¤ 89 | ngủ trong cũi vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một đêm nói dài cũng không dài mà ngắn cũng chẳng ngắn đã lặng lẽ trôi qua, chỉ trong vòng một đêm thôi mà chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

đứng trước cổng cung điện buckingham tráng lệ, cô công nương mang vẻ đẹp lạnh lùng kiêu ngạo siết chặt nắm tay như hận rằng chẳng thể một bước quay đầu. thời gian lúc này áng chừng đã gần năm giờ sáng, mưa lớn ồn ã một đêm rốt cuộc cũng đã ngớt, gió lạnh lại bắt đầu gào thét như sắp sửa trả lại những ngày tuyết vốn dĩ cho mùa đông.

từ lúc được seokjin giải cứu cho đến bây giờ, ngoại trừ vết thương trên bả vai được băng bó cẩn thận ra, joohyun vẫn chưa hề thay đi bộ váy dự tiệc ướt nhẹp cùng lấm bẩn xuề xòa kia, ngay cả đôi chân sưng tấy ửng đỏ cũng chẳng buồn đi vào đôi dép. nếu như không phải vì taehyung cứ khăng khăng ép buộc trở về thì cô cũng sẽ chẳng hề nghĩ rằng bản thân sẽ quay trở lại cái nơi tù tội này thêm một lần nào nữa.

cho dù, nó chính là nơi mà cô được sinh ra.

"đi thôi." một bàn tay ấm áp từ phía sau bất chợt nắm lấy tay joohyun, người nọ đang tính sải bước cùng cô tiến về phía trước nhưng lại vô tình liếc qua đôi mắt màu lam thủy có chút do dự, nhất thời dừng chân.

taehyung tưởng cô vẫn còn đang thất thần sau những chuyện đã xảy ra, nhẹ nhàng xoay hẳn người cô lại đối diện với mình, dịu giọng hỏi: "sao vậy?"

"sau tất cả mọi thứ, anh có biết rằng nếu như anh đưa tôi trở về... thì sẽ có những chuyện kinh khủng đến mức nào xảy ra hay không?"

mẹ sẽ không còn tôn trọng anh nữa.

dì vanes sẽ vì chuyện này mà nghiền nát anh thành trăm mảnh.

hội nghị viện cũng sẽ lăm le tìm cách hủy diệt anh.

"em lo lắng cho tôi sao?" mỉm cười nhàn nhạt, mái tóc xoăn nhẹ của taehyung dưới làn gió khẽ rung chuyển mà đậu lên tròng mắt bao la như đại dương. cậu vươn tay vòng ra phía sau lưng joohyun liền tức khắc kéo sát cô lại, đoạn cúi đầu xuống thì thầm bên vành tai nhỏ.

giật mình nghiêng đầu đi, cô rất tự nhiên mà dùng mái tóc của bản thân che đi tình tự khó hiểu trong tâm hồn màu chàm quá đỗi khác biệt. lần này không còn đẩy cậu ra rồi mắng vào mặt như những lần trước, joohyun chỉ đơn giản là mấp máy cánh môi có chút tái nhợt: "anh không cần phải vì tôi mà đi đến bước đường này."

tuy rằng taehyung đã thổ lộ hàng ngàn lần tấm chân tình của mình rồi, thế nhưng cô gái này ngay cả một chút xúc cảm cũng không có. cứ như thể rằng cô ấy nghĩ cậu sẽ không làm gì cô cả, cho nên cô cũng sẽ không còn phản kháng mỗi cái đụng chạm của cậu nữa.

haiz, đừng có ngây thơ như thế.

dù sao thì lần thay đổi này cũng có vẻ rất khả quan, taehyung sẽ từng chút từng chút một phá vỡ cái rào cản giữa hai người để trọn vẹn có được cô gái bướng bỉnh này sớm thôi.

"đừng bận tâm, tôi không dễ chết như vậy đâu."

sau đó chẳng nói thêm bất cứ điều gì nữa, cậu thẳng thừng kéo joohyun vào.

...

cả cung điện đã phải chịu tận hai đêm hỗn loạn liên tiếp bởi vụ ám sát thái tử david và quyết định quay trở lại hội nghị viện của bá tước louis, bởi vậy cũng khiến cho không gian to lớn này tưởng chừng bớt đi vài phần hòa nhã cùng trịnh trọng.

phía bên trong sảnh chính, nữ hoàng anne ngồi trên đài cao đang nghiêm nghị nhìn chằm chằm xuống cô con gái của mình. đây là ánh mắt của một đứa trẻ vốn được giáo dục nghiêm khắc có thể tặng cho mẹ mình hay sao? nó cứ trừng mắt lên nhìn bà như thể thách thức rằng "hãy trừng trị đi" vậy.

quả là vô cùng hỗn láo!

một tia phẫn nộ nhỏ nhoi bất chợt bắn thẳng sang chàng trai tự xưng là bộ trưởng bộ ngoại giao đang cười mỉm bên cạnh. chẳng rõ vì sao mà nữ hoàng bỗng nhiên lại có cảm giác bản thân chẳng là gì đối với đám trẻ ranh này.

mà hiện tại, jackson đang thẳng lưng đứng bên trái bà cũng khó chịu ra mặt. hắn không hiểu lý do tại sao joohyun lại bị xây xát đến độ ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi như thế, cái hình tượng lộng lẫy thường ngày bỗng chốc sụp đổ ngay trước mặt hắn bởi vì lúc này, cô ấy trông tàn tạ đến mức khó chấp nhận được.

thủ phạm rốt cuộc là ai?

"ÔI CHÁU TÔI!!"

giọng nói chua ngoa quen thuộc từ phía sau cửa hậu nhất thời vang lên có chút chói tai, người đàn bà thân phận cao quý nào đó đang làm một bộ đau khổ, chật vật nâng tà váy chạy đến ôm chặt lấy joohyun mà nức nở lên xuống.

"chúa ơi chuyện gì đã xảy ra với con vậy joohyun, tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ!!"

không chỉ có cô mà ngay cả nữ hoàng cũng phải bất ngờ với thái độ lạ thường của vanes. đứa em kế xảo quyệt này không phải từ trước tới giờ vẫn luôn một mực căm ghét con bà sao, lại muốn giở trò gì nữa?

joohyun chẳng thể tưởng tượng được bà ta ấy thế mà ôm lấy mình hỏi han liên hồi. nhưng còn chưa kịp nhận thức được điều gì thì cơn đau đớn trên bả vai đã bất ngờ dấy lên, cô không khỏi ớn lạnh mà quay sang đối mặt với sát khí tàn độc ẩn sâu trong con ngươi lạnh lẽo của người dì đang giả dối làm tịch kia. bàn tay bà ta thậm chí còn ngang nhiên bấu chặt lấy vết thương trên vai cô mà vặn xoắn, quả thật đáng sợ.

vanes mồm miệng thì vẫn luôn liên tục ô ô a a khóc nháo, ấy vậy mà bàn tay lại tàn nhẫn mà cào xé vết thương chưa kịp lành của joohyun, bà ta khẽ cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô một câu chỉ mình hai người nghe thấy:

"sớm muộn gì thì tao... cũng sẽ giết mày."

im lặng trợn trừng mắt nhìn thẳng về phía trước, cô cho dù có đau đớn cũng không hề hé môi lấy một câu, bởi lẽ cô đã rõ ràng được lũ cảnh sát đuổi giết cô đêm hôm kia chắc chắn là người của vanes. trả thù cho con trai sao, hay còn vì thứ gì khác? tại sao lại phải diễn trò như vậy?

khẽ ngước tròng mắt lên nhìn mẹ một cách đầy bất lực, joohyun dường như không dám tin. bà ấy không nhận ra sao, thật sự sao? cũng đúng thôi, người đàn bà vì mục đích chuộc lợi của bản thân mà sẵn sàng bán con mình thì đâu có được đôi mắt tinh tường đến thế.

đúng lúc này, một hơi thở ấm áp không nhanh không chậm bỗng hắt nhẹ vào tai cô. joohyun cảm nhận được bàn tay của người nọ đồng dạng đặt lên bàn tay của vanes, chẳng hề kiêng nể gì mà tận lực hất thẳng ra.

trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phải sững sờ.

"không nghĩ tình cảm của hoàng gia lại tốt đẹp đến vậy, thế thì có lẽ hôm kia tôi đã nhìn nhầm một toán cảnh sát chính phủ đuổi giết công nương nha."

"NGÀI NÓI CÁI GÌ?!!" âm thanh đập lên thành ghế một cách mạnh bạo, nữ hoàng nãy giờ một mực yên lặng liền đứng dậy hướng taehyung lớn giọng.

vanes không nghĩ rằng tên người pháp này lại to gan lớn mật tới thế, bàn tay bị cậu hất ra có chút đau, cho đến lúc này bà ta mới nhận ra vết thương trên vai của joohyun đã dần dần thấm máu. cười lạnh một tiếng, bà ta quay qua chĩa thẳng ngón tay về phía taehyung mà gằn rít: "ăn nói vớ vẩn! suốt hai ngày qua cậu rốt cuộc ở chỗ nào, chẳng lẽ cậu không biết rằng một điệp vụ người anh đã bị thiêu chết ở nước pháp sao, thân là bộ trưởng bộ ngoại giao chẳng lẽ cậu không có gì để nói hả?!"

bật cười ra tiếng, cậu không buồn quan tâm tới ai kia liền hai bước tiến lên phía trước đối diện nữ hoàng, bình thản mà giãi bày: "chân thành xin lỗi vì tôi đây chẳng hề biết gì về gã điệp vụ bạc mệnh nào cả, bởi vì đêm kia nếu như không có tôi thì công nương có lẽ đã chết trong tay đám chó săn của chính phủ rồi."

chết tiệt.

vanes một mực trừng nộ taehyung, đôi tay nắm chặt tới nỗi gằn lên từng mảng gân xanh tím, rồi bà ta lại liếc qua joohyun đang ngẩn ngơ đứng một bên mà chửi thầm. chưa giải quyết xong con chuột nhắt thì nay lại tòi thêm một con chuột cống rác rưởi, cái mùi hôi thối đáng ghét đó thật sự làm ngứa gan ngứa mật của bà ta vô cùng.

dường như nhận ra được điều gì đó trong cặp mắt đáng sợ của vanes, nữ hoàng đã có chút dao động mà quay trở lại ghế của mình ngồi xuống, bà phất tay trầm giọng: "jackson."

"vâng."

"đưa công nương về phòng xử lí vết thương, phân phó người bài bố cho công nương nghỉ ngơi."

lạnh mắt liếc qua vanes, nữ hoàng cũng nhắm mắt khuất tay ý bảo bà ta trở về. cuối cùng, cả sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình taehyung thong dong điềm tĩnh. từ lâu bà đã nhìn ra được sự thông minh giảo hoạt trong đôi con ngươi kia, giống hệt như cha cậu ta, gia tộc louis quả thật không có bất cứ một kẻ nào tầm thường.

"ngài bộ trưởng, tôi đã từng nói với ngài rằng hãy tránh xa con gái của tôi ra, nhưng ngài dường như nghe không hiểu nhỉ?"

cúi người tỏ vẻ như thành thật thứ lỗi, taehyung lắc đầu hướng nữ hoàng kéo ra một nụ cười châm biếm: "điều đó chẳng khác nào bảo tôi hít thở mà không cần không khí cả."

khẽ thở dài rồi nghiêng đầu chống một tay bên cạnh thái dương của mình, nữ hoàng híp mắt khinh khỉnh cất tiếng: "ngài hiểu nó được bao nhiêu?"

"tất cả, ngoại trừ quá khứ của cô ấy."

lông mi dài khẽ rung lên một cái, nữ hoàng lúc này đã bắt đầu vì cái thái độ cao ngạo của cậu mà không khỏi nhíu mày. một kẻ như cậu ta rất tự tin mà đối mặt với bà không hề có lấy một chút kiêng nể, điều này khiến cho bà sinh ra một loại cảm giác áp bách khó nói.

quá khứ của nó ư? đó chính là thứ mà nữ hoàng muốn quên nhất.

bà đã từng bán mạng con gái của mình cho kẻ đó. vào thời điểm mười năm trước, hoàng gia giữa anh và pháp quả nhiên chẳng có gì ngoài chết chóc cùng hận thù, nếu như bà không cẩn thận tính trước thì liệu có thể sống đến ngày hôm nay?

điều gì đã tạo nên một joohyun lạnh lùng vô cảm như bây giờ thì bà chính là người hiểu rõ nhất, giam cầm nó trong cái cung điện nguy nga này cũng chính là điều cuối cùng bà có thể làm cho nó. những tưởng cuộc sống cứ như vậy mà bình yên trôi qua, nào ngờ những ngọn sóng hận thù tưởng chừng ngập chìm từ lâu nay lại bùng lên giận dữ.

cho đến bây giờ, con gái cũng đã có chút thay đổi về mặt cảm xúc, liệu có phải người này chính là lý do duy nhất không? trầm mắt nhìn xuống taehyung, nữ hoàng đã chẳng còn gì để nói nữa, nhẹ xoay người bước ra khỏi sảnh chính.

"chỉ cần ngài làm nó hạnh phúc, muốn sao cũng được."

"..."

"nhưng con đường để tiến tới hạnh phúc này sẽ chẳng dễ dàng đâu."

lặng yên đứng nhìn bóng dáng đầy uy quyền ấy một mình biến mất ngay sau cánh cửa, taehyung rũ mắt có chút tiêu hóa không nổi lời nói của bà ta. cậu thật sự muốn biết trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người đàn bà này tuy lúc nào cũng tỏ vẻ hững hờ thế nhưng cậu lại có thể cảm nhận được đâu đó trong từng lời nói, bà ta luôn dành chút ít sự quan tâm tới con gái.

chà, thế giới của bọn họ quả nhiên chẳng hề giống nhau.

-----------------------♤♤♤------------------

rảo bước trên đoạn hành lang dài không một bóng người, taehyung không được tự nhiên mà quay đầu liếc mắt ra phía bên ngoài cửa kính. nhìn bầu trời đã bắt đầu chuyển sang sáng dần, cậu liền thở dài xoa xoa tóc, hôm qua quả nhiên là một ngày vô cùng hỗn loạn.

cậu thật sự không dám tin rằng al đã chết, thật sự không dám tin rằng kẻ gây ra chuyện này lại chính là jimin. cậu ta chẳng phải là bạn thân của jungkook ư, rốt cuộc là sao vậy? câu chuyện của mười năm trước, có lẽ cậu phải đi gặp người đó để tìm hiểu thôi.

vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới.

taehyung liền phải kinh ngạc ngay sau khi mở cửa phòng mình ra, đập vào mắt cậu chính là lão cha đầy vẻ lãnh đạm đang ngồi trên ghế sofa, dường như đã chờ từ sớm.

"cha?!... con có thể hỏi vì sao cha lại ở đây được chứ?"

trầm mặc nhìn thằng con giảo hoạt bộ dáng khó hiểu phía trước, bá tước louis không hề cấp bách mà khép hờ đôi mắt chăng đầy nếp nhăn, ngón tay ông mạnh mẽ gõ gõ từng nhịp lên bàn như muốn tạo áp lực: "à, cha ở đây là dể tìm ra kẻ giả mạo chức bộ trưởng bộ ngoại giao... thế còn con, có thể cho cha biết tại sao con trai của bá tước louis lại chễm chệ ở trong phòng dành cho thành viên của hội nghị viện này được không, hửm?"

bị phát hiện rồi.

ngán ngẩm xoay hẳn một vòng đóng cửa lại, taehyung liếm liếm khóe môi đi đến chiếc tủ lạnh bên cạnh tivi lôi ra một bình nước lọc, với tay lên giá cốc bên cạnh rót vào ngửa đầu uống một ngụm, rồi chốt cùng mới quay sang nhìn lão cha đang mất kiên nhẫn chằm chằm nhìn mình kia. thở ra một hơi, cậu thong dong ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, khom người chẳng hề do dự mà vào thẳng vấn đề chính:

"cha sẽ làm gì con?"

thằng con giảo hoạt này đúng là khác hẳn ba đứa còn lại, nếu như seokjin là một kẻ lấp liếm khó đoán thì taehyung lại là kẻ thẳng thắn đến nỗi khiến cho ông hoài nghi rằng nếu như mình không thể làm chủ cuộc nói chuyện này thì sẽ bị cuốn vào chính những cái bẫy mà nó giăng ra. rõ ràng là nó sai cơ mà, thế thì tại sao chỉ một câu nói kia thôi lại khiến cho ông có cảm giác mình mới là người sai?

lắc nhẹ đầu, bá tước louis ngẩng đầu từ trên nhìn xuống đứa con trai nho nhã nhưng khí thế lại bức người đến đáng gờm:

"vậy con nghĩ cha sẽ làm gì?"

một cái nhếch mép gian trá bất ngờ cong lên, taehyung đan hai bàn tay vào nhau chống lại dưới cằm, ánh mắt sắc lạnh xoáy thẳng vào cha mình mà nhẹ nhàng nói: "điểm mạnh của chúng ta không phải là biến những lời nói dối trở thành sự thật sao? cha sẽ giúp con đường đường chính chính trở thành ngài bộ trưởng ngoại giao hợp pháp, đúng chứ?"

ôi trời, oắt quỷ xảo trá.

bá tước louis chỉ cười nhạt: "vì sao con dám chắc rằng cha sẽ giúp con?"

"đơn giản bởi chúng ta là cha con."

"cha con cũng có thể giết lẫn nhau đấy, chẳng lẽ con không biết?"

"nhưng cha sẽ không làm điều đó."

"ồ, vậy sao?" bá tước louis cười ngày càng thâm trầm, ông nghiêng đầu kéo theo ánh nhìn của taehyung mà bất ngờ rút từ trong túi áo ra một khẩu súng dí thẳng vào trán cậu, khẽ nhếch khóe miệng: "con tự tin đến mức độ nào nhỉ, cho cha xem đi?"

một tia kinh hách bỗng chốc xẹt qua đáy mắt cậu nhưng đã rất nhanh biến mất, cha quả thật rất biết dọa người nha. chậm rãi đứng lên di chuyển nòng súng đến ngay giữa tim của mình mà cúi gập người xuống, taehyung nhìn thẳng vào ông với nụ cười tươi rói trên môi:

"cha à, cha nghĩ mình có thể dọa người với khẩu súng rỗng tuếch này hay sao?"

bá tước louis không mấy ngạc nhiên khi con trai biết trong súng của ông không hề có đạn, nó là đứa thông minh, chỉ cần suy xét theo hoàn cảnh liền biết bản thân có lợi hay không rồi haha. nở một nụ cười đậm vẻ thỏa mãn, ông hạ khẩu lục xuống bàn đang tính ngồi ngay ngắn trở lại.

thế nhưng ngay tại giây phút đó, tiếng cửa phòng bị đá bỗng vang lớn một cái rầm khiến cho cả hai cha con liền giật mình thảng thốt. ổ khóa cùng nắm cửa lập tức văng ra tứ tung mỗi thứ một nơi, cánh cửa làm từ gỗ lim thượng hạng dường như cũng chịu không nổi sức mạnh của kẻ nào đó mà đổ gập xuống.

"seokjin?"

mới đầu là ngạc nhiên, tiếp theo là ngộ ra và cuối cùng chính là có chút tức giận, taehyung không kìm nổi mà gào lên tên của cái kẻ ôn dịch phía trước: "ANH NGHĨ ĐÂY LÀ ĐÂU HẢ?!!"

đang tính quát tiếp thì ở phía sau anh trai cậu, yerim với khuôn mặt có chút xây xát không được tự nhiên đột ngột bước lên, có chuyện gì nữa vậy? mà hơn hết, lúc này cậu mới để ý quần áo seokjin lúc này lại dính dớp toàn máu tươi không thể phân biệt rõ được đâu là của hắn, đâu là của người khác. chẳng những thế, bộ đồ đó lại ướt sũng một cách kinh dị.

biểu tình của hắn lúc này lạnh lẽo tới nỗi taehyung hoài nghi rằng liệu đây có phải là anh trai mình hay không?

chỉ riêng bá tước louis sau khi nhìn thấy yerim đi theo sau thì liền rõ ràng tất cả, có lẽ chúng nó đã biết chuyện rồi, tình huống này đúng là không sớm thì muộn mà.

chẳng hề do dự, sau khi trừng đủ, seokjin hai bước thành một ngay tức thì tiến về phía cha mình, vươn tay siết chặt lấy cổ áo ông nâng lên.

"NÀY ANH SEOKJIN!!"

"ĐẠI THIẾU GIA!!"

cả taehyung lẫn yerim đều phải bất ngờ mà sợ hãi trước cái hành động lạ lùng này của hắn, cả hai không hẹn mà cùng nhau hét lên. có gì đó không ổn, nhưng là chuyện gì? chuyện gì đã khiến cho anh ấy phải dùng loại ánh mắt căm thù như vậy nhìn cha?

nghiến răng quay qua cô gái tóc nâu đằng xa, cậu thật sự không thể hiểu nổi cái gia đình này nữa:

"đã có chuyện gì vậy yerim?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro