đó xảy ra, không bao giờ.

----------------------♤♤♤----------------

ngày hôm nay, có gì đó thật ảm đạm, thật tăm tối, thật u ám, mà cũng thật đau lòng.

mưa đã ngừng từ rất lâu trước đó, từng vũng nước ứ đọng đang dần thấm sâu vào lòng đất quay trở lại với thiên nhiên. con người lại bắt đầu hối hả với guồng quay của cuộc sống, cái gọi là mặc định hay quy luật lại một lần nữa bắt đầu. thế nhưng liệu họ có biết rằng đêm hôm qua, có một số người rốt cuộc đã biến mất mãi mãi khỏi thế gian này, một số người thay đổi, và cũng có một số người buông xuôi?

mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, cảm xúc của chúng ta đều chẳng hề giống nhau.

trong khoang máy bay hạng nhất chỉ dành riêng cho quý tộc, bốn con người bốn tâm trạng, tất thảy đều im lặng cho đến khi máy bay được cất cánh. có lẽ yerim sẽ chẳng bao giờ quên được cái khung cảnh này, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được loại áp lực nặng nề đến thế. khó chịu như vậy, nhưng bàn tay đang run rẩy của cô lại bất ngờ được bao bọc lại bởi một bàn tay nào đó.

ngước mắt nhìn về phía jungkook đang cười nhạt trấn an mình, cô nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn. dù sao thì... chuyến đi này vẫn mất nhiều hơn là còn.

nhưng có một chuyện mà tất cả chắc chắn không thể chối bỏ được, rằng al đã chết, jimin trước giờ thì ra lại là người của bennadic, hóa ra mọi thứ đều là dối trá, hóa ra lòng tin của con người lại thô bỉ thối nát đến vậy.

rũ mắt liếc qua người con trai như băng trôi đơn độc ngồi phía cuối khoang, yerim không khỏi thương tiếc. tuy cô không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy yoongi thiếu gia bị thương đến độ vậy, vẫn là có chút kìm lòng không được. đêm qua y toàn thân ướt nhẹp thất tha thất thểu xuất hiện trước cửa khách sạn rõ ràng là đã dọa được không ít người, có điều nhị thiếu gia mà cô đã sát kề suốt bao nhiêu năm này hình như có chút gì đó lạnh lẽo hơn. từ hôm qua cho đến bây giờ y chưa hề hé môi nổi một lời, không nói, không cười, không chút cảm xúc. tấm lưng chi chít vết thương tuy đã được cô băng bó lại cho thế nhưng chỉ cần cử động nhiều liền nứt toạc ra, vậy mà thiếu gia lại giống như là chẳng thấy đau, mặc kệ hết tất thảy.

mà đôi con ngươi đen đặc như hố sâu ấy lại cứ mãi một mực nhìn chằm chằm đại thiếu gia, mà đại thiếu gia ngay cả một cái nhếch mép cũng lười, liếc mắt đáp trả lại đôi con ngươi đó, rốt cuộc cũng chẳng ai nói với ai câu nào.

chuyến bay ảm đạm cứ như vậy trở về nước pháp.

---------------------♤♤♤----------------

cùng lúc này, tại một nơi nào đó trong lòng london, chàng siêu mẫu nổi tiếng thế giới những tưởng đã mất tích từ lâu nay lại lù lù xuất hiện khiến cho alan không khỏi hoài nghi rằng, bản thân có lẽ là bị ảo giác.

mất tích ư, chẳng lẽ đây là loại scandal mới? còn cả bộ đồ rũ rượi ướt nhẹp kia nữa, còn cả cô gái bất tỉnh đêm hôm qua với sáu phát súng ghim thẳng vào bắp tay bắp chân ấy, chẳng lẽ cũng chỉ là trò đùa? không đâu, chính tay cậu là người đã gắp từng viên đạn đó ra ngoài, nào có trò đùa gì kinh dị như thế.

"cô ấy ổn chứ?!"

mà dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của cậu, nhiệm vụ của cậu đơn giản chỉ là cứu người thôi.

kéo ghế ngồi xuống đối diện jimin đang khẩn trương hỏi, alan gật đầu bâng quơ đáp: "không sao, tình hình đã ổn rồi, mặc dù bị trúng đạn khá nhiều nhưng hầu như đều không chạm phải xương, chỉ trúng phần thịt mềm. dường như kẻ bắn rất có tâm, không hề có ý định làm cho cô ấy tàn phế."

đăm chiêu nghe vào tai sự phân tích của vị bác sĩ trẻ, jimin dường như là đang trằn trọc suy nghĩ gì đó, sau khi cảm ơn cậu ta thì trầm ngâm ra ngoài phòng khách. đối với loại thái độ đột ngột thay đổi này, alan chỉ ngớ người một chút rồi sau đó liền chẳng buồn suy nghĩ, thế nhưng đối với việc cô gái đó bị thương như là diễn kịch ấy, cậu cũng có chút tò mò.

chẳng lẽ có kẻ giết người ngu ngốc như vậy sao? hay là bảo rằng hắn quá thông minh khi mà chỉ ngắm bắn vào những phần an toàn trên cơ thể?

...

sau khi ra ngoài phòng khách, jimin chậm rãi tiến về phòng bệnh của seulgi đang nằm, từ từ đi vào.

sau khi trông thấy cô đang an ổn mà thở đều đều phía trước, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm. đặt người ngồi xuống bên cạnh cô, vươn ngón tay lên phác họa từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp đó, jimin lần đầu tiên muốn quỳ xuống mà cảm ơn trời đất rằng đã mang người con gái này an toàn trả lại cho hắn.

"em nói xem, seokjin là thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc đây?"

hắn chỉ muốn cảnh cáo, hay là đang muốn thị uy? jimin vừa ngắm nhìn seulgi vừa tự hỏi, rồi bỗng nhiên phải cười nhạo một tiếng.

seokjin là ai chứ, chính là kẻ mà từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ có thể thấu được tâm tư. khuôn mặt ngả ngớn giả tạo đó, nụ cười càn rỡ đó, luôn luôn khiến cho kẻ đối diện phải hoang mang lo sợ. để xem thời gian tới, ga tộc louis kia sẽ thay đổi như thế nào, có lẽ sẽ trở nên vô cùng ác liệt rồi đây.

thế nhưng có một điều mà jimin cũng không thể nào nghĩ ra được, rằng seokjin cuối cùng cũng đã tháo xuống lớp mặt nạ... của chính bản thân.

-----------------------♤♤♤------------------

sau khi tiễn seokjin cùng mọi người ra sân bay, taehyung rất nhanh đã trở về cung điện buckingham. có lẽ bởi vì đang là mùa đông cho nên việc khoác thêm một chiếc áo măng tô dày cộm thì chẳng có gì đáng chú ý, thế nhưng mọi ánh mắt của những người qua đường kia đều đổ dồn về phía cậu.

thật hiếm khi trông thấy được chàng trai có khí chất tao nhã như vậy trên đất anh nha. bọn họ vẫn luôn thường rỉ tai nhau rằng đàn ông nước anh rất cuốn hút nhưng lại vô cùng kiêu kì, sẽ chẳng có một chàng trai nào nở nụ cười đẹp đẽ khi nhận thấy hàng ngàn ánh nhìn ngưỡng mộ từ các cô gái bình thường đâu.

thế nhưng mà cậu... đâu phải người anh.

chuyện gì vậy nhỉ, bọn họ giống như là đang muốn dùng ánh mắt ăn thịt cậu luôn vậy. taehyung cười cười đi vào cổng, tiếng bước chân từ tốn từng chút một bước về phía trước, một mùi hương quen thuộc cũng bỗng chốc quanh quẩn xung quanh khiến cho tâm hồn cậu thêm phần chộn rộn. một bước rồi lại hai bước, ngẩn ngơ ngước đầu nhìn lên, cậu giống như là bị ai đó điều khiển liền tức khắc dừng bước.

phía trước, joohyun với chiếc váy mỏng manh trắng ngần đang nhẹ nhàng lất phất trong gió, mái tóc màu vàng lộn xộn xõa tung một cách chẳng hề trật tự, tuy vậy nhưng lại chẳng thể nào che đi được dung nhan xinh đẹp mỹ miều của cô. cô yên lặng đứng đó, nghiền ngẫm mà nhìn vào taehyung. có lẽ cậu cũng không biết cô đã chờ cậu lâu lắm rồi, từ lúc cậu đi cho đến khi cậu đặt chân khỏi xe, nở nụ cười với những cô gái xa lạ khác.

"lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đang chờ anh, lần thứ hai gặp nhau, tôi cũng đang chờ anh, liệu anh có còn nhớ? nếu như lần đó không phải vì jackson cường ngạnh kéo tôi đi thì có lẽ tôi đã đần độn mà chờ anh trở về."

"..."

hai người rũ mắt nhìn nhau, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên hài hòa hơn bao giờ hết.

"trước kia cũng thế, bây giờ cũng vậy, tôi vẫn chờ anh. còn anh thì sao?"

còn cậu ư?

"tôi luôn kiếm tìm em."

nhẹ cong khóe miệng, taehyung vươn tay lên mà cười to một tiếng, đôi chân lại tiếp tục không ngừng đi về phía trước, cậu sớm đã thấy đôi mắt xinh đẹp kia đỏ au vì chuyện gì rồi. em đang sợ hãi sao, về điều gì? điều gì đã khiến cho em trở nên như vậy?

"công nương của tôi..." kéo mạnh lấy người kia vào lòng, taehyung cúi đầu hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc cô, vỗ về an ủi: "...tôi sẽ không để ai tổn thương em được nữa."

"anh không làm được điều đó đâu." joohyun cúi đầu rúc sâu vào lòng cậu, bàn tay vô thức vươn lên siết chặt lấy góc áo đang phất phơ kia, nhẹ giọng.

gắt gao ôm chặt lấy cô, taehyung nhắm chặt mắt: "tôi làm được."

"hoàng gia sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt anh."

"tôi không sợ."

"nhưng tôi sợ."

"em lo lắng cho tôi?"

"bất kể là ai, nếu vì tôi mà trở nên như thế tôi đều sẽ lo lắng."

cười thầm trong lòng, taehyung kéo cô ra, nghiêng đầu áp sát vào khuôn mặt cô, dịu dàng hỏi: "tại sao em không chịu thừa nhận rằng em đã yêu tôi?"

"tôi không có yêu anh."

nhướn nhướn mày, cậu lại tiếp tục càn rỡ: "thế em đang dần thích tôi à?"

có lẽ là vậy.

nhận thấy được biến hóa thay đổi trong đôi mắt đó, taehyung liền ngay tức thì hiểu ra, mỉm cười ma mãnh mà cúi đầu xuống hôn nhẹ joohyun một cái. cô giật mình theo quán tính đang muốn đẩy cái người lúc nào cũng tự tiện trước mắt ra, nhưng không những không được lại còn bị cậu chế ngự hôn sâu một cái nữa.

"này taehyung louis!..."

"tôi yêu em."

"..."

cái tên này.

"cho nên tôi sẽ bảo vệ em, thậm chí có phải đối đầu với hoàng gia đi chăng nữa."

quả thật ngu ngốc.

"chỉ mong rằng em đừng dấu tôi điều gì, cả về quá khứ trước đây của em."

quá khứ của cô sao? cái hồi ức mà cô muốn quên đi đó? joohyun yên lặng để taehyung ôm chặt mình, có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại. về chuyện kể cho người con trai này nghe về tất cả mọi chuyện, về mẹ cô, về bennadic, về hoàng gia đã từng tàn ác đến mức nào.

...

hai người cứ như vậy mà thân mật với nhau, thế nhưng lại chẳng ai để ý, chẳng ai nhận ra một bóng đen đang lấp ló theo dõi nhất cử nhất động của họ ở đằng sau, ma mị kéo cong khóe miệng như bất ngờ chộp lấy được hình ảnh gì đó rất đáng giá.

và ngay sau đó, bóng đen dần dần biến mất ngay khi ánh mắt taehyung vô tình lướt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro