56 - 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nhạc có vị trí nào ở đông khu.

Đông khu có ba lực lượng lớn mạnh nhất, thái tử Đường gia, thất gia của Thượng Quan và chủ tịch Tô Niệm của Quần Tinh, ba người này không có chỗ nào là chưa giẫm chân qua, ba nhân vật khiến cho đông khu phải run rẩy.

Ở bên cạnh họ, cho dù chỉ là một chút răc rối nho nhỏ cũng có vô số người chú ý. Thay đổi một bạn tình, sự việc này cũng không phải chuyện cơ mật gì, vì thế dễ dàng có thể điều tra được.

Chỉ qua một đêm, có thể làm tất cả mọi người đều biết tới chuyện này. Lại càng không cần nhắc tới Ám Huyết có liên hệ với IMAX, chỉ sợ hiện tại, tất cả mọi người ở IMAX đều biết Tô Trữ Xuyên đã không còn là người được Đường Nhạc che chở.

Tô Trữ Xuyên biết, mình chưa bao giờ là một ngôi sao nổi tiếng. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng chút quyền lực gì đó để nổi tiếng, hay lên mặt.

Trước khi quen biết Đường Nhạc đã không nghĩ tới chuyện đó , sau khi quen biết y lại càng không nghĩ tới.

Nhưng tới hiện tại, người khác chỉ nghĩ hắn chỉ muốn mượn quyền lực của Đường Nhạc để trở thành ngôi sao.

Vừa ra khỏi thang máy, Kim tiên sinh đã vội vàng đi về phía văn phòng của mình, Tô Trữ Xuyên mới vừa thở nhẹ một chút, ngay lập tức phía vai phải vang lên một giọng nói.

Vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt tươi cười sáng lạng của Ngôn Nhạc, thân thiết ôm lấy vai hắn, dùng sức kéo Tô Trữ Xuyên sang một bên: "U, Trữ Xuyên, cả tuần rồi ta không gặp ngươi! Đi, mau tới đây tâm sự với ta!"

Tô Trữ Xuyên chưa bao giờ gần gũi với Ngôn Nhạc, lúc này lại bị thân thiết quấn lấy vai mình như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Mà các nhân viên công tác và nghệ sĩ trong đại sảnh cũng đang dùng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình như đang chờ xem náo nhiệt. Trong lúc Tô Trữ Xuyên hoảng hốt, Ngôn Nhạc đã kéo hắn tới một gian trà nước nghĩ ngơi.

Vừa đến phòng, Ngôn Nhạc liền buông Tô Trữ Xuyên ra, xoay người châm một điếu thuốc ngồi gác chân trên sô pha, nheo mắt lại lơ đãng nhìn qua Tô Trữ Xuyên vẫn còn đang đứng gần cửa: "Sao vậy? Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt cho lắm? Chẳng lẽ bị thái tử đùa giỡn trên giường đến phát hư sao?"

Ngôn Nhạc tựa hồ cũng không tính toán chờ Tô Trữ Xuyên trả lời, thả ra một ngụm khói lại nói tiếp: "Kỳ thực ta thấy ngươi cũng không cần buồn bực. Nói thẳng ra, ngươi cũng không phải dạng người hợp ý thái tử. Chỉ có thể nói, vận khí ngươi tốt gặp trúng ngay lúc thái tử muốn thay đổi khẩu vị. Hai tháng cũng không ngắn, đùa giỡn cũng thỏa thích rồi liền đạp ngươi sang một bên, ngươi cần gì phải suy nghĩ lẩn quẩn? Còn chưa chịu quên đi?"

"Bất quá cũng chỉ có thể luyến tiếc thôi. Nhìn gương mặt ngươi nhỏ nhắn, non nớt như vậy, đại khái chắc được thái tử quan tâm? Vì thế sau khi ở bên cạnh thái tử xong sẽ không muốn rời khỏi đi?"

Ngôn Nhạc vừa nói vừa mỉm cười, nhìn thấy sắc mặt thiếu niên ngày càng tái nhợt, gã cảm thấy vô cùng thích thú.

Tới bây giờ, gã cảm thấy mình đối với Tô Trữ Xuyên cũng không thể nói hoàn toàn là ác ý.

Gã chỉ cảm thấy đùa giỡn hắn rất tốt, gặp một người khác với người bình thường như thế quả thực rất thú vị.

"Sao vậy....ta nói, ngươi không phải đã thích thái tử đi?" Ngôn Nhạc có chút ác ý buông điếu thuốc lá xuống, tiến về phía trước, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nhìn Tô Trữ Xuyên.

Trong nháy mắt, Tô Trữ Xuyên hệt như bị thứ gì đó đập trúng. Cơ thể gầy gò run rẩy, Tô Trữ Xuyên lập tức cắn môi không nói gì quay đầu rời khỏi.

Tấm lưng kia, dĩ nhiên đang ẩn giấu tâm trạng hắn đang vô cùng rối ren.

Ngôn Nhạc không muốn đuổi theo, tiếp tục ngồi trên sô pha hút thuốc, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt tinh tế.

....

Liệp Lộc 57

....

Đối với Tô Trữ Xuyên mà nói, thống khổ đến lúc này vẫn chưa chấm dứt.

Công ty đang sắp xếp lại lình trình cho nghệ sĩ.

Kim tiên sinh trong lúc mừng sinh nhật hắn đã từng nói qua dự định cho hắn làm vai chính trong một vở kịch, bây giờ lại tặng vai diễn đó cho một nghệ sĩ nam nỗi danh dưới tay Kim tiên sinh, vai còn lại giao cho Ngôn Nhạc.

Đến mức không cho Tô Trữ Xuyên xuất hiện trong vở kịch.

Không chỉ như vậy, hai ngày cuối tuần liên tiếp cũng không có thông báo tham gia chương trình nào. Quả thực giống như bị bỏ quên.

Đối với chuyện này, Kim tiên sinh chỉ thản nhiên nói một câu "Cứ kiểm điểm lại chính mình đi đã" làm lý do giải thích.

Kỳ thật phong cách của Kim tiên sinh trước nay vẫn rất khéo đưa đẩy, ông tuyệt đối sẽ không để lộ biểu tình cứng nhắc như vậy. Tuy ông luôn thích thực tế, nhưng thủ đoạn cũng rất cao, rất khó để người ta phát hiện.

Lần này ông lại nôn nóng như vậy, kỳ thật cũng chỉ vì trước đây đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên người Tô Trữ Xuyên.Gần đây, Kim tiên sinh đang phụ trách một dự án rất lớn của IMAX, có một chút thương mại dính líu đến Ám Huyến của Đường gia, nhưng dường như người phụ trách bên kia cũng không có chút hứng thú.

Tuy rằng đối với IMAX dự án lần này rất quan trọng, chính là bên Ám Huyết lại không cảm thấy chuyện này sẽ đem lại nhiều sinh ý. Vì thế chỉ cần thái tử tùy tiện nói một câu, thì có thể thay đổi thái độ của Ám Huyết đối với chuyện này ngay.

Kim tiên sinh là người thông minh, lúc trước mơ hồ cảm giác được vị thái tử Đường gia kia quả thực có hứng thú với Tô Trữ Xuyên. Vì sớm đã lặng lẽ an bày bên cạnh Tô Trữ Xuyên. Vấn đề là người tính không bằng trời tính, Kim tiên sinh luôn tự phụ chính mình khôn khéo đến hồi sau mới phát hiện tình hình đại biến, bàn tính trong lòng lẫn lộn hết cả, trong lòng đã sớm bị châm ngòi nổ.

Hơn nữa, sau chuyện đó, Tô Trữ Xuyên cứ trốn trong nhà, mà bên phía Đường Nhạc lại không hề có động tĩnh gì, mà hết thảy đều xuất phát sau khi Đường Nhạc mang Tô Trữ Xuyên ra ngoài mừng sinh nhật 18 tuổi. Kim tiên sinh thấy, Đường Nhạc quả thực rất nuông chiều Tô Trữ Xuyên, hai người lại đột ngột tách ra như vậy chắc chắn chỉ có một nguyên nhân là Tô Trữ Xuyên đã chọc giận y.

Hơn nữa Kim tiên sinh cũng không thích cá tính của Tô Trữ Xuyên, ông cảm thấy người muốn tồn tại trong giới này ít nhất phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng Tô Trữ Xuyên lại luôn mang tới cho ông cảm giác mềm mại nhưng đầu óc quá đơn giản rất khó làm người khác yêu thích.

Vốn đã có lối suy nghĩ như vậy trong lòng, bất luận thế nào, Kim tiên sinh âm thầm đen tất cả tội lỗi lần này đổ hết lên đầu Tô Trữ Xuyên. Hơn nữa vừa hi vọng đã lập tức thất vọng, ngọn lửa tức giận lần này cũng tát hết lên trên người hắn.

Này cũng vì Kim tiên sinh luôn tự phụ về phán đoán của mình, vì thế trong lòng nhận định một người như Tô Trữ Xuyên sẽ không....sẽ không có bất kỳ câu oán hận nào, thứ hai là ước chừng hắn cũng không vực dậy nỗi sau cú sốc này.

......

Liệp Lộc 58

......

Bất quá phán đoán của Kim tiên sinh quả thực rất chuẩn xác.

Bởi vì Tô Trữ Xuyên quả thực không hề nghĩ tới chuyện bất mãn hay muốn trả thù, nếu như ra lệnh cho hắn phải tự kiểm điểm, hắn cũng sẽ không nói thêm gì tiếp nhận an bài.

Kỳ thực này vừa mới bắt đầu truyền bá thể loại kịch truyền hình, vì thế cần phải làm tốt việc tuyên truyền quảng cáo, như vậy việc đạo tạo những nghệ sĩ trẻ tuổi cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chính là đối với Tô Trữ Xuyên, việc này cũng không hẳn là tốt lắm.

Vừa vặn 18 tuổi, chính là giai đoạn thiếu niên đang lột xác, thời điểm vẻ đẹp bộc lộ rõ rệt nhất. Nhưng Tô Trữ Xuyên lại vô cùng tiều tụy, yếu ớt.

Có đôi khi nghệ sĩ từ đẹp bỗng trở nên khó coi, sẽ bị người ta nói đang tàn đi.

Tô Trữ Xuyên không phải phai tàn, nhưng làm cho người ta vừa nhìn thấy lại cảm thấy có điểm khổ sở.

Gương mặt trắng nõn tuy rằng vẫn tuấn tú sạch sẽ như trước, nhưng rõ ràng có thể phát hiện ra dấu vết gầy yếu. Đôi mắt đen ôn hòa ấm áp trước kia giờ chỉ có thể nhìn ra ve thất thần trống rỗng.

Trong khoảng thời gian này Tô mẫu quả thực rất lo lắng cho đứa con của mình, nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Trung hợp ngay sau khi Kim tiên sinh yêu cầu Tô Trữ Xuyên tự kiểm điểm thì tim của Tô mẫu cũng bắt đầu chuyển biến xấu.

Tuy rằng không phải dấu hiệu phát bệnh, nhưng Tô Trữ xuyên cũng vô cùng lo lắng, mỗi lần đưa Tô mẫu đi viện kiểm tra, cũng mua không ít thuốc.

Bình thường ở nhà, hắn càng không dám để Tô mẫu làm lụng vất vả, cho dù chính mình có đau khổ đến mức nào cũng cố gắng không để Tô mẫu nhìn thấy.

Loại cảm giác u tối này tra tấn Tô Trữ Xuyên suốt một đoạn thời gian.

Có nhiều lúc, hắn tự an ủi bản thân mình cứ bận rộn suốt ngày sẽ không còn thời gian để nhớ tới Đường Nhạc, nói không chừng một thời gian có thể quên đi người kia.

Chính là trong những lúc vô tình lại chợt nhớ tới hình bóng của Đường Nhạc, lại giống như trước có cảm giác đau đớn còn hơn bị kim châm.

Cứ lặp đi lặp lại cảm giác bị tra tấn như vậy, thỉnh thoảng Tô Trữ Xuyên cũng sẽ tuyệt vọng──có lẽ cả đời này, hắn cơ bản không thể quên Đường Nhạc, cũng không có biện pháp gì để quên đi những cảm giác y đã cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro